Khi tiệc tàn đã quá nửa đêm, Trầm Hương đỡ Trương Duật về nơi nghỉ ngơi cho chủ tướng.
Trịnh Chiêu lẽo đẽo theo sau, sẵn sàng lao vào phụ giúp khi có việc.
Chính xác là y đang phụng mệnh của Trương Duật mà hành sự, trước khi hắn dự yến đã căn dặn y phải làm gì, cẩn trọng cái gì.
Hắn thì đang trong trạng thái mơ màng, loạng choạng chân trước chân sau tựa vào người Trầm Hương mà di chuyển.
Miệng luôn lẩm bẩm cái gì đó không ai nghe hiểu được.
Tỳ nữ tên Xuân Xước của Trầm Hương, liếc xéo sang người bên cạnh là Trịnh Chiêu với con mắt không mấy thiện cảm cho lắm.
“Đội Chiêu à, ngài là quản sự hay là nô tỳ mà theo chúng ta làm gì.
Đêm nay, Phu nhân ở lại, ngài cũng nên biết ý mà về lều nghỉ ngơi đi.” Giọng của cô ả thật dài thật sắc nhọn.
Trịnh Chiêu thở dài, mắt vẫn chăm chăm vào bóng lưng rộng lớn ở phía trước.
“Thế chị theo họ làm gì?”
Xuân Xước tức giận trừng mắt
“Ta là nô tỳ của phu nhân.”
Trịnh Chiêu nhếch môi cười nhạt.
“Còn ta là phụ dịch, là quản sự, là thư đồng.
Đủ tư cách ở lại chưa?”
Xuân Xước tức anh ách vẫn không thể nào tống kẻ “cản đường” này được, hắn dai dẳng lại lanh mồm lanh miệng, ả không thể bẻ lý được.
“Ta mách phu nhân.”
Trịnh Chiêu “Tùy, xin mời chị!”
Khi đã vào cửa lều, Trương Duật vừa đến nơi liền lập tức hiện ra vẻ ể oải mệt mỏi, đã gắng gượng trong cả buổi yến, cả người chếch choáng cơn say.
Hắn ngồi trên giường bắt đầu cởi y phục, áo ngoài vắt tùy tiện lên trường kỷ, không tháo giày mà nằm xoài xuống giường.
Trầm Hương tiến đến hầu hạ cởi giày, hắn khẽ nhấc chân sang một bên cố ý tránh đi, giọng nói ngà ngà nhắc nhở.
“Không cần đâu, nàng về nghỉ ngơi đi.
Chuyện này để ta tự làm!”
Trầm Hương đứng đó lặng thinh một chút, mặt của nàng lạnh đi, ánh mắt không giấu nổi sự bất mãn đã tận lực che giấu suốt đêm nay.
Rất nhanh sau đó, nàng nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng với nhan sắc kiều diễm như vậy lại làm cho nàng trở nên e ấp và dịu dàng bội phần.
“Ta sai người nấu thuốc giải rượu, chàng uống xong ta đi ngay.”
Nô tỳ Xuân Xước bưng một chén thuốc màu nâu sậm âm ấm đã được chuẩn bị sẵn vào bên trong lều, lúc đi ngang qua Trịnh Chiêu, y một tay ngăn cản.
“Cái gì thế?”
“To gan! Đồ phu nhân chuẩn bị mà ngươi dám nghi ngờ sao?”
Trịnh Chiêu liếc mắt nghi ngờ “Ta thử trước!”
Bỗng giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy quyền truyền đến bên tai.
“Ngươi muốn uống đồ của ta làm sao? Một tên lính cỏn con từ bao giờ vượt quá chức phận như vậy?”
Trầm Hương lạnh giọng chấp vấn Trịnh Chiêu.
Y quỳ xuống cung kính dập đầu.
“Bẩm phu nhân, trước giờ đồ ăn thức uống của Trương Duật tướng quân do nuôi quân chuẩn bị.
