Tử Thần Dịu Dàng


Trương Duật biết cô là một thiếu nữ rất thông minh, hắn có thể nhìn ra từ lúc cô đến nơi này, chỉ vài tháng ngắn ngủi mà lượng sách trong nhà đã dồn lại rất rất nhiều.
Cô là nữ nhân khác biệt nhất mà hắn từng gặp qua, có rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi chỉ quan tâm đến phấn son hương sắc, cầm kỳ thi họa, nhưng Võ Đông Nhiên lại hầu như chỉ thích những thứ liên quan đến học thuật, y học...những thứ cô cho là cần thiết.
Hắn biết cô không biết nấu ăn, không thích làm việc nhà, chân tay yếu ớt, nhưng vì muốn tẩy vết máu trên y phục của hắn mà cặm cụi lấy tro than ngâm nước một ngày đêm, rồi khệnh khạng chắt lấy nước đó trực tiếp cho quần áo vào.
Cô còn biết nấu quả bồ hòn cùng với hương liệu thơm để rửa bát, tắm rửa, gội đầu...
Tuy không giỏi khâu vá nhưng trên túi xách luôn có một bộ kim chỉ khâu.
Cô cũng là người luôn đề phòng bất trắc và sợ kẻ thù tấn công, trong tay nải luôn có sẵn lá thuốc trị thương và y phục có đúng hai bộ là váy áo của nàng và bộ nam trang cho hắn, sẵn sàng cho tình huống cấp bách xảy ra.
Cô không khéo léo, yếu mềm, nhưng lại có cái đầu rất nhanh nhạy, mọi thứ cô muốn biết đều có thể tìm tòi học hỏi.
Còn những thứ cô không muốn học thì dù có phương trăm nghìn kế chỉ bảo trước mắt cô cũng giơ tay chịu trói đầu hàng.
Và...! cô cũng là nữ nhân đầu tiên không lả lướt mời gọi hắn, không khóc lóc khi đau khổ buồn bực và nhất là hắn chưa từng thấy cô cười, dù chỉ là trong giấc mơ.
...
Đúng như Trương Duật nói vào tối hôm trước, vào buổi chiều của ngày đầu năm mới, Võ Đông Nhiên đang thu dọn lại dược liệu khô chuẩn bị giao cho lão Kiêu thì bỗng nghe một âm thanh rít cao vang vọng trong không trung truyền đến.
Một chấm nhỏ trên bầu trời dần hiện ra lớn dần lớn dần, cô kinh hãi nhìn thấy thứ sinh vật ấy từ dần lao xuống, nhận thấy nó sắp vào vị trí chính là người mình, cô thét lớn gọi tên hắn “Duật!”, cô co người ôm đầu ngồi thụp xuống.

Trương Duật từ trong nhà bước ra lớn tiếng quát lớn “Bạch Vân!”.

Lúc móng vuốt của sinh vật ấy chưa kịp chạm vào người Võ Đông Nhiên thì ngay tức khắc rẽ một hướng khác bay vút lên, lượn mấy vòng trên không rồi lại sà xuống thấp dần.
Hắn nhào đến ôm cô bảo vệ gọn trong vòng tay của mình, lớn tiếng “Cút!”
Võ Đông Nhiên chưa qua khinh hoảng cứ bám chặt lấy tay của hắn, cả thân thể nhỏ bé run lên cầm cập.
Cơ thế của cô mềm mại, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của dược liệu và mùi đặc trưng của cơ thể cô vấn vương trong khoang mũi hắn.
“ Đừng sợ, có ta đây!” Hắn vẫn kiên trì ôm chặt, trấn định lại sự run rẩy của cô.
“ Nó là đại bàng, thú nuôi của ta.

Nó nhận ra nàng...” Hắn bỗng im bặt không nói thêm gì.
Võ Đông Nhiên ngước đôi mắt có vài tia máu nhỏ lên nhìn hắn, hoang mang mím môi hỏi “Nó nhận ra ta?”
Trương Duật không muốn trả lời, hắn đưa tay lên miệng rồi huýt sáo một thanh âm dài trong vắt như tiếng rít của con vật vừa rồi phát ra.
Ngay lập tức, hắn giơ tay trái ra, một con đại bàng to lớn sà xuống.

