Người như cô nếu lưu lạc nhân gian chắc chắn sẽ chịu không ít thiệt thòi, hắn nên dập tắt đi sự tinh tế dịu dàng này để cô sau này không bỡ ngỡ, không bị lợi dụng.
“ Ta cũng không có ý định cảm kích, là tự ngươi may, tự thay cho ta.
Ta không cần thứ này.
Sau này nếu ta chết người cứ một mồi lửa đốt trọn.”
Quả nhiên, một lời lạnh lùng vô ơn của hắn đã phủi đi tất cả mọi vầng sáng thiện lương vừa mới tỏa ra xung quanh cô.
Cô nắm chặt tay thở dài, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy giận bản thân vô cùng.
Đây đã là lần thứ ba cô bất chợp vô tình rũ bỏ sự thù địch với hắn.
Một lần chủ động hái thuốc muốn trị thương cho hắn, một lần toàn tâm toàn ý phá xích cứu hắn khỏi lồng, và một lần vô thức vô ý xỏ kim may áo cho hắn.
Việc làm của cô, chính là từng bước từng bước buông bỏ cảnh giác, gạt bay đi mối thù diệt tộc khắc sâu trong xương tủy.
Cổ họng nghèn nghẹn, cô quay lại nhìn hắn khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng
“ Ngày mai ta tiếp tục nấu độc.
ngươi liệu mà chuẩn bị tinh thần.”
...
Dòng suối bên cạnh chòi tranh của cô, sau mấy ngày lũ quét qua đi, nước đã trở nên trong hơn, có thể nhìn thấy rất nhiều cá.
Võ Đông Nhiên vật lộn cả ngày vẫn không thể tay không chộp bọn chúng dễ dàng được.
Cô bất lực nhìn bọn cá bơi lội trước mắt rồi lại lén lút hướng ánh mắt về cái chòi nhỏ cách suối không xa.
Cô thở dài, nếu Trương Duật có thể ra tay thì hay biết mấy, tiếc là giờ hắn còn thê thảm hơn cả cô nữa, bị độc phát nằm lăn lộn trong chòi mấy canh giờ vẫn không có dấu hiệu giảm bớt đau đớn.
Có lẽ mức độ tàn nhẫn của cô làm lúc càng tăng rồi, cô gộp tất cả liều độc dược những ngày lưu lạc lại một lần, rồi cho hắn uống.
Và cũng vì không dám chứng kiến hậu quả sự độc ác của mình nên mới ra suối bắt cá để tránh sự day dứt trong lương tâm.
Không bắt được cá, đành ăn tạm rau dại sống qua ngày vậy, dù gì cô cũng là đứa con gái vô dụng nhất ở nơi này, cũng không ai thấy và tất nhiên cô sẽ không cảm thấy xấu hổ vì sự vụng về, yếu đuối của mình.
....
Sáng hôm sau, Võ Đông Nhiên tỉnh dậy sau một đêm dài nằm dưới nền đất lạnh lẽo, vị trí gần bếp lò Trương Duật đã chiếm mất nên cô cũng âm thầm than thở trong lòng nằm cách xa hắn một chút, cho nên cả đêm cô bị lạnh đến tê cứng cả thân thể nên không thể dễ dàng đi vào giấc ngủ, đến sáng mới thiếp đi một chút.
Cô vừa dụi mắt cho tỉnh táo trở lại, liền thấy Trương Duật bước lại gần bếp lò.
Trên tay hắn là một xâu cá, những con cá rất to và tươi ngon,đã được làm sạch sẽ.
Hắn thế nào mà lại tự mình đi bắt cá, tự mình xuống bếp làm thức ăn.
Hắn vùi củ mài vào trong than tro, phía trên than hồng thì nướng cá.
Tay chân rất linh hoạt cẩn thật, có thể nói là khéo hơn cô rất nhiều lần.
Bên cạnh còn có một số loại quả dại được đặt trong một chiếc lá khoai môn được hái bên cạnh dòng suối.
Võ Đông Nhiên tròn mắt, nuốt nước bọt có chút đăm chiêu.
Cô là đang xấu hổ.
Nhìn cách hắn làm việc so ra với cô khác nhau một trời một vực.
Thấy cô thất thần, Trương Duật như nhìn thấu suy nghĩ của cô, lạnh lùng buông một câu tính sát thương cực mạnh “Nhìn thấy ngươi vụng về ta ngứa mắt!”
Cô nào có cam tâm bị sỉ nhục như vậy, cũng nhanh miệng đáp trả
“ Ngươi sống lâu như vậy nên thành thạo mấy chuyện này có gì là lạ.
Cha ta, bác Cả, Ông trẻ trong họ đều biết làm những việc này.
Dù gì so với ngươi, ta cũng chỉ là lớp con cháu.”
Nghe hai chữ “con cháu” phát ra từ miệng cô, Trương Duật có chút ngạc nhiên, lẫn một chút bất đắc dĩ, có cả vài phần không cam tâm, nhưng rất nhanh hắn trở lại bình thường trong nháy mắt, đưa tay che miệng ho khan hai tiếng.
Cô cũng không để ý lắm đến hành động này có ý gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...