Thấm thoắt đã qua hai mùa trăng, thời gian càng lúc càng được rút ngắn, lượng độc trong túi của cô cũng vơi đi hai phần ba.
Thời gian phát độc càng lúc càng nhanh, biểu hiện của Trương Duật cũng trở nên nặng nề hơn.
Cô chú ý quan sát biểu hiện của hắn một thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng nhận ra được dược tính của loại độc này.
Có vẻ như nó gây hại cho cơ thể ngay tại thời điểm đó, đau đớn cùng cực, nếu người thử độc có đủ sức mạnh để vượt qua thì xem như lần tự cứu lấy bản thân một lần.
Lâu ngày dồn lại cơ thể sẽ sức cùng lực kiệt, ốm yếu hủy hoại thân thể dần dần mà chết.
Một buổi chiều, trong lúc đang dọn dẹp lại nơi ở, cô vô tình thấy một cái bọc đươc gác trên xà nhà, vị trí rất cao.
Võ Đông Nhiên vất vả lắm mới chọc được cái bọc đó rơi xuống, cô vẫn có thói quen tò mò vào những thứ chướng mắt ở đối diện, càng bí ẩn càng có hứng thứ muốn được biết.
Một quyển sách cũ kỹ được bọc trong một lớp vải dày bên ngoài là cỏ tranh quấn một vòng xung quanh.
Mở trang đầu tiên,Võ Đông Nhiên đã nhìn ra, hóa ra là y thư.
Sách cổ về cách trị bệnh, giải độc và dược liệu thuốc nam, kèm theo hình ảnh chép tay vô cùng tỉ mỉ.
Mặc dù chưa xác thực tính minh bạch của nội dung cuốn sách, nhưng đối với Võ Đông Nhiên cũng là một tài liệu vô cùng hữu ích giúp cô đỡ nhàm chán.
Có thể tự mày mò tìm hiểu sau.
Mục đầu tiên chính là các phương pháp điều trị ngoại thương.
Võ Đông Nhiên chợt nhớ đến Trương Duật bên dưới, hắn hai tháng nay trên người có rất nhiều vết thương vì nhiễm trùng vẫn thấy chảy dịch ra bên ngoài, những ngày đầu cô nhìn có chút hả hơ sung sướng vì thấy hắn chật vật hứng chịu nhiều cơn đau hành hạ, rồi nhiều lần sau đó, cô trở nên vô cảm hẳn, không vì thấy hắn đau đớn mà vui vẻ, lòng cứ chậm rãi đều đều cố gắng không nhìn thấy không đồng cảm.Ít nhất cô cũng sẽ không vì một chút lương tâm mà sẽ chữa trị cho hắn.
Nhưng lần này cô muốn thử một chút, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
[Trương Duật, ngươi đừng nghĩ ta muốn chữa trị cho ngươi, chỉ là ta muốn lấy ngươi ra thử thuốc mà thôi.] Cô mím môi tự tìm cho mình một cái kế thật hợp lý.
Lúc đi ngang qua lồng giam Trương Duật, cô lơ đễnh nhìn vào bên trong, thấy hắn rất yếu ớt, càng gần những ngày cuối cùng, hắn càng suy yếu, đã rất lâu rồi cô không thấy hắn ngồi dậy nữa.
Cô cũng cố tình không nhìn vào bên trong đó, chỉ giao tiếp mấy câu trong trường hợp đặc biệt.
Cô đi hái thuốc.
Tình hình vết thương hở của hắn càng lúc càng tệ, cô e rằng chỉ sợ chưa bị độc phát mà chết thì hắn đã chết vì tình trạng vết thương bên ngoài rồi.
Ý nghĩ đó một lần nữa thúc ép Võ Đông Nhiên nhanh chóng ra khỏi nhà, di chuyển dạo quanh một vòng trên núi.
Khu vực này cô đã đi khá nhiều lần để hái củi, chỉ có điều hôm nay cô đi là để tìm cây thuốc.
Khả năng ghi nhớ của cô đã giúp ích rất nhiều, chỉ cần nhận diện được cây thuốc cô đã đọc được mọi dược tính của nó theo sách chỉ dẫn.
Hóa ra vùng núi này rất nhiều dược liệu quý mà cô trước giờ cứ nghĩ đó là cỏ cây vô dụng.
Thật cám ơn ông trời đã ban cho cô một quyển sách vô giá như vậy.
Dạo quanh một vòng, cô đã thu hoạch một gùi lớn rất nhiều dược liệu, nhanh chóng quay về phân loại làm sạch phơi khô.
Sau khi đã chuẩn bị tất cả dược liệu để chữa trị cho Trương Duật, nhưng cô không biết mở lời như thế nào để hắn có thể giao phó bản thân cho mình chữa trị.
Ban đầu cả cô và hắn đều có một thỏa thuận giữa hai bên, hắn chấp nhận để cô xả hận trả thù, nhưng không bao giờ có ý định làm thân với cô.
Kết cục của hắn là phải chết dưới tay cô thì hà cớ gì cô phải vất vả trị thương cho hắn, một lý do đơn giản nhất mà chính cô cũng không thuyết phục được mình thì làm sao dám nói với Trương Duật.
Những chiều cô len lén nhìn hắn, toang nói gì đó thì lại bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như băng nhọn của hắn khiến cô khẽ run lên.
Tiết trời vào tiểu hàn, trời trở nên lạnh dần, sương tuyết mỗi buổi sớm mai trở nên nhiều hơn, thỉnh thoảng về chiều lại xuất hiện những cơn sấm chớp kinh hồn.
Những lúc đó, Võ Đông Nhiên chỉ biết nằm rạp cạnh bếp lò để sưởi ấm, thậm chí cô còn không dám mở mắt ra nhìn những ánh chớp đó.
Một đêm khuya, cô bỗng bị đánh thức bởi một tiếng sấm nổ vang trời, ánh chớp như lửa đêm bùng cháy ở một nơi xa nào đó làm cả bầu trời bỗng chốc sáng lên trong chớp nhoáng.
Kéo theo sau đó là một âm thanh rào rào ù ù vang vọng từ rất rất xa.
Âm thanh sự thịnh nộ của rừng.
Men theo ánh sáng của sấm chớp trong đêm tối cô thấy dòng suối bên cạnh nhà trở nên đục ngầu, nước bỗng dâng lên cuồn cuộn.
Võ Đông Nhiên đốt đuốc sáng trưng khắp nhà, ngồi bệt xuống sàn run rẩy sợ hãi.
Cái này là gì? Cô chưa từng thấy qua, hơi thở nặng nề phả ra trong không gian lạnh giá biến thành những luồn khí trắng đục lởn vởn quanh chóp mũi cô.
Võ Đông Nhiên bình tĩnh nhắm mắt, cô đã đọc rất sách trong thư phòng của cha, chắc chắn đã từng thấy qua về hiện tượng này.
Không phải lũ lụt, không phải sụt lún đất...
Trong lúc cô đang hoảng loạn để nghĩ xem mình nên làm gì thì bất ngờ một âm thanh truyền đến từ phía dưới
“ Là lũ quét (*)!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...