Tử Thần Dịu Dàng


Lều chính được vén rèm như sẵn sàng đón chờ người là cô, bên trong là cảnh tượng mà cả đời này có lẽ cô sẽ khắc ghi mãi mãi không thể nào quên.
Trầm Hương nép sát trong lòng Trương Duật, lặng lẽ lau nước mắt.
Hắn đau lòng vén tóc Trầm Hương, nhẹ giọng cất lời:
“Trầm Hương, Ta sẽ giải quyết chuyện này.

Tuyệt đối không để chuyện binh đao liên lụy đến nữ nhân.”
Ả sợ hãi ôm chặt lấy Trương Duật run rẩy từng lời:
“Ta không muốn rơi vào tay của người Mông Cổ, ta rất sợ hãi, chỉ muốn chàng quay trở lại cho ta chút dũng khí.

Cùng lắm là ta đi tiến cống cũng không muốn chàng gặp chuyện.”
Trương Duật khẽ nhẹ nhàng ôm lấy Trầm Hương an ủi:
“ Đừng sợ, còn Trương Duật ta thì không ai có thể làm hại được nàng.

Ta có lỗi với nàng, mấy năm nay ta không đối tốt với nàng, lại còn liên lụy nàng.”
Trầm Hương lắc đầu.
“Ta biết chàng khó xử, tuy chàng không coi ta là vợ thật sự, nhưng ta biết chàng sẽ không bao giờ để ta gánh cái trách nhiệm này.

Ta rối quá, ta không biết dựa vào ai lúc này cả.


Duật, chàng hứa với ta, chuyện này hãy bàn bạc kỹ để tìm ra cách giải quyết, đừng tự ý hành động được không.

Nếu chàng có mệnh hệ gì thì ta sẽ không sống nổi!”
Ả nói ra những lời này là sự thật, quan Thượng Thư và cả đất nước này sẽ không bao giờ muốn Trương Duật gặp chuyện gì.
Việc gọi Trương Duật về doanh trại chỉ là một cái kế mà thôi.
Nếu thật sự muốn Trương Duật vì Trầm Hương là liều mạng cướp người ngăn cản đoàn quân cống nạp thì chả khác nào trở thành loạn thần tặc tử, công danh tước vị bao nhiêu năm gây dựng đổ sông đổ bể.
Lão Thượng Thư người cha mưu lược của ả nào để chuyện đó xảy ra.
Trầm Hương gục đầu bên vai hắn, nước mắt tuôn rơi như sương đêm trên lá sen mong manh đến đau lòng.

Cố gắng nói ra tất cả những lời lẽ thuận lòng người nhất lúc này, chỉ cần níu kéo Trương Duật quay đầu một lần nhìn lại mình, Trầm Hương không ngại trau chuốt từng câu từng chữ của mình:
“Ta có thể vì chàng mà hy sinh tấm thân này, thậm chí chết trong vòng tay của chàng ta cũng cam tâm tình nguyên.

Nhưng ta sợ...!thật sự ta rất sợ bọn Mông Cổ, Trương Duật, chúng ta phải làm sao đây, ta không muốn chết ở nơi đất khách quê người.” Châu lệ lại tuôn rơi, càng nói càng hỗn loạn.
“Không có chuyện đó, sẽ không có ai phải chết ở đây cả.

Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Trương Duật hít vào một luồng khí lạnh, tay thêm lực ôm Trầm Hương vào lòng, giống như một người anh trai...!hoặc có thể trong mắt của “ai đó” là tình cảm phu thê khăng khít.
Hắn khẽ nhìn về cái bóng in trên vách lều đã đứng nơi đó một lúc lâu, lòng đã sớm đưa ra một quyết định.
Võ Đông Nhiên chết lặng khi nghe từng lời nói ấm áp của hắn trao cho Trầm Hương mà ruột đau như cắt, nước mắt tuôn ra mặn chát thấm đẫm đôi má đào.
Hắn tự nhận có lỗi với Trầm Hương, còn cô thì sao? Hắn không có lỗi với cô sao? Hắn nói bỏ là bỏ, nói đi là đi, chưa một lần quay đầu nhìn cô.
Hắn xem cô là gì?
Trương Duật nghĩ trái tim của cô mạnh mẽ như thế sao?
Võ Đông Nhiên bước vào lều, hèn mọn giương mắt nhìn hình ảnh thân mật thâm tình của hai con người trước mắt, máu huyết như ngưng trợ, có một bàn tay vô hình nào đó muốn bóp nghẹt sự sống của cô.
Trương Duật nhìn về phía cô ánh mắt lãnh đạm, sẵn sàng đón nhận mọi lời trách móc, nhưng hắn đã nhầm.
Võ Đông Nhiên lau nước mắt, mím bờ môi nhợt nhạt, lời nói nhẹ nhàng như van nài:
“Duật, hôm đó là ta sai vì không nghĩ đến cảm nhận của chàng.

