Bên dưới có tiếng nói rì rầm:
“Trương Duật tướng quân trước nay chưa từng xem chúng ta là đối thủ, ngài chỉ đấu với các chỉ huy quân doanh.
Cũng chỉ có Ngũ Lão tướng quân là ngang sức với ngài.
Nay lại thi với tên nô dịch này.
Có phải là hạ uy danh lắm không?”
“Ta còn nghĩ là ngài lên đấu với tên kia!”
Bỗng âm thanh rì rầm nhanh chóng biến mất, khi nghe Nguyễn Khoái quát lớn nhắc mọi người im lặng.
Trương Duật không hề quan tâm đến lính tráng bên dưới đang xì xào cái gì, hắn đứng hiên ngang trên võ đài đáy mắt hiện lên một tia lãnh đạm nhìn đỉnh đầu của cô, từ đầu đến cuối không nói gì.
Cứ như hắn thật sự muốn đấu với cô vậy.
Võ Đông Nhiên lòng như lửa đốt không hiểu cái tên quái đản Trương Duật có ý đồ gì, mãi lúc sau mới nghe được giọng nói đầy từ tính của hắn.
“Chịu lộ mặt rồi sao?”
Cô nghiến răng nghiến lợi trong lòng, không ngờ lại có lúc rơi vào hoàn cảnh đứng trước sự chú ý trước hàng nghìn người thế này.
“Ta không hiểu ý ngài!” Cô chớp chớp mắt mấy cái ương bướng nhìn đi chỗ khác.
Hắn cười lạnh, mặt mày vẫn không có chút thả lỏng, hầu như ở trước binh sĩ hắn chưa bao giờ cười nói hay có thái độ ôn hòa, ai ai cũng nể sợ và cung kính vị tướng chỉ huy này.
Thế mà hôm nay, cô lại có thái độ ấy với hắn, lúc nãy còn dùng ám hiệu với Lý Bích, hoàn toàn xem hắn là hư không.
Trương Duật quay sang nói nhỏ gì đó với Nguyễn Khoái, rất nhanh trên khuôn mặt của y lộ ra một vẻ phức tạp lẫn hoang mang, y bước xuống đài đi đến bên cờ hiệu bắt đầu ra truyền quân lệnh.
Rất nhanh, bên dưới vang lên tiếng động di chuyển, toàn quân xoay ngược lại phía sau, từ nô dịch, binh sĩ đến tướng tá đều thi hành.
Quân lệnh kỳ lạ này càng khiến cho toàn quân cảm thấy tò mò, nhưng không ai dám trái lệnh quay lại nhìn phía sau đang có cái gì diễn ra.
Lúc này, Trương Duật mới tiến sát cô một chút, giọng hắn trầm thấp chỉ trích:
“Đông Đông được lắm! Dám trái lệnh triệu của chỉ huy, bản lĩnh cũng lớn lắm!”
Hóa ra là giận là chuyện cô không chịu gặp hắn.
“Ngài triệu ta lúc nào?”
“Còn cãi sao?”
Hắn cao giọng “ Hôm nay còn dám bước lên võ đài.”
Cô gào thét trong lòng chửi mắng hắn, hắn không phải vì việc công mà là bảo Trịnh Chiêu lén lút đi gọi cô.
Cái này có tính là lệnh triệu tập không?
Võ Đông Nhiên len lén nhìn hắn, thầm tự hỏi Trương Duật sẽ không thật sự động thủ với cô đấy chứ? Nếu không trưng ra vẻ mặt hung dữ ấy ra làm gì?
Không đâu!
Nghĩ vậy, cô mạnh dạn đứng thẳng người hít thở đều đặn.
“Hôm nay thi đấu toàn quân, ta không thể không có mặt.”
“Thi đấu? Với dáng vẻ này? Nàng đánh được ai?”Trương Duật nhếch môi có chút kiêu ngạo nhìn cô, trong mắt hắn hiện ý cười chế giễu.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại hầm hầm nhìn cô, giọng điệu không hề có chút hòa nhã nào “Có biết đánh nhau sẽ như thế nào không, có biết sẽ động chạm thân thể không? Chưa kịp làm gì đã bị hắn đè đầu cưỡi cổ rồi.”
Cơn giận trong cô bùng lên, trong chốc lát vẻ sợ hãi đã thay thế bằng con phẫn nộ.
Hắn hành hạ cô suốt đêm đến bây giờ bên dưới vẫn còn đau, thế mà lại trưng ra vẻ mặt ấy giễu cợt cô, còn lớn giọng trách mắng cô ngay chỗ này.
“ Biết đánh chứ sao không? Đánh được với ngài đó.
Ngài có bản lĩnh thì đứng im cho ta đánh đi, chắc chắn ta cũng thắng.” Cô học vẻ lạnh lùng của hắn, đem hết bản lĩnh ba năm trong quân doanh ra thách thức.
Lúc này, trên mặt Trương Duật mới hiện lên ý cười, ánh mắt dịu dàng trở lại.
“Được, nàng đánh đi!”
“Ngài đợi đấy!”
Võ Đông Nhiên nhìn cảnh tượng kỳ dị đang xảy ra, chợt hiểu ra ý đồ của hắn.
Võ Đông Nhiên cũng không chần chừ, cô bắt đầu nhớ đến các chiêu thức được huấn luyện trong quân đội, một đòn nhanh chóng hạ đối phương ngã xuống, sau đó triệt hạ đối phương bằng cách đấm vào tử huyệt.
Đây là cách giết người nhanh nhất của đặc công binh.
Tất nhiên cô sẽ không làm tổn hại Trương Duật, chỉ cần làm hắn ngã là được.
Cô nhanh chóng tiến đến áp sát Trương Duật, hắn vẫn điềm nhiên như tượng đồng hai tay khoanh trước ngực nhìn cô cười cười.
Võ Đông Nhiên bắt lấy eo đối phương, sau đó cố định một chân trụ, còn một chân còn lại bắt tréo một chân của hắn.
Dùng toàn lực quật đối phương, trong đầu cô tưởng tượng ra cảnh tượng Trương Duật ngã xuống thân cô, cô sẽ nhân cơ hội này đè hắn xuống mà đánh một trận trả thù lại đêm đó.
Nhưng, cô dùng sức một lần, hai lần, rồi lại ba lần vẫn không hề có một chút biến động nào, thậm chí một cái chau mày trên mặt Trương Duật cũng không có.
Mồ hôi trên trán cô bắt đầu rịn ra, da mặt đỏ lên, cả thân thể áp sát tựa vào hắn trong tư thế ám mụi vô cùng.
Hắn cao hơn cô rất nhiều, sau năm năm cô có cao thêm nhưng cũng chỉ đến vai hắn, chỉ cần một vòng tay hắn có thể vừa vặn vùi mặt cô vào ngực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...