Bịch! Âm thanh nặng nề vang lên.
Trương Duật chớp ngay thời cơ muốn triệt hạ chủ tướng Đại Nguyên để kết thúc thế trận càng sớm càng tốt, ngay lúc hắn định lao xuống ngựa cầm dao trực chiến đấu thì...
Đúng lúc này, ánh mắt hắn quét đến một thân ảnh phía xa xa.
Võ Đông Nhiên đang kéo một binh sĩ bị thương nặng đã bất tỉnh, lúc cách vị trí an toàn chỉ còn mấy chục bước, bất ngờ cô bị một kỵ binh Mông Cổ cầm dây thừng thắt vòng xoay vun vút trên không rồi ném đến đầu cô.
Dây thừng rơi xuống cổ nhanh chóng xiết chặt, khiến Võ Đông Nhiên nhất thời mất kiểm soát, toàn thân ngã xuống đất rồi bị ngựa kéo đi trong tầm mắt Trương Duật.
Cát bụi mù mịt tỏ ra xung quanh, cô bị kéo đến đâu bụi mù vây đến đó.
Bị chiến mã kéo với tốc độ nhanh kinh hồn, chính là một bước đặt chân đến Qủy Môn Quan.
Trương Duật kinh hãi gầm lên “Lý Bích! Cứu người!”
Âm thanh từ cổ họng hắn trầm đục, đặc sệt như vừa nhún từ một vũng máu đông lên, ánh mắt nhìn về phía Lý Bích đang chiến đấu ở vị trí cách Võ Đông Nhiên không xa.
Thời khắc ấy, cơ thể của hắn như trầm mình dưới hồ nước sâu, lạnh buốt, đến hít thở cũng không được.
Hắn không biết Lý Bích có nghe hay không, nhưng tình huống này rõ ràng bản thân hắn không thể đến kịp.
Từ xa, một khẩu thần công đã lên thuốc pháo, phía bên địch đã bắt đầu châm lửa khai hỏa đến chính vị trí mà Võ Đông Nhiên đang sắp bị kéo đến.
Trương Duật còn một hy vọng cuối cùng là Bạch Vân.
Bạch Vân từ một vị trí trên cao lao xuống chỗ Võ Đông Nhiên, nó tuy thông minh, nhưng trong tình thế hỗn loạn đông người, mịt mù khói lửa, làm sao có thể nhận thức cô bị một sợi dây kéo đi, chỉ biết đập cánh bay loạn xạ xung quanh cô, rít lên âm thanh thảm thiết.
Võ Đông Nhiên nhận ra nó, nó vẫn còn nhớ cô, còn tại sao nó lại bất ngờ xuất hiện thì cô không thể hiểu.
Cô thét lên,
“Đi đi, ngươi sẽ bị trúng tên!” Cô không muốn nó gặp nguy hiểm, Bạch Vân là thú cưng của hắn, nếu Bạch Vân có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ rất đau lòng.
Nhưng nó vẫn không nghe lời, vẫn kiên trì bay lên rồi sà xuống mổ sợi dây thừng đang kéo căng kia.
“Cút nhanh...”
Võ Đông Nhiên hoàn toàn rơi vào thế bị động, cô choáng váng vì đầu bị va đập mạnh vào nhiều xác chết và đá tảng, cổ bị thắt lại ngẹt thở.
Mặt mày cô bắt đầu tái xanh, toàn thân máu me thấm đẫm.
Trong thời khắc cuối cùng đầu óc còn tỉnh táo, cô thấy thân ảnh Trương Duật thúc ngựa lướt qua trước mắt ở phía xa, hắn quay lại nhìn cô rồi lại lạnh lùng lao đi.
Một giọt nước mắt trong vô thức chảy xuống.
[ Như vậy cũng tốt, chàng là tướng, phải lo chuyện quan trọng trước.
Ta không trách chàng! Ta là nô lại càng không dám trách chàng!]
Nhưng tại sao lòng cô vẫn đau đến như vậy!
Rồi trong cơn mê màng, cô lại vô thức tự an ủi mình:
[Chàng không nhận ra ta đúng không, nếu chàng nhận ra sẽ chạy đến với ta thôi! Ta tin...!như vậy!]
Lý Bích đã thấy Bạch Vân xông ra chiến trận, chao lượn trên không rít gào, y liền biết Võ Đông Nhiên đã gặp chuyện, liếc mắt đã thấy tình hình nguy hiểm như thế nào, liền thúc ngựa đuổi theo kỵ binh Mông Cổ.
Y vung đao cúi người, trực tiếp chém đứt phăng sợi dây đang bị kéo căng, trong chớp mắt y nhảy xuống nhào đến ôm cô vào lòng.
Cô mở mắt ra lại nhìn thấy Lý Bích bên cạnh, một lần nữa hắn lại xuất hiện cứu cô trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Cô thì thào, giọng nói yếu mềm hoàn toàn buông bỏ phòng tuyến bao bọc bên ngoài.
“Đa tạ!” Sau đó cô chính thức hôn mê bất tỉnh.
Ngay khi y bế cô lên, thì phía trước cách đó không xa một tiếng nổ vang trời, cát bụi mù mịt, đất đá văng tứ tung, thây của tên kỵ binh Mông Cổ kia bay lên, tứ chi nội tạng rơi rớt xung quanh.
Y nhìn về phía nòng súng thần công ở phía đối diện, nếu vừa rồi Võ Đông Nhiên vẫn vị kéo theo một đường thẳng như vậy thì khả năng sẽ bị rơi vào tầm ngắm của khẩu thần công kia.
Nhưng rõ ràng hướng bắn đã bị lệch so với quỹ đạo ban đầu.
Lý Bích thoáng thấy một thân ảnh từ sau giá súng đi ra, nhìn chằm chặp về phía này.
Dáng người cao lớn, uy dũng lại tàn phát ra một cỗ hàn khí lạnh băng giữa tiết hè trời xanh mây trắng nắng vàng rực rỡ.
Trương Duật đang đứng trên chiến thuyền có khẩu thần công đó, xung quanh trên khoang thuyền là xác chết của nhiều xạ thủ quân Thát.
Gió trời lại nổi lên, thổi mạnh làm tà áo của hắn bay phần phật trong gió, toàn thân thấm đẫm mồ hôi và mùi máu tanh tưởi.
Hắn lại bị thương rồi, lúc nãy trong một phút nóng vội đẩy nòng súng dịch chuyển hướng bắn, hắn bị phân tâm nên bị đâm một đao từ phía sau vai.
Sau khi Võ Đông Nhiên đã an vị trong lòng của Lý Bích, hắn mới cảm nhận được một cỗ đau đớn lan đến toàn thân, xâm nhập vào da thịt chạy thẳng vào xương cốt tra tấn hắn.
Hắn run rẩy từ từ quỵ xuống, từng giọt mồ hôi cùng máu tươi trên vai chảy từng giọt nhỏ tí tách xuống khoang thuyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...