Lão gật đầu có vẻ tự mãn nói “Trương Duật cuối cùng cũng quay trở lại quân ngũ, tuy bước đầu có hơi khó khăn để leo lên vị trí cũ nhưng cha tin nó sẽ làm tốt.
Lần này, chỉ cần nó hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn cơ hội đảm nhận vị trí Thống soái dẫn binh trong cuộc chiến lần này sẽ vẫn là của nó.
Quốc Công Tiết Chế vẫn rất trọng dụng và tin tưởng đứa học trò này.
Nhớ năm xưa, lúc ta dẫn nó đến gặp Ngài, Ngài đã nhìn trúng nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Còn nói với ta: Thằng bé này chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn.
Qủa đúng như dự đoán, nó vô cùng ưu tú.
”
Trầm Hương thở dài, ngậm ngùi trong lòng vừa chất chứa một bầu tâm sự vừa bi thương vừa xen lẫn chút hy vọng chờ mong.
Năm xưa nàng đã bỏ lỡ người thích mình, thuận ý gia tộc tiến cung tuyển tú sau đó từng bước từng bước ngồi lên vị trí Hoàng hậu chỉ vỏn vẹn trong ba năm ngắn ngủi.
Năm đó, nàng nhập cung không chỉ vì ý của gia phụ mà còn là vì nàng thật sự mong muốn như vậy.
Dù biết tâm tư của Trương Duật dành cho mình, nàng vẫn dùng lý trí để suy nghĩ thấu đáo về mối quan hệ của hai người.
Hắn là nô, được cha nhận làm con nuôi, mục đích không phải vì thật sự cảm thương cho hoàn cảnh của hắn, mà vì cha có lòng riêng có tâm cơ đến vị trí Quốc Trượng đại nhân cao quý.
Dù nàng có đồng ý hay không thì vĩnh viễn cũng không thể có kết cục viên mãn.
Nếu đã sớm biết không thành, tại sao lại cưỡng cầu.
Huống chi, tình cảm lứa đôi của ngày thơ bé vốn dĩ như hoa trôi trong nước, trăng sáng trong gương, mong manh như sương như khói.
Thời gian chẳng mấy chốc sẽ nhạt nhòa trôi qua, nên nàng vẫn quyết định bỏ qua con người ấy để hướng đến một vị trí cao quý hơn.
Nhưng khi nàng thất thế sa cơ thì Trương Duật lại cũng chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng, thế gian này cũng chỉ có Trương Duật sẵn lòng chấp nhận một thiếu phụ đã bị hưu, dù tình yêu hay tình thân nàng tin Trương Duật sẽ chứa chấp nàng, chỉ có hắn mới có thể cho nàng vị trí chính thê mà không ai có thể làm được.
Nàng sẽ không bao giờ muốn làm thiếp cho một nhà nào đó, nếu vậy thà nàng chọn cái chết để giữ lại một chút danh dự.
Hoàng hậu bị phế thì sao chứ, nàng vẫn là nữ tử cao quý của phủ Thượng Thư, hà cớ gì nàng phải chấp nhận số phận như vậy!
....
Lý Bích cùng một đội kỵ binh và bộ binh đã đợi sẵn ở phía trước, đối diện là rừng rậm mênh mông xanh thẳm bao quanh dải đất biên cương Đại Việt.
Mảnh đất đang gồng mình chịu đựng những kẻ ngoại tộc âm thầm thâm nhập, mở đầu cho âm mưu xâm lược tàn bạo của nhà Nguyên.
Lý Bích vẫn dùng thái độ và lễ nghi của Đại tướng quân và thuộc cấp, để trò chuyện với Trương Duật, nhưng sâu xa trong ý tứ vẫn là lời tâm sự của hai người bạn.
“ Tướng quân, không ngờ ngài vừa về đã đưa ra quyết định nhanh như vậy?” Trương Duật lạnh lùng nhảy lên ngựa, vẻ mặt an tĩnh như băng đều đều nói
“ Nhiệm vụ lần này ngươi biết tại sao phải là ta làm không? Cha ta ông ấy tính toán thật chu toàn, một mũi tên bắn hai đích.
Vừa giết được phản nghịch, vừa chính thức khiến nàng ấy buông bỏ ta, thất vọng về ta.
Cho nên, phải nhanh chóng kết thúc tất cả mọi chuyện, ta phải nắm lại binh quyền, lấy lại địa vị thuộc về ta, có như vậy mới bảo vệ được nàng ấy.
”
Lý Bích thâm trầm, đôi mắt tinh anh khẽ rũ, che đậy đi sự chán chường mỏi mệt
“ Đối đầu với bề trên chỉ có duy nhất một kết cục là con đường chết.
Tướng quân, ngài vừa bảo vệ một kẻ phản tặc, lại vừa bảo vệ đất nước khỏi phản tặc...!ngài sẽ làm thế nào để chu toàn.
Ngài cũng chỉ là con người bình thường , sao có thể hai tay nâng đỡ cả bầu trời.
Thái Thượng Hoàng đến con ruột còn thẳng tay diệt trừ, thử hỏi con cháu của Võ gia làm sao tồn tại được.
Ta có một lời khuyên chân thành của huynh đệ sống chết có nhau mười mấy năm...”
Hắn ngập ngừng “ Ngài buông bỏ đi!”
Trương Duật nhắm mắt rồi thở ra một hơi thật mạnh
“ Không bao giờ!” Hắn mở mắt, trong con ngươi đục ngầu mông lung có vài tia lửa đỏ.
“ Ngài định nói với ta là:[Trừ khi ta chết], đúng không?” Lý Bích buồn bực dự đoán nội tâm của hắn.
“ Ngài quá cố chấp! Việc Võ Đông Nhiên còn sống chẳng mấy chốc sẽ bị bại lộ.
Ngài giết Võ Thừa Khúc để bảo vệ Võ Đông Nhiên sẽ khiến nàng ta hận ngài cả đời này.
Ngài tin cha nuôi ngài sẽ giữ bí mật chuyện này cho ngài sao?”
Hắn cười nhạt mỉa mai Lý Bích lanh miệng lanh mồm dám cướp lời hắn, liền ngửa cổ lên trời nói như tuyên thệ
“ Có chết ta cũng không buông bỏ nàng ấy! Ngươi không cần khuyên ta nữa.”
Lý Bích sững người một chút rồi nhanh chóng gạt đi sự kinh sợ trong lòng, không thể ngờ Trương Duật một kẻ gan to như trời, lòng tựa sắt đá lại có thể thay đổi, vì một nữ nhân trở nên tàn nhẫn với bản thân mình như vậy.
Hắn cụp mắt xuống, chắp tay tạ lỗi
“ Là mạt tướng ngu muội!”
Trương Duật cau mày, phủi tay xem như bỏ qua cho Lý Bích lần này
“ Lý Bích, nên nhớ, bằng mọi giá phải bắt bằng được “hắn” đến trước mặt ta.
Rõ chưa! Còn lại, ta sẽ có cú đáp trả xứng đáng cho bọn Mông Cổ chó chết đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...