Tử Thần Dịu Dàng


Cách đây ba ngày, Bạch Vân bay về mang theo một lá thư nội dung vỏn vẹn mấy chữ “Trần Chính bị phế, Trần Khâm kế vị ” lúc đó hắn đã biết cục diện chính trị quốc gia đã có sự thay đổi lớn.
Hắn bị giam cầm hơn một năm ở nơi hoang sơ cùng cốc, rồi lại chuyển đến địa phương này cũng vắng vẻ không kém, mọi tin tức từ Thăng Long đều bị hạn chế.
Chỉ đến khi thông qua Bạch Vân đưa thư, Lão Nhị báo tin thì chắc chắn sự tình không thể sai, hắn biết sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay.
Theo lời kể của kẻ đưa tin vào ba ngày trước, Quang Nghiêu Từ Hiếu Thái Thượng Hoàng Trần Nhân Tông, đã điều tra về vụ án quân lương năm đó, phát hiện bí mật động trời Trần Chính cả gan gây ra.
Ngài ấy vì hiếu thắng, vì tư lợi quyền lực riêng, không quan tâm đến lợi ích quốc gia xã tắc, bí mật ra truyền chỉ cho một huyện lệnh nhỏ bé Võ Văn Thừa đánh tráo quân lương, nhằm đẩy Trương Duật vào con đường chết vì thua trận.
Sau đó, ban chức thống soái quân đội Đông A truyền lại cho Trần Bình Vương trực tiếp cầm binh, trở thành cánh tay của Trần Chính.
Tâm cơ suy bại đến mức thà thỏa hiệp với nhà Nguyên để nâng mức tiến cống hàng năm, chấp nhận bị thua trận.
Tiếc là sau này sự việc không thành, Trương Duật vẫn chiến thắng, còn xin chỉ giết chết Võ Văn Thừa làm gương về tội phản quốc, thông đồng với nhà Nguyên bán đứng quốc gia.
Trần Chính lo lắng bị lộ ra việc làm gian trái của mình nên thuận tình phê duyệt tru di tam tộc cả Võ gia, diệt cỏ diệt tận gốc tránh đêm dài lắm mộng.
Sự việc này xét về lý thì tội của Võ Văn Thừa đáng tội chết vì trực tiếp gây ra tội tày đình, gây thiệt hại đất nước suýt bị diệt vong, tội chém là không oan.

Nhưng xét về tình, ông ta cũng chính bị hại, lệnh vua bí mật ban xuống, nếu không làm thì phạm tội kháng chỉ cả gia đình cũng gặp họa.

Chỉ đành tuân theo bất kể đúng sai.
“Vua xử thần tử, thần bất tử bất trung” nghĩa là vua bảo bề tôi chết nhưng không chết chính là không trung thành, nôm na nghĩa rộng ra là: Lệnh vua ban ra phải làm, không làm chính là có tội.
Nhưng chính Võ Văn Thừa cũng không ngờ hoàng đế lại nhẫn tâm ra tay diệt sạch ba tộc của ông ta như vậy, nếu kêu oan cũng không thể kêu.
Chỉ dành chịu tội danh muôn đời xấu hổ, bị dân chúng đời đời phỉ báng.
Rốt cục, người được chỉ định thi hành án lại chính là Trương Duật, tội ác diệt Võ gia cứ thế một mình hắn gánh, để sau này khi lâm vào bước đường cùng bị nhốt trong lồng sắt thì bị thứ nữ của Võ Văn Thừa đến trả thù mỗi ngày một chén độc vô cùng tàn khốc.
Hoàng đế cứ thế tai qua nạn khỏi ung dung ngồi vững vị trí ngai vàng.
Sau sự việc này, Thái Thượng Hoàng tức giận vô cùng, ra lệnh phế truất Trần Chính - Trần Minh Tông, bãi bỏ tước vị thành dân thường.
Lệnh cho Tông Nhân Phủ (*) xóa bỏ danh phận trong hoàng thất, triều Trần sẽ không có một vị hoàng tử nào tên Trần Chính, hay một Trần Minh Tông nào nữa.
Sử quan Trịnh Hào được diện kiến Thái Thượng Hoàng, nhận mệnh xóa bỏ tất cả dữ liệu sử sách liên quan đến vị hoàng đế Trần Minh Tông này, một vết nhơ mà không một triều đại nào muốn để lại dấu vết.
Trần Khâm lên ngôi thay thế anh Trai lấy hiệu là Trần Nhân Tông.
Trên đường trở về, lòng dạ của Trương Duật nặng trĩu, cách đây ba ngày có mật thám mò đến gần nhà thám thính, truyền tin có sứ giả muốn diện kiến.
Hắn cẩn thận che dấu không để Võ Đông Nhiên biết chuyện, tận lực lảng tránh lơ đi, dự định chờ cô ngủ sẽ đi gặp mặt.

