Lý Bích ngạc nhiên dừng tầm mắt lên khuôn mặt của cô, lộ ra ngoài tấm vải che mặt là một đôi mắt sáng rực, con ngươi màu hổ phách tròn tròn xinh xắn.
Nếu như y không biết cô là nữ giả nam thì với ngoại hình đen đúa trước mắt này, có lẽ y đã không nghi ngờ mà lướt qua nhanh chóng.
Nhưng y đã từng thấy diện mạo của cô trước đây, nên lúc này khi ở trên ngựa nhìn xuống bóng hình nhỏ bé cùng đôi mắt tinh xảo như vậy, y không thể không nhận ra cô chỉ là đang cố làm xấu đi vẻ đẹp của thiếu nữ của mình.
Trong lúc vội vã, cô hầu như không che giấu đi giọng nói, âm thanh trong trẻo dịu dàng của thiếu nữ khiến y bất giác khựng lại, tim lỡ mất một nhịp.
Không ngờ trong chiến trận hung tàn đang diễn ra, mấy dặm bờ sông Thiên Mạc ngập tràn cảnh đầu rơi máu chảy, pháo bay, tên lao, đá đập...!cảnh tượng rung trời lở đất, ai ai cũng chỉ tập trung vào cái trước mắt, ta sống ngươi chết trong gang tất, còn cô lại có tầm nhìn bao quát và sâu rộng đến như vậy.
Hắn thầm nhận định, thiếu nữ này thật không tầm thường trong cái lốt của một nô dịch.
Lý Bích hắn gật đầu, nở một nụ cười dịu dàng trong một khoảng khắc ngắn ngủi rồi nhanh chóng thu tầm mắt lại.
Rất nhanh hắn đã lao đi!
Lý Bích cho ngựa chạy đến chỗ bụi rậm lau sậy dọc hai bên sông, ra chỉ thị với tướng chỉ huy khí giới thay đổi chiến lược và mục tiêu tấn công, không bắn vào đám đông đang chém giết, nếu tiếp tục như vậy sẽ khiến “địch chết một trăm, ta hao một vạn” thì thật sai lầm.
Dồn sức mạnh vào phá hủy giá bắn cung, đồng thời nhanh chóng ra lệnh cho thủy binh lặn xuống sông, đục lỗ đáy thuyền chở khí tài.
Tiến hành cho thủy tinh hành động từ giữa sông đánh vô bờ.
Ở chiến tuyến đầu tiên, Trương Duật đang lao vào trận đánh quyết tử, hắn trên lưng ngựa lấy một chọi với tám võ tướng Mông Cổ.
Thời khắc này, hắn đang ở vai trò đúng nghĩa của một chiến thần, lấy cứng chọi cứng, lấy hung tàn địch hung tàn.
Nhận thấy đã lọt vào cái bẫy của địch, vây hãm một mình hắn vào vị trí trung tâm rồi dồn sức giết chết chủ tướng, kế sách “đánh rắn đánh dập đầu” thật thâm hiểm!
Ngựa chiến của Trương Duật bị giật cương nhất thời giậm chân xoay vòng, nó hí lên một tiếng thật dài, đồng thời đôi mắt sắt bén như chim ưng khẽ lướt qua một lượt tám kỵ binh Mông Cổ kia.
Dưới lớp mặt nạ đang phát sáng bởi ánh nắng chói chang, là một khuôn mặt cương nghị không chút biểu cảm, nửa vùng mặt dưới lộ ra ngoài, hắn khẽ cười lạnh, biểu cảm khó hiểu này khiến cho những kẻ xung quanh có chút bối rối, không hiểu hắn cười vì cái gì?
Đúng lúc tám trường đao đồng loạt lao đến trực tiếp tấn công, Trương Duật tung người nhảy lên lưng ngựa, một cước lộn nhào trên không trung lao về một kẻ gần nhất, từ phía sau kết liễu hắn bằng một con dao ngắn.
Máu tươi phun ra ở yết hầu, trường đao rơi xuống, phát ra âm thanh “Xoảng” trong sự kinh hãi của bảy kẻ còn lại.
Bảy trường đao đâm mạnh cùng lúc thì bị hụt, ở giữa trống không, Trương Duật đã thoát khỏi vây hãm.
Không ngờ, Trương Duật dám liều lĩnh bỏ ngựa chiến, nhảy lên lưng ngựa đối thủ.
Tình huống này chưa từng có tiền lệ, vì rời ngựa chính là tương đương với ngã ngựa, là bị đánh bại.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ ba cái chớp mắt, bọn chúng còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì Trương Duật liên tiếp đoạt đi mạng sống của hai kỵ binh Mông Cổ nữa.
Lúc Lý Bích lao đến tiếp viện thì cục diện đã gần như được giải quyết.
Trương Duật dùng chính ngựa của Mông Cổ tả xung hữu đột, tiền đấu hậu thủ, trực tiếp đánh năm kẻ còn lại ngã xuống.
Trương Duật vội huýt sáo, chiến mã lúc nãy từ đâu lao đến, hắn vội nhảy lên lưng nó rồi lao đi.
Trước khi rời khỏi, Trương Duật để lại một cái nhìn thâm ý.
Lý Bích lại vô cùng phối hợp ngầm hiểu là hắn muốn y giải quyết năm tên còn lại.
Trận chiến diễn ra càng lúc càng hăng, thế giặc mạnh nhưng căn bản Đại Việt có sự chuẩn bị, đặc biệt là cách đánh du kích, truy kích bất ngờ lại càng là ưu thế của quân Trần.
Trải qua ba ngày liên tục, quân Toa Đô điên cuồng phá ải để tụ họp quân với chủ tướng là Vương Tử Thoát Hoan nhưng không được, phía sau ở Trọng Hưng có vua Trần chặn đứng đánh tới, phía trước có quân Trương Duật ngăn cản.
Gần như quân Nguyên rơi vào thế tuyệt vọng.
Quân Đại Việt càng lúc càng tiến sát mép sông, Võ Đông Nhiên chạy đến mép nước kéo một binh sĩ bị thương nặng đang thoi thóp trong nước, nếu cô còn không đến kịp chắc chắn hắn sẽ chết.
Khói đen bốc lên từ các nòng súng trở nên mơ hồ, lay động dưới ánh nắng mặt trời, cỏ cây xung quanh bị dập nát nhầy nhụa vì các mảnh đá bay, bị giẫm đạp.
Số quân hai bên giao chiến lên đến 60 vạn quân, từ trên cao nhìn xuống, sông Thiên Mạc như một tổ kiến lửa bị tấn công, khắp nơi ngập tràn mùi vị của tử thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...