Hắn nghe ra trong lời nói của cô có mười phần ai oán, liền nghiêm túc thẳng thắn nhận định:
“ Đông Đông, những người trách nàng họ không sai, nàng làm theo ý mình nàng cũng không sai.
Đó chỉ là quan niệm chính kiến mà mỗi người chúng ta lựa chọn nghe theo.
Nàng không chấp nhận quan niệm “trọng nam khinh nữ” của nhân thế, cũng như nhân thế không có quyền thay đổi nhân sinh quan trong nàng.”
“Nhưng Đông Đông nhớ kỹ lời này của ta: Ta yêu nàng, thương nàng, chấp nhận tất cả mọi điều thuộc về nàng.
Nhưng nhân thế không có nghĩa vụ phải yêu nàng, họ sẽ bài xích và chống lại nàng.
Nàng phải biết bảo vệ bản thân mình trước, đừng lấy một cái đầu chống chọi với nhiều cái đầu.
Làm việc gì cũng nên thận trọng suy xét cẩn trọng.
Tỷ như, việc nàng mạo hiểm giả nam vào quân đội như vậy, nếu ta biết trước thì có chết ta cũng không bao giờ chấp thuận.”
“Nhưng nàng chỉ là đang làm việc nên làm trong hoàn cảnh bắt buộc, ta tin vào tư chất và phẩm cách của nàng hơn rất nhiều nữ nhân trên đời này.
Ta không thể thay đổi quan niệm ngàn đời này của dân tộc, nhưng ta có thể ở bên nàng, cùng nàng vượt qua miệng lưỡi thế gian đó.
”
“Ta sẽ khen ngợi một nữ nhân biết nấu cơm pha trà, thêu thùa, khâu vá...!đặc biệt là không muốn nam nhân khác chạm vào người phụ nữ của ta.
Nhưng vì một Võ Đông Nhiên, ta nguyện nấu cơm giặt đồ cho nàng ấy, vì sự an toàn của nàng sẽ cắn răng chịu đựng để người đàn ông khác ôm nàng ấy vào lòng.
Hay chấp nhận nàng ấy đụng chạm xé quần áo chữa thương cho binh lính.
Nhưng nếu, một ai đó biết được một nữ nhân làm những việc như vậy, thì chắc chắn nàng sẽ vô cùng thê thảm.”
Nghe hắn nói vậy, cô lại nhớ đến Lý Bích, nhớ đến chuyện ngày đó Lý Bích đã bế cô từ chiến trường về lán trại chăm sóc.
Có lẽ đó là một cái dằm trong lòng Trương Duật, nên khiến hắn khó chịu đến bây giờ.
“Duật, ta đối với Lý Bích hoàn toàn không có ý gì! Chàng đừng tức giận, đừng trách tướng quân được không? Ngài ấy là người tốt!”
Cô hoàn toàn chỉ muốn hòa giải thôi, nhưng không ngờ Trương Duật lại giở chứng “khó ở” hắn siết chặt eo cô lại, giọng nói tỏa ra hơi lạnh.
“Ừ, hắn là người tốt.
Nhưng để ta tự biết được rồi, nàng không cần nói giúp cho người ta đâu.”
Cô ngán ngẩm, chỉ biết chật lưỡi nuốt tất cả lời nói biện minh định nói xuống, sau cùng nói một câu:
“Đa tạ chàng đã tin ta! Ủng hộ ta!”
“Ừ!”
Lại Ừ, Cô bĩu môi, người này tính khí thất thường như cơn mưa mùa hạ chợt đến chợt đi.
Chợt cười chợt nói rồi bỗng kiệm lời đến đáng sợ, xem ra từ nay cô phải cẩn trọng trong lời nói để tránh làm hắn giận dỗi mới được.
Trương Duật đi đến hồ sen, bước lên một cây cầu nhỏ bằng gỗ dẫn đến một cái chòi Thủy Đình lục giác với mái được lợp bằng ngói và hàng rào gỗ quây xung quanh, có thể ngồi trực tiếp trên đó ngắm cảnh.
Mùa hạ là mùa của sen, đang trong giai đoạn nở rộ nên toàn bộ không gian tràn ngập mùi thanh mát của hoa sen tươi.
Quang cảnh trước mắt cùng bầu không khí trong veo, tĩnh lặng đến mức cơ hồ nghe được nhịp tim của cả hai, thế nên đã tạo nên một đêm trăng tuyệt đẹp thanh tao đến nao lòng.
Trương Duật để cô xuống tựa sát vào một trụ gỗ đen bóng mát lạnh, chưa kịp nói gì hắn tham lam chiếm lấy môi cô, triền miên dây dưa lôi kéo từ ngoài vào trong.
Mọi xúc cảm của hắn đều chỉ tập trung vào đôi môi mềm mại, ngọt ngào ấy.
Gió mát từ hồ sen thổi vào, thật sự rất thoải mái.
Dưới chiếc chiếu tre, bên cạnh là bàn cờ, hai thân ảnh ngược sáng quấn lấy nhau nương theo bóng tối hoàn toàn thoát ly với không gian phía ngoài, lúc này chỉ còn lại hai con tim nóng bỏng ngập tràn mật ngọt và lửa tình cháy bỏng.
Bên trong nhà chòi tối đen vì mái ngói đã che khuất bóng trăng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở trong trẻo của thiếu nữ và giọng nói trầm khàn mê hoặc của người đàn ông khe khẽ vang lên.
“Chàng đứng xé váy ta...!ngày mai ta không về được!”
“Duật!”
“Hửm!”
“Chàng không sợ sao?”
“Sợ gì?”
“Nhỡ ta mang thai.
Nếu cứ tiếp tục thế này!”
Lúc này, có một con cú ăn đêm ở đâu đó bất ngờ kêu lên.
Hắn không nghe rõ lời cô nói nên không trả lời, bên tai chỉ còn lại nghe tiếng rên rỉ nho nhỏ lẫn giọng nói mềm mại của cô.
Âm thanh hoan ái giữa hai người vẫn đều đều diễn ra trong bóng tối không ngừng nghỉ.
“Chỗ đó! Ta...”
Hắn cười trầm thấp “Nàng làm sao?’
“Chàng có thể đừng làm cho chỗ đó có tiếng động...!được không?” Cô ghé sát vào tại hắn thủ thỉ nói.
Giọng nói cô nhẹ nhàng như gió, e thẹn mềm mại như gãi vào tim hắn.
Hắn lại nổi lên tâm tư muốn chọc ghẹo cô.
“Cái đó...!là do nàng, ta không quyết được.”
“Không phải...!do ta! Ta không phải là người như vậy!”
Võ Đông Nhiên như một đóa phù dung hồng phấn mềm mại, chỉ cần một lời nói chọc ghẹo tà ý của hắn sẽ khiến cô hoàn toàn rơi vào thế bị động, buông cánh đầu hàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...