Tử Thần Dịu Dàng


Cuối cùng hắn cũng được lên giường nằm chung, trong đêm tối len lỏi một chút ánh trăng sáng phía bên ngoài cửa sổ.

Bầu không khí ngập tràn tư vị ám mụi lẫn ngượng ngùng.
Võ Đông Nhiên lẳng lặng nằm dịch vào bên trong, chỉ dịu giọng nói nhỏ một câu
“ Giường nhỏ, chàng cẩn thận kẻo ngã!”
Hắn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đỏ bừng của cô lúc này, khẽ bật cười.
Cô lại càng nằm nép sát vào bên trong, nhường lại cho hắn một nửa giường, hắn nhìn không nỡ, liền đưa tay kéo thân thể cô về sát bên cạnh, theo bản năng cơ thể nghiêng người ôm lấy cô, úp cả khuôn mặt vào trong hõm cổ cô, hắn khẽ hít một hơi muốn thu hết mùi hương dịu nhẹ vào khoang mũi mình.
Bỗng dưng bản năng chiếm hữu của hắn lại dâng lên tận đỉnh trời, cô là của hắn, của hắn.

Lúc nãy hắn chỉ là muốn dỗ dành cô, hắn không muốn “thử”, hắn muốn thật một cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa.
Tay hắn khẽ sờ vòng eo nhỏ một chút rồi chậm chạp tiến lên trên.
Cảm nhận Võ Đông Nhiên rùn mình mấy hồi, làn da của cô lạnh ngắt, nổi từng mảng da gà dưới bờ môi của hắn, cô nhắm chặt mắt, không dám mở ra nhìn hắn lấy một lần, vẻ mặt hiện lên vẻ cam chịu, càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Trương Duật thở dài miễn cưỡng thả cô ra, đưa tay sờ má cô một cái, thì thầm vào tai cô
“ Nàng đừng sợ, nàng còn nhỏ, ta sẽ không làm gì nàng đâu.

Ngủ đi!”
Đêm đã khuya, Võ Đông Nhiên cứ thế mệt mỏi rơi vào giấc mộng nhanh chóng, hơi thở đã đều đều, toàn cơ thể đều thả lỏng nằm gối đầu lên tay hắn.
Hắn gác cằm trên đầu cô, chờ một lúc lâu khi cô đã ngủ say nhẹ nhàng đặt xuống tóc cô một cái hôn rất nhẹ.
Hắn phải kiên nhẫn, không thể vồn vã, dục tất bất đạt.
Hắn sợ cô sẽ đổi ý mà chạy mất, đã nhiều năm như vậy giờ hắn mới có một mái ấm gia đình, sẽ không để tuột mất thứ hạnh phúc vô tình hữu ý có được thế này.
Có một vệt bóng đen chạy qua cắt luồng sáng của ánh trăng xuyên qua khe nứt cửa nhà chính.
Nhanh như chớp, nhưng hắn đã phát hiện.
Trương Duật liếc mắt nhìn ra, rồi lại nằm im nín thở trong khoảng khắc.

Hắn nghiêng đầu nhìn xuống khuôn mặt thanh tú của cô vẫn an nhiên ngủ, một tay còn lại khẽ đưa lên gác trán, đăm chiêu suy tư về rất nhiều điều.
Hắn vừa mới có được thứ mà hắn khao khát, vậy mà bão tố lại sắp đổ xuống đe dọa vườn hoa nhỏ vừa mới chớm nụ, không biết bông hoa nhỏ của hắn có kiên trì trụ vững được không?
Hắn thở một hơi nặng nề, khẽ động tay thật nhẹ nâng đầu cô lên, chầm chậm lót gối phía dưới.