Võ Đông Nhiên chưa vơi đi sợ hãi vừa rồi vội lui ra sau lưng hắn, nhìn con vật sải cánh dài hai thước đang bám lên cánh tay của Trương Duật.
“ Người bạn...!mà ngươi nói đến hay sao?”
Trương Duật đưa tay vuốt ve bộ cánh bóng mượt của nó
“ Từ ngày ta bị bắt ở Thăng Long, rồi bí mật đưa về nơi này, nó vẫn bay lượn khắp bầu trời Đại Việt để tìm ta.

Cách đây mấy hôm thì ta nghe thấy âm thanh rít gào của nó, cuối cùng cũng tìm được nhau.

Nó tên Bạch Vân.”
Võ Đông Nhiên kinh ngạc khi nghe hắn kể về Bạch Vân với thái độ hòa nhã cưng chiều như vậy, ánh mắt hiện lên sự vui thích cô chưa từng thấy.


Có chút cảm giác khó chịu dâng lên cổ họng, cô còn bằng một con thú nuôi của hắn.
Trương Duật khẽ huýt sáo một tiếng, ngón trỏ khảy chiếc mỏ vàng vừa dài vừa cong của nó, sau đó hất tay lên.

Dường như hắn và Bạch Vân vừa giao tiếp với nhau thì phải, con chim ngay lập tức xòe cánh tung người lên bầu trời , lượn vài vòng trên đầu hắn rồi biến mất trong không trung.
Cô tò mò “Ngươi nói gì với nó!”
“ Từ nay, Bạch Vân sẽ thay ta tìm thức ăn về.

Nàng cũng không cần vất vả nữa.”
Cô bĩu môi “ Ngươi ức hiếp một con chim như vậy sao?”
Hắn không giận, bỗng nhưng giơ tay lên định làm gì đó, cô còn tưởng hắn định gõ đầu mình vì vừa nói lời chọc tức hắn, nên vội nghiêng đầu tránh né, bàn tay trong không trung ngưng lại rồi thu về.
Hắn hơi trầm mặc, nở nụ cười nhàn nhạt trong ánh nắng.
“ Bạch Vân từng theo ta ra chiến trường, sải cánh bay dẫn đầu trong mọi cuộc chiến, tuổi của nó còn lớn hơn tuổi của nàng.

Kinh nghiệm săn mồi của Bạch Vân hơn nàng, nàng chỉ là con tép nhỏ với nó.


Đừng nói ai ức hiếp ai ở đây, chẳng phải vừa rồi còn sợ xanh mặt sao?”
Võ Đông Nhiên đứng lên bước vào nhà, bỏ lại hắn phía sau lưng, xem như là hắn lợi hại, có thể nuôi dưỡng ra một con vật thông minh cường đại như vậy, cô thầm bội phục.
Danh tiếng trước kia của tướng Trương Duật rất oai phong, có thể thuần ngựa chiến, voi chiến, và huấn luyện quân khuyển.

Nay còn thấy hắn còn thuần hóa được cả đại bàng.

Quả là trăm nghe không bằng một thấy, lời đồn không phải là quá cường đại.
Hôm qua là cô lo bóng lo gió rồi, chỉ là một con chim mà thôi, không phải ba vị tướng quân kia.
Cô khẽ nghiêng đầu lắc lắc biểu thị tâm tình đang thoải mái, thì bỗng trên mái tóc rơi xuống một cái lông tơ, hình như là của Bạch Vân dính vào.
Cô ngẩn ngơ ra...!Lúc nãy có phải hắn định...!chắc là không đâu!
Trương Duật lãnh cảm như vậy, đối với cô còn lạnh hơn là băng, làm sao có thể làm ra cái chuyện thân thiết đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận