Tử Thần Dịu Dàng


Ngựa chiến của Trương Duật quả không hổ danh là bảo mã của Đại Việt, chỉ trong một thoáng chốc xoay vòng của gió, cát bụi mờ mịt còn chưa kịp tan, thân ảnh người trên lưng ngựa đã lao đi vun vút cách một khoảng xa thật xa.
Võ Đông Nhiên mím môi, mắt bỗng trở nên ẩm ướt hơn nữa.

Vừa rồi, hắn...!có phải là vì cô mà quay trở lại không?
Hắn đã nhận ra cô sao? Nhận ra từ lúc nào? Nếu hắn biết cô còn sống thì cô nên làm gì, nên đối diện với hắn với thái độ ra sao?
Mối quan hệ của cô và hắn chẳng phải đã sớm chấm dứt, tại sao hắn còn quan tâm cô như vậy?
Thân phận thật sự đã bị bại lộ công khai với ai chưa? Hai án tạo phản bán nước của cha và anh trai treo lơ lửng trên đầu, thì một cái mạng của cô thật không đủ để xoa dịu sự tức giận của triều đình và lòng dân chúng.
Có phải trận chiến này sẽ bị hành quyết không?
Không...! cô không cho phép mình nghĩ nữa, phải tỉnh táo, phải dốc sức chiến đấu với nhiệm vụ trước mắt, cô tuyệt đối không thể phân tâm.


Nếu cô chậm chạp hoặc phạm sai lầm, thì sẽ phải đánh đổi chính là tính mạng của cô và nhiều người khác.
Khi Trương Duật vừa ghìm cương lại ở vị trí đầu hàng, thì đoàn thuyền địch vừa đến.
Tiếng tù và “u u” từ bốn phương tám hướng dồn dập vang lên khắp nơi, báo hiệu cho toàn quân chuẩn bị nghênh địch.
Vẻ căng thẳng của Lý Bích lúc này lại giãn ra, thời khắc y chờ đợi Trương Duật quay trở lại dài như hàng trăm năm, bởi vì chỉ cần có sơ xuất nho nhỏ thì chính là tử huyệt chí mạng của toàn quân lẫn Trương Duật.
“Tướng quân!” Y như hoàn hồn trở lại, trên khuôn mặt đã có sự thả lỏng.
Ly nhìn hắn, hắn hiện tại hoàn toàn khác hẳn với một Trương Duật lo lắng bất an lúc nãy, ánh mắt trở nên sắt đá và kiên định hơn rất nhiều lần.
Trương Duật không nhìn Lý Bích, nhưng lời nói có uy lực và rõ ràng hướng đến y
“Tập trung!”
Một lời nhắc của Trương Duật kéo Lý Bích về với hiện tại trước mắt, quả thật y rất khâm phục cá tính quyết đoán của hắn, dù trên cương vị là chỉ huy hay là bạn bè.
Trương Duật có thể bỏ ngoài tai lời đe dọa hay ngăn cản của y, để chạy đến chỗ Võ Đông Nhiên, nhưng cũng rất nhanh lại toàn tâm toàn ý cho chiến trận trước mắt.

Cứ như có hai Trương Duật tráo đổi cho nhau vậy.
Con người Trương Duật vừa sống tình cảm, lại lý trí một cách thần kỳ, có thể dung hòa hai luồng thế cực trong đầu mà không phải quá suy nghĩ đắn đo.
Không giống như Lý Bích y!
Lúc nãy, y ngăn cản Trương Duật, vì y lo lắng cho chiến sự, y cũng lo lắng cho Võ Đông Nhiên nhưng y lại không có đủ thần trí để tính toán chính xác bản thân phải làm gì cho hợp lý, nên y chọn cách ở lại.

Nhưng Trương Duật lại có thể nhanh chóng quyết định làm cả hai việc trong một khoảng thời gian ngắn, miễn là hắn muốn thì hắn nhất định sẽ làm, dù biết trước sẽ có chướng ngại vật hay kết quả không tốt đang chờ.

Khi nhận thấy thời cơ đã chín mùi, Trương Duật phất cờ hạ lệnh, trống trận nổi lên đùng đùng, quân kỳ màu vàng bay phất phới trong gió, phản chiếu ánh nắng của ngày hè trở nên kiêu hùng và rực rỡ vô cùng.
Khi chiến thuyền địch vừa manh nha bắt đầu đáp bãi, thì ngay lập tức bốn trăm chiến thuyền Đại Việt từ các bãi lau sậy từ hai bên bờ sông tỏa ra bao vây.
Thủy binh nhảy ào ào xuống nước mang theo dùi đục, với mục tiêu đắm chìm thuyền thuyền nhỏ trước, thuyền lớn thấy có nguy hiểm liền nhanh chóng cập bến.
Trương Duật ung dung chờ đợi thuyền khí giới và thạch lương nặng nề tiến lên bờ.

Hắn khẽ nhếch môi hừ một tiếng, địch không hề biết khúc sông này đã hoàn toàn bị khống chế, thực sự Toa Đô đã quá ngạo mạn và kinh thường hắn rồi.
Từ trên thuyền, người ngựa vừa xuống bãi, chưa kịp định hình đã lập tức rơi vào vòng trận địa của Trương Duật bày bố sẵn.
Quân Đông A ùa ra như nước đổ về hạ nguồn, cờ lệnh hạ xuống cùng tiếng xung phong “lên” kéo theo hàng loạt tiếng hô đồng thanh khiến thế trận trở nên cuồn cuộn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nhất thời, quân của Toa Đô rơi vào thế bị động không kịp trở tay.
Pháo liên thanh nổ ầm ầm bắn thẳng vào thuyền gần nhất, toàn quân Nguyên như ong vỡ tổ điên cuồng tấn công.

Vì nếu thua trận này bọn chúng sẽ cầm chắc cái chết.

Trương Duật lao ngựa về phía trước, trường đao sáng lóa vung lên, trước chém sau thủ, toàn thân tàn phát ra sự uy hiếp như một tử thần vừa hung ác vừa tàn nhẫn.
Ngựa hắn lao đến đâu, đầu quân Mông Cổ rơi đến đó, giữa cái nóng hè gay gắt, xung quanh hắn lại là sự lạnh lẽo chết chóc đến kinh người.
Thanh đao Trường Vũ sáng lóa trong ánh mặt trời, chỉ trong thoáng chốc đã nhuốm đầy máu tươi.

Hắn tựa như một ma sát tinh gieo rắc nỗi sợ cho hàng ngàn linh hồn đang bơi trong vũng máu tanh của nhân gian.
Súng bắn đá hai bên đối chọi trực tiếp vào nhau, gây ra tử vong vô số.
Tiếng đá rơi làm chấn động toàn bộ mặt đất dải Thiên Mạc (*) rộng mênh mông, loại vũ khí này tuy ù ịch, chậm rãi nhưng sức sát thương là toàn phần tử vong, không thể cứu.
(* Sông Hồng chảy qua Hưng Yên, một khúc gọi là Thiên Mạc)
Ầm ầm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận