Hắn biết lão gia chẳng qua là muốn đào tạo hắn sau này có thể kế tiếp ông ta, gìn giữ cái danh của gia tộc có truyền thống nhiều đời lập công với quốc gia.
Chẳng qua đến đời của ông lại chẳng thể có nổi một mụn con trai, sinh ra mấy cô con gái lại chẳng may chết yểu chỉ còn lại mỗi Trầm Hương, nên ông xem nàng như hoa như ngọc, sợ lá rơi, sợ ngọc vỡ nên giữ nàng cẩn thận chốn khuê phòng còn bức bách hơn cả tỷ lần những khuê nữ của nhà khác cùng trang lứa.
Cũng được thôi!
Nguyễn Trúc Trinh có được danh, hắn có được địa vị.
Thoát khỏi cái kiếp nô bộc từ đời cha ông để lại đến đời hắn đã hàng trăm năm không thay đổi được.
Gia gia của hắn là tội thần trong chiến tranh, bị làm nô dịch, rồi đến đời cha của hắn cũng không khá hơn là bao.
Tuy không bị xung quân làm ở mỏ đá, bãi vàng...!nhưng cũng mang thân là nô dịch cho phủ của Lại Bộ Thượng Thư.
Từ ngày hắn nhìn thấy Trầm Hương, khát vọng chuyển mình của hắn càng mãnh liệt, thôi thúc hắn một ngày nào đó có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh nàng gọi nàng một tiếng “Trầm Hương!” mà không bị ràng buộc lễ nghi phép tắc.
Hắn xông pha trận mạc nam chinh bắc chiến, mang về vô số chiến công cho phủ Lại Bộ Thượng Thư.
Nhưng đâu ngờ rằng,
Người con gái của hắn thầm thương nhớ, dành cả thanh xuân chém chém giết giết bao nhiêu người lại chính là bước đệm để nàng một bước trở thành Hoàng Hậu Đại Việt.
Giờ đây thân phận của hắn và nàng, đã xa lại càng xa, muôn đời muôn kiếp không thể sánh bước cùng nhau.
Thân phận quân và thần.
Vĩnh viễn không thể!
Giây phút hắn nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai của thiếu nữ ngoài lồng sắt, tâm tư hắn kích động vô cùng.
Hắn nhầm tưởng người ấy chính là nàng.
Nhưng hắn biết...!nàng sao lại có thể đến nơi này với hắn kia chứ?
Nơi nàng thuộc về chính là hậu cung sa hoa tráng lệ kia, hắn nên dập tắt ý tưởng cuồng si ngu ngốc ấy đi mới phải.
Hoàng đế thâm độc, nghĩ dùng nàng ở hậu cung để khống chế hắn, lợi dụng hắn.
Nhưng đâu ngờ, quân đội Đông A sau bao nhiêu năm dưới sự thống lĩnh của hắn đã nhân lên gấp trăm gấp nghìn lần.
Thế hệ binh sĩ Đông A chính xác là một tay của Trương Duật hắn đào tạo nên.
Một lòng trung thành, một lòng vì hắn mà cống hiến.
Địa vị của Trương Duật trong lòng quân đội Đông A còn có uy hơn Hoàng đế gấp vạn lần.
Dù không có hổ phù điều binh thì chỉ cần một Trương Duật hô to một tiếng cũng khiến địa vị ngai vàng kia lung lay rồi.
Hắn nghe tin hoàng hậu bị hành quyết vì một lý do gì đó ở hậu cung, cũng không xác minh sự thật, vội vội vàng vàng dẫn một tiểu đội trở về.
Không ngờ hoàng đế xảo quyệt quy chụp hắn ngay tội mưu phản, tước tất cả mọi địa vị, binh quyền giam lỏng không ai biết tung tích.
Trương Duật lòng không gợn sóng khi nhớ về những chuyện đã qua, chỉ là có chút không yên tâm về Trầm Hương.
Hiện tại hắn lại trở về đúng với thân phận của ngày xưa rồi...
Là nô.
Hắn là nô, thì đời đời không thể thay đổi.
Không phải...!còn tệ hại hơn là nô gấp nhiều lần, là tội thần phản quốc mưu quyền đoạt lợi.
Người kia dường như đã ngủ rồi, lúc nãy hắn còn nghe tiếng cô ta thở gấp, nghèn nghẹn.
Có phải là khóc không? Hắn cũng không muốn biết, kẻ đến đây mục đích duy nhất chính là hắn.
Dù ngày mai có chuyện gì xảy ra hắn cũng ngang nhiên đón nhận, thậm chí vẫn như cách cũ, ra tay hạ sát đối phương, dùng chính cái xác ấy dụ dỗ động vật thú hoang côn trùng đến rồi ra tay lấy thức ăn.
Nếu không phải bước đường cùng hắn cũng không có nghĩ đến việc phải ăn thịt người!
Ý chí của một người lính khiến hắn chưa bao giờ có ý định buông bỏ mạng sống dù trong tình huống cùng cực gian khổ như thế nào đi nữa.
Hắn không thể chết.
Hắn còn sống thì mới còn chút ràng buộc với tên hoàng đế kia, hắn phải sống để còn có cái gì đó dự phòng cho gia tộc họ Nguyễn, mặc dù họ đã từ bỏ cái người nghĩa tử là hắn, nhưng hắn cam tâm tình nguyện mà cố gắng sống tiếp vì Trầm Hương, vì nghĩa phụ, vì ân tình đã cho hắn thoát khỏi kiếp làm nô hơn mười năm.
Lần này hắn không biết người này là do ai đưa đến, nhưng tuyệt nhiên hắn sẽ không vì kẻ đó là nữ nhân mà nương tay.
Hắn chưa bao giờ biết đến khái niệm “nương tay” với kẻ thù, chỉ cần là mũi đao nhỏ chĩa về hướng hắn thì chủ nhân của nó sẽ không còn mạng sang khắc thứ hai.
Ánh mắt hắn lóe lên tia hung quang dữ tợn sắc nhọn sẵn sàng với tình huống ngày mai.
Tiếng gà gáy canh năm vang lên từ một thôn trang nào đó ở rất xa, nhưng âm thanh đó lại vừa vang vừa rung động cả một không gian vẫn còn chưa sáng ở Cư Phong.
Đông Nhiên giật mình vì âm thanh ấy, lẫn cái lạnh thấu xương xâm nhập vào làn da truyền đến lục phủ ngũ tạng, khiến cô bất giác rét run cầm cập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...