Sau khi đảm bảo đã sắp xếp chăn gối cho Võ Đông Nhiên ổn định hắn ngồi dậy bước xuống dưới, chậm rãi đi ra cửa.
...
“To gan!” Trương Duật không chút biểu cảm, nói rất nhẹ, nhưng thanh âm lạnh lẽo của hắn khiến cho kẻ đang quỳ giữa sân toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Hắn chẳng mấy chốc đã không thấy đâu, kẻ đang quỳ hấp tấp vội đứng lên chạy nhanh ra bờ suối.
Vừa đến nơi bờ suối, trong ánh trăng khuya hiu hắt lành lạnh, một thân ảnh cao lớn đứng quay lưng lại.


Kẻ lạ mặt tháo mặt nạ quỳ thụp xuống một lần nữa, không dám ngẩng đầu lên.
“ Lạy tướng quân tha tội cho Tư Đản tôi! Đã quá giờ hẹn, tôi sốt ruột không biết tướng quân có chuyện chi mà không đi được, nên mạo muội tiếp cận tư gia.

Tôi đây là có lòng thực khó xử.” Kẻ tự xưng là Tư Đản toàn thân run rẩy, trong lời nói cung kính lễ độ nhưng không giấu được sự sợ hãi cực độ.
Trương Duật lúc này vẫn giữ nguyên thái độ không tốt lên được là bao, ngữ điệu thâm trầm mang theo tám chín phần tức giận.
“Rời khỏi quân doanh, ta đã không còn là Thống soái A Duật nữa, cũng không còn tước hiệu, chỉ là một người bình thường.

Nhưng nếu ngươi đã phớt lờ lời cảnh báo của ta, dám cả gan xông đến tận cửa thì ngươi cũng thật không xem ta ra gì.”
Kẻ kia cúi gầm mặt xuống đất, chỉ chậm rãi lấy trong tay nải ra một đạo thánh chỉ từ Thăng Long xa xôi gửi đến, có ý muốn Trương Duật nhận lấy.
“Tướng quân! Quan gia cho truyền ngài về! Tiểu nhân đã túc trực ở đây ba ngày, nếu không mời được ngài, cái đầu của tiểu nhân không còn.”
Nói xong kẻ đó lại hoảng sợ chắp tay vái mấy lượt, nếu lần này hắn không hoàn thành nhiệm vụ đừng nói một cái đầu mà ba cái đầu cũng không đủ rơi xuống.
Trương Duật lúc này mới quay lại, trong đôi mắt hắn tĩnh lặng như mặt nước hồ sâu, nhưng ở sâu dưới đáy hồ là từng con sóng lòng đang bị hắn kiềm lại.
“Ngươi về truyền lại lời của ta với Quan gia.


Hiện tại, Đại Việt không thiếu tướng mạnh quân hùng.

Trương Duật ta tận lực mười tám năm gìn giữ biên giới cũng đã đủ lòng dạ với non sông đất nước.

Đại Việt đang thái bình yên ổn, sự có mặt của ta có cũng được, không có cũng được.”
Tư Đản vẫn cố níu kéo chút hi vọng cuối cùng “A Duật tướng quân, xin ngài nghĩ lại!”
Trương Duật nhếch miệng, nhấc chân đạp mạnh xuống vai của Tư Đản, ép một lực đạo chẳng khác như núi lở đổ xuống, ngay lập tức khiến hắn chới với ngã rạp, Tư Đản nghe có răng rắc truyền đến trong thân thể mình, bả vai của hắn bị phế rồi, truyền đến một cơn đau đớn tái xanh mặt, nhưng lại không dám kêu lên một tiếng.
“Nếu ngươi còn xem ta là tướng quân thì quỳ ở đây đến sáng rồi cút! Nhà ta còn có thê tử, ngươi dám mạo phạm tận cửa tư phòng, nếu là trước kia ngươi sẽ không còn đầu để nói nhiều vậy đâu.”
Nói xong hắn lạnh lùng rời đi, để lại một con gió lạnh khiến Tư Đản cứng cả người.

Hắn không ngờ Trương Duật còn khó ở, hung dữ nhiều lần hơn lúc còn ở tại chức như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận