Võ Đông Nhiên cũng không vừa, cô nào cam chịu thừa nhận mình vừa thất thần trước dáng vẻ chưa từng thấy này.
Bộ dáng khinh khỉnh, ánh mắt lơ đễnh nhìn lên trời, miệng nhếch lên buông lơi một câu thờ ơ lạnh nhạt.
“Ai nói ta nhìn ngươi.
Sợ đi nhầm nhà! Nên nhìn quang cảnh kỹ một chút.”
“ Quanh đây trong vòng mười dặm chỉ có hai nhà, không đến mức nhà nào của mình mà ngươi cũng không biết chứ?” Hắn vặn vẹo cô, từng câu từng chữ đều muốn kéo cô ra phơi dưới ánh mắt trời, toàn thân có gì, tâm tư nghĩ gì đều bị ánh sáng của trời đất bắt buộc lộ ra bằng hết.
Cô tức anh ách trong lòng, một chữ cũng không nói được.
Chỉ hận bản thân lúc nhất thời lơ đễnh bị hắn tóm sống tại trận, vừa xấu hổ vừa giận bản thân không có ý chí, đúng là thể loại bùn nhão thì không thể trét tường mà.
Hắn lại cất lời châm chọc, mắt hiện lên ý cười không rõ là sảng khoái hay là vui vẻ “Gọi ông Trẻ đi chứ!”
“ Đúng ngươi chính là ông trẻ, là ông nội của ta đó.
Nếu muốn thì tư nay ta sẽ gọi, hoàn thành tâm nguyện cho ngươi.” Cô giận quá nhất thời không nói bừa một câu.
Sau đó liền hối hận, lập tức im lặng bước về phía trước, mắt cũng không nhìn vào hắn một lần nào nữa.
Chỉ muốn nhanh chóng tránh ánh mắt giễu cợt kia.
“ Cảm kích mấy hôm nay đã cho ta ăn, thân thể hồi phục lại không ít sức lực.
Đây là thay lời đa tạ!” Hắn nói với theo.
Võ Đông Nhiên máu nóng dồn lên mặt rồi tức tốc xông hết lên đầu, cô không nhịn được hắn công kích mấy hồi, vừa bước qua khỏi ngưỡng cửa đã quay lại phản công.
“ Cái gì mà thay lời đa tạ, việc ngươi cạo râu cắt tóc thì có gì liên quan đến ta?”
Không chờ cô nói thêm hắn ngắt lời “Con quỷ tò mò của ngươi đã hiện ra trên mặt rõ mồn một rồi kìa.
Còn nói không liên quan? Đêm hôm đó, chẳng phải muốn xem mặt bổn tướng quân lắm sao? Ta thành toàn mong ước của ngươi.”
“Con mắt nào của ngươi đêm đó thấy ta muốn cạo râu ngươi.” Một lời nói ra khiến Võ Đông Nhiên muốn độn thổ, không đánh đã khai, tự bán đứng chính mình, cô vội đi nhanh vào bên trong bếp.
Trả lại không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Võ Đông Nhiên thở dồn dập vì ngượng ngùng, xấu hổ.
Nghĩ lại trước đây bản thân có vô số lần cùng hắn làm những chuyện mập mờ không đúng đắn, cô không khỏi rùn mình đỏ mặt tía tai.
Trương Duật ngồi lặng lẽ nhìn vào bên trong gian bếp nhìn bóng lưng nhỏ bé của thiếu nữ đang cong người thở gấp.
Hắn lại đưa mắt nhìn ra cổng tre, nhận thấy hôm nay trời quang mây trắng, cây cối xung quanh nhà xanh tốt lạ thường.
Có một làn gió mát thổi qua cửa cuốn theo vô số lá tre khô nương theo làn gió bay là tà trong không trung tạo nên âm thanh xào xạt.
Quang cảnh yên bình không chút mùi khói lửa máu tanh khiến hắn lặng người hít một hơi thật sâu.
[ Đã lâu lắm rồi mới tìm lại được cảm giác yên bình như vậy!]
(*) Thời đại Lý – Trần nam nhân để tóc dài ngang vai hoặc lưng, sau đó búi củ hành phía đỉnh đầu, còn một số có thể dùng vải để quấn chèn lên búi tóc, một số thì buộc tóc đuôi ngựa.
Trong quân doanh thời Trần, để thuận tiện cho sinh hoạt đa số binh lính đều cắt tóc ngắn như thời nay.
Từ cái đêm Trương Duật bị bất tỉnh vì bị cô cho uống gấp mười lần lượng độc đó, Võ Đông Nhiên cứ thấp thỏm lo lắng cho lần sau, không biết hắn sẽ ra sao nếu còn tiếp tục.
Mục đích của cô là muốn hắn chết, nhưng khi đối diện cảnh sinh tử cô lại thật sự không thể xuống tay được.
Cô hận hắn giết cả nhà cô bao nhiêu, thì hiện tại lại tự hận mình bấy nhiêu.
Lúc trước, hắn nên để Bạch hổ nuốt cô vào bụng, nên để lũ quét dìm chết cô luôn đi, hay là nhân lúc đã tháo xiềng xích giết cô rồi tháo chạy, như vậy có phải tốt hơn không?
Hắn khiến cô bị mắc nợ hắn, khiến cô chùn bước, khiến cho lòng thiện lương yếu mềm của cô nổi dậy.
Sống chung lâu ngày như vậy, cùng trải qua hoạn nạn khó khăn, nếu buộc cô phải vô tình bất nhân bất nghĩa thì cô không thể.
Sự kiên định của cô cứ như những cây tre ngoài hiên cửa sổ vừa mạnh mẽ vừa mềm yếu, khong thể ung dung tự tại mà đứng thẳng một lần, một lần dứt khoát phủi tay để hắn ra đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...