Trương Duật hơi nhíu mày, hắn nhìn ra cô có cái gì đó khan khát.
“Có gì không vui sao?”
Võ Đông Nhiên thở hắt ra cười nhàn nhạt:
“Vậy sao?”
Trương Duật “ Ừ!” Hắn hờ hững khẳng định, nhưng không nghĩ ra cô đang thật sự nghĩ gì.
Đổi lại Võ Đông Nhiên vẫn khăng khăng che giấu đi nội tâm của mình, quả thật cô có chút thất vọng khi Trầm Hương rời đi dễ dàng như vậy.
Lần này, nếu Trương Duật không có hành động gì đó thì cô sẽ trả lại tất cả những cái tát mà chủ tớ nhà đó đã cho cô.
Nhưng tiếc là...
Cô thở dài:
“Không có gì.
Ta vẫn bình thường!”
Trương Duật “Lão Nhị về rồi, hắn có đến thăm nàng không??
Võ Đông Nhiên hơi đề phòng nhìn hắn, cô không muốn vì cô mà hắn và Lý Bích bất hòa tý nào, vốn dĩ Trương Duật đã ít bạn bè thân tín, nếu lời không hay đến tai Lý Bích thì không biết mối quan hệ này có còn bền vững hay không.
“Chàng đừng nghĩ lung tung! Ngài ấy chỉ hỏi thăm sức khỏe rồi đi ngay!”
Trương Duật bật cười, đến gần giường cúi xuống xoa tóc cô:
“Ta không thể không nghĩ...”
“Nhưng nàng nói xem, ta cấm tất cả mọi người đến chỗ này.
Còn Lão Nhị vẫn đến được, thì có lý do gì?”
Võ Đông Nhiên “...” Ai biết là chàng nghĩ gì!!!
Trương Duật cười cười:
“Ta tin hắn.
Trên đời này, hắn và Ngũ Lão là hai người bạn tốt nhất của ta.
Ta tin hắn, nhưng ta có lòng riêng...”
Cô khó hiểu nhìn hắn, mày hơi nhướng lên:
“Lòng riêng? Chàng có ý gì?”
Thần thái của hắn lúc này bỗng cực kỳ kiêu ngạo, môi khẽ nhếch lên tự phụ, giọng nói rất có từ tính trầm ổn:
“Nàng là của ta.
Ta không thích có ai đó nhìn vào nàng, cũng không thích ai nghĩ về nàng.”
Trương Duật ngưng lại, kiềm nén cái suy nghĩ như nước sôi đang sủi bọt trong lòng hắn.
Lý Bích có lòng với Võ Đông Nhiên, từng ánh mắt của y nhìn cô khiến Trương Duật vừa đồng cảm vừa tức giận.
Tính cách Lý Bích và Trương Duật có bảy tám phần giống nhau, ngoài lạnh trong nóng.
Lại cố chấp với chuyện tình cảm, một khi đã có lòng thì khó có thể nào quên.
Trương Duật đứng giữa hai bên tình bạn và tình yêu khiến hắn khó xử muôn phần.
Hắn muốn cạnh tranh công bằng để Lý Bích có một cơ hội, để bạn của mình không bức bối đau khổ trong lòng, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của một kẻ cao thượng.
Nhưng có mấy ai có đủ lòng cao thượng để đem người yêu ra đánh cược, ngay từ đầu Lý Bích đã thua, thua ngay từ vòng đầu tiên: Võ Đông Nhiên không hề có tình cảm với y.
Trương Duật hiểu rõ suy nghĩ của Lý Bích, hiểu Võ Đông Nhiên và cả chính bản thân mình.
Trên đời này, làm gì có cái gọi công bằng cơ chứ, chỉ có người thua và kẻ thắng hoặc Kẻ được may mắn và đen đủi.
Trương Duật hắn may mắn có được trái tim của cô, cũng như đủ lòng tin và sức mạnh để chiến thắng Lý Bích trong mối lương duyên này.
Tiếng Võ Đông Nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn:
“Chàng định cho ta ở quân doanh mãi hay sao?”
“Ngày lên Kinh, ta đã xin được thánh lệnh từ Quan Gia từ nay trong doanh bãi bỏ thân phận nô dịch.
Tất cả những ai đã vào quân đội phục vụ cho quốc gia đều là một binh sĩ thực thụ.
Không phân biệt nam nữ, thân phận, địa vị, tất cả đều được ứng tuyển vào quân doanh đóng góp tài trí cho nước nhà.”
“Nàng là nữ nhân đầu tiên của Đại Việt mở đầu cho bước ngoặc lịch sử này.”
Võ Đông Nhiên sửng sốt bất động một hồi, cô vẫn cứ ngơ ngác bất động thanh sắc không thốt nên lời.
Dù sao đây cũng là chuyện lớn, cô không muốn mình quá nổi bật.
Nhưng chẳng phải đây chính là mong ước từ thưở bé của cô sao? Sự công bằng giữa nam và nữ.
Dù biết, chuyện này chỉ là một phần rất rất nhỏ để xoa dịu trăn trở trong lòng cô.
Thậm chí chỉ là một giọt nước nhỏ giữa lòng đại dương, một con đom đóm nhỏ bé lập lòe trong cái thời đại mà thân phận nữ nhi đen tối hoàn toàn phụ thuộc vào nam nhân này.
Nhưng hiện tại, cô cũng rất thỏa mãn.
....
Trương Duật tuy thông báo tin vui, nhưng tâm trí trĩu nặng u sầu, hắn dời đi tầm mắt dường như không muốn cô phát hiện ra điểm mấu chốt.
Nhưng lại bất ngờ bị cô hỏi một câu:
“Lần lên Kinh đó là chàng xin thánh thượng thông qua thỉnh cầu này sao? Nếu đã thông qua, tại sao còn giam giữ chàng? Lúc đó, ta cứ nghĩ Quan gia sẽ chém đầu chàng.”
Trương Duật gõ ngón trõ lên trán cô, thái độ ôn hòa lại có chút xót xa:
“Ngốc! Nàng nghĩ phu quân của nàng yếu kém đến mức như vậy sao.
Ta biết mình đang đứng ở vị trí nào và có thể làm những gì.
Mông Nguyên chưa từng bỏ ý định xâm lược nước ta, thì ta chưa chết được đâu, chính xác là không thể chết.”
“Tại nàng không chịu suy nghĩ thấu đáo một chút, nếu lúc bị bắt chỉ cần nói nàng là người của ta, chuyện nàng là nữ ta hoàn toàn có thể đứng ra giải quyết được, chắc chắn sẽ không có sự việc như thế này xảy ra.
Hai lão già chết tiệt kia sẽ không dám manh động như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...