Đêm nay là rằm tháng sáu âm lịch, trăng thanh gió mát làm khoan khoái lòng người.
Bầu không khí trong doanh trại vẫn như mọi đêm, chỉ khác duy nhất là ở trong doanh trại tĩnh mịch này đã nhiều thêm một người khiến trái tim của cô trầm luân trong đau thương lẫn mật ngọt.
Một năm bên nhau trong mập mờ, năm năm xa nhau như âm dương cách biệt, thêm nửa năm lộn trong chiến loạn sinh tử, một quãng thời gian rất dài gian nan đầy thử thách cho tình cảm của cô và hắn.
Cuối cùng lại bị số phận ngăn cản chèn ép đến mức bất cứ ai cũng cảm thấy nghẹt thở, nhưng tại sao cô vẫn dây dưa đến tận thời khắc này.
Bên cạnh là y phục mới hắn cho Trịnh Chiêu mang đến, cô sờ nhẹ lên liền cảm nhận được chất vải mềm mịn mát lạnh dưới bàn tay, bên trong váy áo có ướp cánh sen tạo ra mùi thơm nhè nhẹ thanh khiết.
Đây là phương thức giữ y phục luôn có hương thơm chỉ giới quý tộc nhà giàu mới được hưởng thụ.
Mùa xuân thì ủ hoa đào trắng Mẫu Sơn loài hoa quý hiếm tượng trưng cho sự thuần khiết thanh cao của người con gái , mùa hè thì ủ hoa sen tượng trưng cho sự thanh bạch nhẹ nhàng, mùa thu là hoa dạ yến thảo loại hoa mong manh yếu đuối nhưng màu sắc sặc sỡ mùi thơm rất dễ chịu.
Mùa đông ủ hoa tam giác mạch đem lại hương thơm hoang dã, nhiệt huyết của núi rừng.
Cô cũng từng được trải qua cuộc sống thanh cao vương giả như vậy, ấy vậy mà mọi thứ đã biến mất chỉ còn lại trong những giấc mơ mờ mịt.
Trịnh Chiêu dặn dò cô đến hàng rào chắn ở phía sau doanh trại, nơi đó bị khuất tầm nhìn của lầu gác nên binh sĩ hay hay tướng lĩnh trốn trại đi chơi bằng đường đó.
Võ Đông Nhiên không nghĩ Trương Duật cũng có ngày làm ra cái hành động này.
Bất giác cô bật cười.
Cô cố gắng giằng lòng mình trước hắn, trên mặt luôn tỏ ra luồng khí lạnh để hắn hết hi vọng nhưng cô biết bản thân không thể làm trái với con tim được, cũng không thể qua mắt được Trương Duật.
Đêm nay cô tắm rửa sớm hơn mọi hôm, cả cơ thể được dội rửa bằng nước dược liệu nấu sẵn, từ đầu tóc đến thân thể đều sạch sẽ.
Cô lén lút thay y phục nữ trang mà hắn chuẩn bị ngay trong kho thuốc.
Sỡ dĩ kho thuốc này có mình cô vì chỉ có cô là nô dịch am hiểu dược liệu.
Y sư đại nhân cho phép cô được trông coi và quản lý nơi này.
Vốn dĩ các công việc như phơi thuốc, cắt thuốc, tạo hoàn đơn là của nô dịch làm, nhưng nào có ai muốn vất vả ngồi bếp cả đêm cả ngày nấu cao làm dược hòan.
Cũng chỉ có cô chịu khó cam lòng nhận việc, nên mặc nhiên cô có thể ngủ riêng một mình suốt ba năm qua.
Cuộc sống quân doanh thiếu thốn, khó khăn đặc biệt là đối với nhu cầu của nữ nhân thì gian khổ vô cùng.
Trương Duật tinh ý tặng cho cô một cái gương đồng đánh bóng sáng lóa, nhưng cũng không dám dùng.
Lâu ngày mới dám đem ra nhìn một chút, sau đó chôn sâu ba tất dưới đất.
Lần này có tác dụng thật rồi, cô ngồi trước gương sửa soạn một chút.
Sau nhiều năm như thế, đây là lần đi chơi đầu tiên của hai người.
Trước kia, cô và hắn cũng không giống như bao cặp nam thanh nữ tú được mai mối gặp mặt ở quán nước hay gốc đa đầu làng.
Lễ Tết cổ truyền, Tết Thanh Minh, hội làng hội xã...!cũng không có cơ hội sánh bước bên nhau như bao cặp phu thê khác.
Mọi thứ diễn ra quá bình thường, bình thường đến nỗi khi hắn gọi cô là “vợ” cô cũng còn mơ hồ, cảm thấy không chân thực.
Sau khi hoàn tất cô nhìn mình khác lạ trong gương, bỗng có chút hơi xấu hổ.
Đã quá lâu rồi, cô hay bất cứ ai không thấy lại dáng vẻ vị tiểu thư quan tri huyện Diễn Châu năm nào, váy áo là lượt, tóc búi trâm cài.
Khác hẳn một Võ Đông Nhiên ở trên núi Cư Phong lam lũ vất vả, hay một Bình Sa đen đúa xấu xí ở doanh trại.
Tiếng Trịnh Chiêu khe khẽ vang lên ở vách đất bên ngoài.
“Thưa tiểu thư! Cô chuẩn bị xong chưa ạ!”
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì bỗng...
Có tiếng bước chân của lính đi tuần đều đều theo nhịp đi tới gần.
Hai người đó nhận ra Trịnh Chiêu người bên cạnh tướng quân, nên không có ý làm khó dễ.
“Này Trịnh Chiêu, sao lại lén lút ở kho thuốc làm gì?”
Trịnh Chiêu hắng giọng nói nhỏ:
“Bị đau bụng, không tiện làm phiền y sư, nên chạy qua đây xin mấy viên hoàn đơn cầm chừng.”
“Ngươi về sớm, đừng đi lung tung kẻo cấp trên trách tội chúng ta.”
Trịnh Chiêu cười giả lả, xua tay “Được, được! Hai vị làm tốt nhiệm vụ.”
Bóng dáng hai người lính canh đi xa rồi, Trịnh Chiêu mới thở ra một hơi.
“Tiểu thư! Chúng ta đi được chưa?”
Cô hỏi lại “Họ đã đi chưa?”
Giọng nói rụt rè có vài phần sợ hãi yếu đuối của nữ nhân, vừa trong trẻo dịu dàng như tiếng dòng suối nhỏ chảy róc rác trong rừng sâu rót vào tai của y.
Trịnh Chiêu có cảm giác lâng lâng dễ chịu trong người, ở trong quân doanh lâu quá, ngẩng lên không gặp cúi xuống cũng gặp đồng loại.
Không có một hơi ấm của phụ nữ, khiến tâm tư nam nhân cũng có mấy lúc ngột ngạt vô cùng.
Tiểu thư Bình Sa trong lòng Trịnh Chiêu cũng giống như dòng suối mát lành ấy làm dịu đi tâm hồn khô khan trong lòng y.
“Bẩm cô đã đi ạ! Chúng ta đi thôi, tướng quân đang đợi!”
Nói rồi hắn đưa một tấm áo choàng của Trương Duật vào bên trong cửa.
“Tiểu thư phủ lên đầu, ta dẫn tiểu thư đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...