Trương Duật và cô lại một lần nữa ngồi đối diện nhau.
Cô cặm cụi đưa tay bốc thứ bột ngô vàng ươm kia bỏ lên miệng, vừa chạm vào đầu lưỡi, cô không nhịn được khẽ nhăn mặt: Món này khó ăn quá! Thô ráp, tan rã trong miệng, không thể nuốt nổi.
Cô hồi tưởng lại, món ăn này giống...!giống món bột cám mà Ông lão Tư Vện – gia nhân chăn lợn trong phủ hay cho mấy con lợn ăn, ít nhất là vẻ ngoài giống như vậy, còn vị của cám lợn cô còn chưa thử qua.
Cô chỉ muốn nôn ra ngoài.
Còn khó ăn hơn món cháo khét lần đầu tiên cô nấu.
Hình thấy vẻ kén cá chọn canh của cô, Trương Duật chau mày, đưa ánh mắt nghiêm khắc trừng cô
“ Nuốt xuống! Ngươi tưởng đây là gì có thể trưng ra bộ mặt như vậy.
Người dân ở vùng núi bao nhiêu đời vẫn ăn được, qua miệng của ngươi lại trở nên kinh dị như vậy sao?”
Lời của hắn như quân lệnh, khiến cô tự dưng có chút tủi thân lẫn sợ hãi.
Từ khi nào, hắn lại trở mặt như vậy, còn dám ra lệnh cho cô, dùng giọng điệu ác liệt như vậy giáo huấn dạy bảo cô.
Cô mím môi, cố giằng lấy sự tự tôn của mình, nuốt thứ cám thô ráp ấy xuống cổ.
Tuyệt đối hắn sẽ không có cơ hội quát cô một lần nào nữa.
Hắn vẫn ngồi đối diện, ngưng lại một chút lặng thinh nhìn cô.
Không hiểu hắn nghĩ gì, lại đứng lên bước ra ngoài để lại một bát sành ngô hấp vàng ươm vẫn còn nghi ngút khói trắng.
...
Một lát sau, Trương Duật quay trở lại, trên tay là một mớ quả nhỏ mọc thành chùm màu vàng, quăng vào trong bát trước mặt Võ Đông Nhiên.
Mặt không biến sắc lại nói như ra lệnh “Ăn đi!”
Võ Đông Nhiên vẫn lặng thinh không nhúc nhích, trước đây khi ở trên núi Cư Phong hắn cũng có thói quen hái quả rừng cho cô ăn, nhưng loại quả này cô chưa từng ăn qua, nội tâm lại có chút sợ hãi, không biết chừng hắn thấy cô phiền phức nên muốn độc chết cô thì sao, rồi sao đó dễ dàng bỏ trốn không vướng chân tay.
Bên tai lại vang lên giọng nói của Trương Duật “ Dú dẻ, là tên của nó.
Mọc hoang ở rất nhiều nơi, trước kia trong quân hay ăn mấy cái này.
Yên tâm ta sẽ không hại ngươi”
Cô từ từ đưa tay ra lấy,cho một quả vào miệng, răng vừa cắn ngập vỏ thì nước thịt trào ra, để lại trong đầu lưỡi vị ngọt ngọt chua chua rất dễ chịu và nó còn có hạt bên trong.
Trong lúc không biết nên nuốt hay nhả ra thì Trương Duật lại nhắc nhở “Nhả ra đi! Sẽ bị nặng bụng.”
Cô lại thở ra một hơi, mặt dăm chiêu suy nghĩ hắn là quỷ quái phương nào, tại sao đều có thể nắm rõ mọi tâm tư thầm kín trong lòng cô, cô còn chưa kịp nói đã bị hắn liên tục phủ đầu.
Đúng là người già sống lâu nên hẳn kinh nghiệm phong phú, một thiếu nữ như cô bị nắm thóp cũng không có gì là lạ.
“Sợ không?” hắn đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
Cô ngẩn ra, mặt có chút không hiểu ý muốn hắn nhắc lại
“ Gì cơ?”
Mắt hắn hơi sa sầm, thiếu kiên nhẫn nhắc lại
“ Lúc nãy có sợ không?”
Võ Đông Nhiên như hiểu ra, lại cúi gầm mặt không muốn trả lời, cô cảm thấy xấu hổ cho chính mình.
Rõ ràng là cô đang là người ở thế chủ động, hắn là tù nhân, bây giờ lại khiếp sợ hắn, lòng vô cùng giận bản thân tại sao lại nhu nhược như vậy.
“ Thức ăn vô cùng quý giá, dù ngon hay dở cũng không được trưng ra thái độ đó.
Miễn không gây tổn hại thân thể đều phải thành kính mà ăn.
Ngươi chưa từng trải qua đói khổ, đói đến mức muốn ăn luôn thịt bạn bè chiến hữu chưa? Là ăn thịt người đó!”
Miếng ăn trong miệng trở nên đắng chát vô cùng, hắn đang nhắc cho cô nhớ đến vụ đánh tráo quân lương năm đó sao? Năm đó, giữa lúc trận chiến đang diễn ra căng thẳng nhất thì quân đội hai mươi vạn quân của Đại Việt đối mặt với tình trạng thiếu thạch lương, binh không đủ ăn đói khổ chết trên chiến trường vì mất sức dẫn đến thua liên tiếp mấy trận, hoàng đế nổi trận lôi đình muốn chém chết Trương Duật, nhưng không ngờ, chính Trương Duật lại huy động được thạch lương cứu đói tức thời nên hoàng đế tạm thời buông tha hắn.
Tin tức chấn động này lan truyền khắp trong dân chúng trong suốt thời gian dài, tất cả mũi dùi, sự chỉ trích thù hận, bao nhiêu bãi nước bọt phỉ nhổ vào gia tộc họ Võ ngày đêm không ngớt vì tội nghiệt ăn cắp quân lương hại nước hại dân, tội ác tày trời, tiếng xấu muôn đời không thể xóa bỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...