Ta không nên ép chàng quên đi mối lương duyên thuở bé.

Chàng trách ta không hiểu chuyện thậm chí là kẻ ích kỷ cũng rất đúng.

Nhưng tất cả chỉ là vì an nguy của chàng, chàng đừng làm gì dại dột được không! Nếu chàng gặp chuyện gì đó thì ta sẽ rất đau lòng.”
Trương Duật siết chặt tay dưới bàn, ánh mắt dường như trốn tránh sự cố chấp của cô, mà di chuyển về phía sau cô hướng đến Lý Bích.


Lý Bích lạnh lùng đáp trả lại hắn, đây là lần đầu tiên Lý Bích mạnh mẽ bài xích hắn đến như vậy.
Lời của cô vẫn vang vọng lên da diết, như hàng ngàn mũi dao cứa vào trái tim của hai người đàn ông.
“Ta chấp nhận làm thiếp! Ta không tranh giành với nàng ta nữa.

Chàng đừng rời xa ta.

Ta không còn người thân nào ngoài chàng cả.”
Võ Đông Nhiên không nhịn được mà rơi lệ như mưa, hèn mọn trước mặt nhiều người kể cả Trầm Hương mà cầu xin:
“Nếu kiếp nạn này xảy ra, phu thê có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia, ta sẽ không màng tính mạng mà đi theo chàng.”
Rõ ràng lòng cô tràn ngập thù hận và sự ghen tuông.

Thế nhưng lúc này vẫn tận lực nói ra những lời van nài như vậy, nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của Trầm Hương, cô biết bản thân mình lúc này đáng thương biết bao nhiêu.
Trương Duật dời mắt đến nơi cô, giọng hắn khàn hẳn đi, vẫn không có ý định muốn tiến đến dỗ dành cô như mọi khi.
“Đông Đông, có lẽ ta không thể thực hiện lời hứa cùng nàng ẩn cư sống cuộc đời phu thê bình dị nữa.

Nơi mà ta thuộc về là lưng ngựa, là chiến trường, biên cương của đất nước, cuộc sống nơi hoang thôn vắng vẻ hằng ngày săn bắt, giành giật với đám dân đen nhỏ bé khiến ta nghẹt thở.”
“Nếu chàng không thích Hạ Sương chúng ta có thể đến nơi khác.” Cô hấp tấp cướp lời hắn.
Trương Duật cũng nhanh chóng phản bác, hắn dường như rất nóng vội:
“Nàng nghĩ dưới bầu trời thiên tử ta có thể trốn đi đâu, ngay từ khi ta đến Hạ Sương đã nằm trong sự theo dõi của Triều đình rồi.

Căn bản, ta luôn che giấu nàng, ta không muốn làm nàng sợ hãi.”
Cô sững người nhớ lại từng cảm xúc trên mặt hắn trước kia, dường như hắn không giống như trước kia.

Hắn trầm lắng, ít nói hẳn, thậm chí còn bí ẩn mờ mịt hơn cả những ngày đầu cô và hắn gặp nhau ở Cư Phong.

“Vậy chàng hối hận sao? Hối hận vì mang theo một gánh nặng? Một tội phạm?”
Trương Duật dường như trong một khắc nào đó không nhìn vào mắt Võ Đông Nhiên, hắn gằn giọng:
“Đúng, ta hối hận, cũng rất mệt mỏi.

Ta mệt mỏi vì gồng mình hòa mình với đám dân vùng núi nhỏ nhen tư lợi đó, mệt mỏi vì sợ có ai đó đến làm hại nàng, vì lời hứa sẽ bên nàng mà ta cố gắng từng ngày từng giờ.

Nhưng đến lúc này, ta còn có nhiệm vụ phải làm, ta không thể trốn tránh mãi được.

Trầm Hương gặp nguy hiểm, ta phải quay về vị trí cũ.

Nàng biết đó, nhà họ Nguyễn không có con nối dòng, người dựa vào duy nhất của cả Phủ Thượng Thư chỉ là ta, lần này triều đình lựa chọn Trầm Hương, căn bản cha ta không có cách nào chống đỡ cục diện .”
“Ta phải bảo vệ nàng ấy, ta không có đủ năng lực để che chở thêm nàng.

Nàng trách ta vô dụng cũng được, vô tình cũng được.

Nhưng đây là ta muốn tốt cho nàng, ta biết nàng muốn cuộc sống yên bình tự do, nhưng ta không thể làm được.

Thế nên, hãy lựa chọn cho mình một con đường khác, từ nay đừng gặp lại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận