Trong ánh nắng sớm, cả người hắn chìm trong thứ ánh sáng vàng dìu dịu thuần khiết, khuôn mặt hắn góc cạnh phong trần nhưng lại tuấn tú nổi bật giữa đám đông.
Cả thân hình cao lớn oai phong lẫm liệt, tàn phát ra khí thế áp đảo bất cứ một binh sĩ nào trong đám đông dưới khán đài.
Các tướng trên khán đài thì ngoài Trương Duật còn có Phạm Ngũ Lão, Lý Bích và một người nào đó thân trần cơ bắp cuồn cuộn nữa cô không biết danh tính là có hình thể vượt trội nhất.
Cô nghĩ có thể họ bắt cặp đấu với nhau, vì ở doanh này còn ai có thể đánh lại các chủ tướng cơ chứ.
Chỉ có Lý Bích nhìn cô cười dịu dàng, cô cũng không dám đáp lại nụ cười của hắn chỉ gật đầu một cái.
Đúng lúc đó thì bắt gặp cái nhìn sắc nhọn như băng đá của Trương Duật rơi vào mình, cô hơi mất tự nhiên rùng mình một cái.
Hắn đang có suy nghĩ gì mà khí tức tà ác như vậy?
Cô thu tầm mắt nghiêm túc nghe tướng Nguyễn Khoái phổ biến luật thi, mặt cô càng lúc càng tái xanh.
Đấu quyền sao? Tay đôi?
Mỗi cặp sẽ tự bắt cặp với nhau theo hạng cân và hình thể rồi đấu.
Người thắng cuối cùng sẽ được trọng thưởng lớn, hai người đấu với nhau theo từng phân khu.
Người thắng của phân khu này đấu với người thắng phân khu kia.
Trước tiên là hình thức vật tay để thi thể lực, sau đó là thi khí công, cuối cùng là lên đài đấu quyền đối kháng.
Võ Đông Nhiên không cần nói nhiều, cô thẳng tay đánh dấu vào thẻ tre ghi điểm là thua toàn tập, không cần thi đấu gì đó cho vất vả, dù sao cô cũng không thắng nổi ai trong doanh này.
Cô chắc mẩm mình sẽ không bao giờ phải lên khán đài ấy, lòng thầm đắc ý nên lẩn đến chỗ một cái bóng to lớn của một binh sĩ đang đứng để ngồi cho mát.
Nắng càng lúc càng to, cô ngồi đó đợi mãi chỉ mong tổng duyệt nhanh chóng kết thúc, cô cũng không cần phần thưởng gì đó.
Trương Duật liếc nhìn trong đám binh sĩ kẻ kẻ người người đông đúc, háo ức ấy có một hình dáng ngồi nương theo cái bóng của một người khác mà ngủ gật.
Hắn khẽ nhếch môi cười, một nụ cười kín kẽ đến nỗi chính hắn cũng không nhận ra.
Đang mơ màng buồn ngủ, cô nghe có ai đó gọi tên mình.
“Bình Sa, phân khu quân y của Y sư Thanh Cao”
Cái người đó gọi tên cô đến mấy lần, đến khi mọi người đều nhìn chằm chằm mình cô mới cảm thấy gì đó tỉnh dậy, hoảng hồn la lớn “Bẩm, nô có mặt!”
Ngay lập tức bị cái người cao lớn tên Nguyễn Khoái kia quát một tiếng: “Vô phép tắc! Đang trong giờ thi đấu ngươi lại mơ màng buồn ngủ.
Bởi thế nên đúng cuối bảng là đúng.”
Có tiếng nhắc nhở lẫn đẩy đẩy cô đi lên khán đài.
“Đi đi, người lọt vào danh sách những người có điểm thấp nhất! Đang thi đấu để tranh vị trí thứ hai!”.
Tất nhiên hạng hai này là từ dưới xếp lên rồi!
Chân Võ Đông Nhiên nhũn cả ra, người tệ nhất của phân khu Quân y đấu với người tệ nhất của Bộ binh sao?
Cái người kia đã lên khán đài cả người cao hơn cô một cái đầu, cởi trần đóng tiết khố, từ thân trên xuống dưới đều nổi cơ bắp căng cứng.
Còn cô thì quần áo nguyên vẹn, nhỏ thó đen đúa lọt thỏm giữa đám người này vậy mà cớ sự làm sao lại phải lên khán đài rồi.
Tại sao ngay từ đầu không ai phổ biến luật dành cho người yếu nhất, nếu biết thế cô thà bẻ chân mình để dưỡng thương nằm nhà còn đỡ hơn lâm vào hoàn cảnh này.
Mồ hôi trên trán cô thấm đẫm mũ đội đầu, tứ chi bách hài rung bần bật.
Cơ bắp kia chỉ cần hắn đánh cô một quyền thôi thì đầu cô cũng vỡ toang rồi.
Vô thức cô đỏ mắt nhìn lên khán đài tìm Trương Duật.
Nhưng hắn lại không có mặt ở đấy! Lý Bích thì hoang mang lo lắng nhìn cô.
Có tiếng nhắc nhở cô đi nhanh chân lên vang lên.
Cô bước lên khán đài trong tiếng xì xầm của binh sĩ.
“Hắn gầy còm thế này!”
“Tên này bị đánh chết cũng không ai nói gì, hắn là nô dịch”
“Hạng cân chênh nhau rồi, số của tên này đen quá!”
Có tiếng Bạch Vân trên cao, nó đang chao lượn trên đầu cô giữa bầu trời trong xanh vắt.
Cô lẩm bẩm trong vô thức “Bạch Vân cứu ta!”, tại sao mỗi lần cô nguy cấp thì thứ đầu tiên cô thấy chính là Bạch Vân nhỉ?
Khi tiếng kẻng vang lên, tên kia định lao đến thì bất ngờ có một thanh âm trầm trầm vang lên phát ra khí tức mạnh mẽ kinh người.
“Dừng!”
Võ Đông Nhiên quay lại phía sau lưng mình thì thấy Trương Duật đã cởi áo giáp, quần dài thân trần từng bước lên khán đài.
Hắn nhìn Nguyễn Khoái nói:
“Ta đấu với hắn!” Trương Duật chỉ tay về phía cô.
Trương Duật cao lớn vạm vỡ, bả vai rộng chắc, cơ ngực cơ lưng đều hiện rõ dưới ánh nắng vàng rực, hắn cao hơn người định thi với cô một cái đầu, phong thái rất bức người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...