Nào hay, cô khóc cả đêm khiến hắn một bước cũng không nỡ rời, còn muốn ôm vợ ngủ một đêm thật đường đường chính chính.
Nhưng không ngờ thuộc hạ của Trần Khâm lại cả gan đến tận cửa kinh động.
Hắn tức giận một phần vì không muốn Võ Đông Nhiên phát hiện chuyện có người Kinh Thành đến, chắc chắc cô sẽ sợ hãi.
Một phần vì nhà của hắn chỉ có một gian phòng chính cũng chính là phòng ngủ, việc nam nhân đứng trước tư phòng của vợ hắn, khiến hắn không thoải mái một chút nào.

Hận chỉ không thể đập tên kia một trận, nhưng dù sao hắn cũng là sứ giả của tân Hoàng đế, hắn cũng phải giữ lại một chút thể diện cho người.
Trương Duật về đến nhà đã canh năm, trời bắt đầu sáng dần, chim chóc rời tổ phát ra âm thanh vỗ cánh rào rào trong gió.

Gà gáy ở phía xa xa vang vọng cả không trung.
Ánh trăng chỉ còn là một cái bóng tròn tròn, ẩn mờ trong bầu trời xám xanh báo hiệu một ngày nắng đẹp.
Hắn ngồi ngoài sân, nơi Võ Đông Nhiên vẫn hay đọc sách.

Tựa lưng vào ghế tre, khuôn mặt thả lỏng hiện ra dáng vẻ mệt mỏi trầm tư.
Hắn liếc mắt cái lò ở phía bên trái sân nhà hắn đã đắp cho cô vào lúc trước, đến giờ cô vẫn dùng để chế tạo muối tre cho hắn ngâm mình.
Cái lò vẫn còn ở đó, như nhắc nhở cho hắn là Trương Duật đã có một gia đình rồi, khi nào lò vẫn cháy thì người vẫn còn.
Võ Đông Nhiên lao tâm khổ tứ vì hắn nhiều như vậy, từ ngày sống chung với nhau, cô chưa từng có một ngày thoải mái an nhàn, giờ đây biến sự ập đến khiến hắn lo sợ.

Hắn sợ sẽ không bảo hộ tốt cho cô.
Hắn muốn mang cô đi trốn, nhưng lại còn lời hứa đi tìm anh trai Võ Thừa Khúc thì sao đây? Hắn phải đối diện với cô như thế nào?

Trương Duật chống hai tay lên đùi, bàn tay ôm chặt lấy đầu, hai nhắm mắt lại hắn muốn thanh tịnh một chút.
Đêm nay có nhiều chuyện xảy ra, khiến tâm tình hắn vừa bay bổng lên mây, ngập tràn trong hạnh phúc sau đó lại đổ ầm ầm lao thẳng xuống vực sâu không đáy.
Nếu hỏi mười tám năm qua ở trong quân đội, hắn có mệt không thì hắn sẽ không ngần ngại mà nói là không.

Nhưng hiện tại hắn đã cô, một chút cũng không muốn quay lại nơi đó nữa, hắn cảm thấy mệt mỏi!
(*) Tông Nhân Phủ: là cơ quan quản lý nội bộ hoàng tộc thời phong kiến Việt Nam.
Nhiệm vụ chính của cơ quan này là trông nom sổ sách của hoàng tộc, soạn thảo ngọc phả, việc ghi chép ngày sinh và ngày mất cùng sơ yếu lý lịch của mọi thành viên trong hoàng tộc.
Cộng thêm việc thờ cúng đền miếu trong hoàng tộc.
Ban đầu, Tông Nhân phủ chỉ là nơi lưu giữ ghi chép, song về sau thì cơ quan này cũng có quyền hạn giải quyết các vấn đề có liên quan đến các Thân vương, Công tử và Công tôn trong hoàng tộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận