Cả nhóm người ngẩn ngơ, mặt đần độn ra vì lời trách mắng của hắn.
Mọi người cũng chưa biết thân phận thật sự của hắn là gì, nhưng không hiểu sao lại tự sinh ra một thứ cảm giác đề phòng, vâng lệnh theo bản năng.
Tất cả đều ngồi bất động, đến một cử động nhỏ cũng không dám làm, nhưng ánh mắt đều dồn trên người người thiếu nữ trẻ tuổi đang ngồi bình thản kê gối ghi ghi chép chép thứ gì đó.
“Không cần biết các ngươi có nguyện ý hay không, nàng ấy vẫn sẽ ngồi chỗ này.
Hôm nay kẻ nào dám nói thêm một lời xúc phạm phu nhân của ta, thì bước ra đây.”
Xung quanh im lặng phăng phắc, có lẽ thanh kiếm hắn mang theo bên mình cũng phần nào dọa đám người này một trận, không những thế ánh mắt quá ác liệt quét một lượt tất cả các gương mặt ở nơi này không chút kiêng dè, làm họ tự giác cụp mắt xuống.
Võ Đông Nhiên ngẩn lên nhìn hắn một lần nữa, vừa rồi chứng kiến một màn uy hiếp của Trương Duật với đám dân đen, thì cô lại nảy sinh ra một cảm giác vừa lo lắng vừa có chút thỏa mãn.
Sau bao nhiêu năm sống trên đời, cô nhận ra một điều, tuy cha mẹ, ông bà yêu thương cô, nhưng họ dạy cô lễ giáo, cách sống, đưa cô vào khuôn khổ để cô hợp với đạo trời đạo người, có thể bình yên mà sống qua ngày với thứ quan niệm khắt nghiệt của cuộc đời.
Nhưng Trương Duật lại khác, vẫn chỉ có hắn mới chống lại lễ giáo của thời đại, vượt thân phận, vượt giai cấp để bảo vệ cô, nâng niu, trân trọng cô.
Như vậy là quá đủ rồi! Cô mãn nguyện rồi!
Cô không còn muốn hơn thua gì thêm nữa, chỉ cần yên bình là được.
Ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt anh tuấn dãi dầm phong sương ấy, dùng tất cả sự dịu dàng có được bao trùm lấy hắn, như một dòng suối nhỏ uốn lượn quanh một ngọn núi cao kiêu hùng của giang sơn, vây giữ hắn, trân trọng hắn, nguyện dùng cả đời để yêu thương che chở hắn như cách mà hắn bảo vệ cô vậy.
“Trương Duật! đi thôi! Không cần dọa họ sợ! Đơn thuốc ta viết xong rồi.” Cô nắm lấy tay hắn, nhón chân lên nhỏ nhẹ thủ thỉ vào tai hắn.
Hơi thở ấm áp cùng giọng nói mềm mại của cô làm tâm tình hắn đang căng như dây đàn bỗng chốc chùn xuống, lòng dạ nhũn cả ra.
Hắn nghe lời cô, theo cái nắm tay của cô mà dời bước đi.
Trước khi đi, Cô đưa lại đơn thuốc cho trưởng làng cùng mấy lời dặn dò:
“Ta biết dân làng còn đang khó khăn, nếu ai đó không có tiền cắt thuốc đi thầy lang, thì đây là các loại thảo dược có sẵn khắp nơi, có thể tự hái được.
Ngài chỉ dẫn cho dân chúng làm theo đơn của ta ghi, chắc chắn sẽ hết bệnh.
Nên nhớ, hãy chăm sóc vết thương đúng trình tự ta ghi.
Nếu không sẽ bị nhiễm độc mà thối rữa vết thương, gây biến chứng chết người.”
Người trưởng làng vâng dạ rồi rối rít đội ơn hai người.
Khi đã lên ngựa, Võ Đông Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Yên bình lại rồi! Vừa rồi chàng làm ta sợ chết đi được.”
“Nàng lo cho ta phải không?”
“Không, ta lo chàng đánh người ta.
Sau đó, ta lại phải mệt chết băng bó vết thương một lần nữa!”
Hắn gõ đầu cô một cái, miệng lầm bầm không vui:
“Ta cũng là người bình thường, sao nàng lúc nào cũng nghĩ là ta sẽ gây hại cho đối phương vậy?”
Cô cười khúc khích:
“Tướng quân à! Ngài là ai ngài tự biết mà! Còn để ta tự nói sao?”
“Ngài sinh ra là để bảo vệ họ, không phải vì họ mà ngài gian nan mấy chục năm ở biên quan, biển đảo hay sao? Ngài lại đi so đo với dân chúng làm gì?”
Hắn yên lặng một lúc, lát sau bên tai cô có giọng nói trầm ấm vang lên có phần nặng nề:
“Nàng cũng là một người trong số những người ta bảo vệ.
Nhưng nàng là người quan trọng nhất, nếu bắt ta phải chọn lựa bất cứ ai với nàng, ta sẽ chọn nàng.
Không bao giờ có đáp án thứ hai.
Ta vốn chả phải chính nhân quân tử gì cả, vì nàng ta có thể hèn mọn với cả thế gian.
Cho nên nàng không cần cười nhạo ta đi so đo với đám dân đen đó, so đo với trời ta cũng không ngại.
Yêu thương dân chúng ư? Ta sẽ! Nhưng nếu dân chúng động đến phu nhân của ta thì không bao giờ!”
Cô không thể nhìn thấy nét mặt của hắn, nhưng trong lời nói lại nghe ra một sự kiên định vững chắc.
Nếu hỏi cô có vui không cô chắc chắn sẽ rất vui, nhưng nếu hỏi cô có muốn hắn lựa chọn cô với dân chúng thì cô lại không muốn hắn khó xử.
Cô biết hắn luôn có tình yêu với non sông đất nước này, cô không muốn hắn phải lựa chọn.
Và càng không muốn hắn lại mất lý trí như năm năm trước.
Trương Duật là kẻ si tình đến ngu ngốc.
Hắn vì một Trầm Hương ban cho một tia ánh nắng, lại cam tâm tình nguyện đáp trả cho nàng cả một vầng hào quang rực rỡ, bảo hộ cho ngôi vị hoàng hậu cho nàng ta mười mấy năm, xông pha chiến trường đánh đổi lại sự vinh quanh cho gia tộc họ Nguyễn đến mạng cũng không cần.
Cô không biết Trầm Hương có yêu Trương Duật như hắn đã từng yêu nàng ta hay không, nhưng nếu cô là Trầm Hương sẽ bao giờ muốn Trương Duật đem tính mạng ra đánh cược vì mình như vậy.
Cô từng chửi thầm Trương Duật là kẻ ngu, thậm chí có một quãng dài khinh thường Trầm Hương.
Thứ tình cảm không cân bằng của hai người đó thật khiến cô chán ghét.
Nhưng đến hiện tại, cô cũng đã thấu hiểu.
Khi đã yêu vào, thì ai cũng sẽ trở thành một kẻ ngu ngốc cả, cả cô và Trương Duật đều là những kẻ si tình như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...