Thuốc phải do chính Y sư Thanh Cao kê đơn, Tướng quân không được ăn đồ bên ngoài ạ! Đây là quân lệnh trước giờ đã có, đề phòng mật thám bỏ thuốc hãm hại.”
“Ta là ai?”
“ Là phu nhân ạ!”
“Biết là tốt.
Về đi! Đừng để ta nói lần hai.
Trong thuốc này có gì ngươi không có quyền truy hỏi ta.
Nếu còn muốn ở lại quân doanh thì tự biết thân biết phận.”
Trịnh Chiêu nhìn lại chén thuốc một lần nữa, y nhắm mắt bất lực lui ra.
Y thầm nghĩ, phu nhân Trầm Hương sẽ bao giờ làm hại tướng quân, thậm chí trong thuốc đó có gì đi nữa thì cũng là chuyện của vợ chồng họ, y không nên quản dài như vậy.
Nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt của Trương Duật y lại không kiềm lòng được.
Y cũng đã có người thương ở quê nhà, y hiểu vị chủ tướng ấy thật sự có lòng với ai.
Ngẫm một chút, y nhanh chân chạy đến lều quân y.
Đêm đã rất khuya, Võ Đông Nhiên vừa lén lút đi tắm ở sông về, cô ngồi bên bếp lửa hong khô tóc ở trong bếp nấu thuốc.
Bỗng thoáng thấy bóng đen đang tiến về phía mình, không ngờ đêm khuya vẫn còn có người thức.
Cô hốt hoảng dụi tắt bếp lửa.
Cô còn chưa kịp hóa trang, tóc xõa ẩm ướt, dáng vẻ này thì ai tin cô là nam nhân đây.
Tuyệt đối không để ai đó cảm nhận sự mềm mại sạch sẽ này được.
Khuôn mặt thậm thụt của Trịnh Chiêu nhìn vào bên trong gọi khe khẽ.
“Bình Sa! Là ta đây!”
Nghe giọng nói quen thuộc của Trịnh Chiêu, Võ Đông Nhiên hoàn hồn trở lại.
Cô thở hắt ra một hơi, bực bội lấy tấm vải trùm lên đầu bước ra.
“Ngài làm sao biết ta ở đây?”
Trịnh Chiêu ái ngại nhìn cô, không biết nên nói thế nào thì bị cô thúc giục trả lời, thái độ không được tốt cho lắm.
“Nói! Ngươi theo dõi ta?”
Trịnh Chiêu xua tay phân bua trong bất lực, y trong lúc hoảng hốt vội nói:
“Ta chỉ là đi theo tướng quân thôi! Ta không có làm hết.”
Võ Đông Nhiên há hốc miệng, tay cầm nắm đấm như muốn tẩn cho Trịnh Chiêu ngay lúc này.
Bao năm ở trong quân doanh, sống chung với một đống đàn ông, cô cũng quen với việc dùng bạo lực để nói chuyện.
“Nói rõ cho ta.
Chuyện là như thế nào?”
Trịnh Chiêu nhỏ giọng ké sát tai cô thì thầm:
“Tướng quân biết tiểu thư hay tắm đêm ở bờ sông.
Nên có lệnh cho một nữ nô bí mật canh gác cho tiểu thư từ lúc về doanh trại Thị Cầu.
Ngài lo cho sự an toàn của cô.”
Cô hoàn toàn bất ngờ về điều này, liệu Trương Duật còn giấu cô bao nhiêu chuyện nữa đây.
“Người đó là ai?”
“Cô ta tên Mây, cái người hay phụ việc cho cô ấy.” Trịnh Chiêu len lén nhìn cô như một kẻ trộm bị phát giác.
“Còn tướng quân thì sao?”
Y gãi đầu, thái độ “lạy ông tôi ở bụi này” hiện ra rõ trên mặt.
“Còn tướng quân thì...!ta không biết! Ta chỉ đi theo hầu, nhưng bị ngài đuổi ra xa.
Còn ngài làm cái gì ta thề ta không biết!” Y chưa ngu đến mức đi tố cáo chủ tướng của mình làm cái chuyện đồi bại đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...