Nhưng hắn không thể kháng cự nữ nhân trước mắt mà không uống chén độc này, nếu không Trầm Hương sẽ gặp họa.
Dù không biết có bao nhiêu phần là sự thật trong lời nói của nữ nhân kia, nhưng hắn không muốn bỏ sót bất cứ một rủi ro nào sẽ xảy ra với nàng ấy.
Hắn còn muốn quay về gặp nàng, hắn không muốn chết, nên cứ thế hắn thuận theo điều kiện của Võ Đông Nhiên.
Nữ nhân này cái tên rất hay, rất tinh tế nhưng lại là một độc phụ đúng nghĩa.
Cô bình thản nhìn hắn, chậm rãi hỏi từng câu “Đau không? Có cảm thấy bất lực không? Cảm giác sống không được chết cũng không xong nó như thế nào?”
Tốc độ giọng nói càng lúc càng nhanh “Lúc ngươi chém chết cả nhà ta, có từng nghĩ đến họ cũng mong muốn được sống như vậy? Ngươi tự cho mình cái quyền là tướng quân xưng danh bá chủ có thể tự do phán xét mạng sống của người khác sao? Tại sao ngươi lại giết chết cả nhà ta? Ngươi làm vậy có cảm thấy bản thân mình tàn nhẫn lắm không?”
Âm thanh phát ra từ cổ họng cô bỗng chốc bị nội tâm xúc động bóp nghẹt lại, kết thúc bằng một cái mím môi thật chặt, để ngăn không cho tiếng nấc nức nở vang lên.
Trương Duật ngẩn lên nhìn cô, thời khắc đồng tử giao nhau, cô bỗng nhìn thấy có một sự kiên định trong mắt hắn, một ý niệm vững chãi như tòa thành không dễ dàng bị mấy lời nói của cô làm dao động.
Hắn thở dốc, rồi từ từ mở miệng “Đáng đời! Ta chưa chưa bao giờ hối hận! Chưa bao giờ cảm thấy mình nhẫn tâm! Nếu được chém lại một lần nữa, ta vẫn làm! Nghe cho rõ đây...!đây là kết cục mà Võ Văn Thừa xứng đáng nhận.”
Từ miệng hắn phun ra một ngụm máu đỏ tươi thấm đẫm nền đất cáu bẩn, hòa quyện với đất cát rồi bị nuốt chửng, chỉ để lại một mảng đỏ lấm tấm trên mặt đất.
Khóe miệng của hắn cũng còn đang chảy một dòng huyết dịch, đôi môi tái nhợt khẽ run rẩy.
Hắn nhìn cô cười, nụ cười chế giễu trong đau đớn, nhưng giống như sỉ vả vào tâm hồn của cô, linh hồn trong trắng đã bị vấy bẩn bởi máu tươi của hắn.
Chẳng biết từ khi nào mắt cô đã có một tầng sương mỏng, từng sợi tia máu hiện lên trong đôi mắt một thời được mọi người ngợi ca, là đôi mắt mỹ nhân biết cười.
Cô thẩn thờ chết lặng.
Tại sao cô không có cảm giác gì thế này?
Tại sao?
Võ Đông Nhiên tại sao ngươi lại không vui? Tại sao lại thấy bức bối lạc lối như vậy? Cô không biết rõ nội tình của sự việc năm ấy, cô chỉ biết là hắn đã gây nên tội nghiệt với gia đình mình, nhưng tại sao sự kiên định trong mắt hắn lại khiến cô nao núng?
Cười lên đi, ngươi phải cười để khỏa lấp đi vết thương mà Trương Duật đã đâm khoét trong tim của ngươi.
Tuyệt đối không được mềm lòng, một trăm lẻ tám mạng người đang chờ ngươi đòi nợ.
Món nợ quá sâu quá nặng đè lên vai gầy nhỏ yếu đuối của cô, cô như con thuyền nhỏ mục nát chới với giữa con nước dữ, cố gắng gồng mình, mong chờ một bến đỗ yên bình, chỉ cần vượt qua chướng ngại vật trước mặt là nhiệm vụ sẽ kết thúc.
Cô chật vật lê bước chân tê cứng mất cảm giác quay về căn gác, từng bước từng bước nặng nề.
Một bậc thang là một nhát dao đâm vào tim, âm thanh kẽo kẹt của các khớp gỗ như tiếng kim loại đang dằn chặt vào máu thịt của cô.
Haha!
Cô cố cười thật sảng khoái, âm thanh khàn đục, đè nén tâm tư như một đám mây đen kịt khổng lồ, chỉ chực chờ một cơn gió nhẹ là đổ mưa, xóa bay tất cả mọi thứ rác rưởi dơ bẩn trong con người của cô.
Nhưng...! cô kiên quyết không thể dễ dàng buông bỏ như vậy, hôm nay cô đã làm được, thì ngày mai cô cũng sẽ làm được, một chén đã được hắn uống, rất nhanh cô sẽ quen với cảm giác này.
Rồi sẽ đến ngày đó thôi, ngày mà hắn ra đi cô sẽ được giải thoát.
Cảm giác nghẹt thở bất lực dằn vặt sẽ nhanh chóng qua đi mà thôi.
Đêm đầu tiên,
Phía dưới nhà sàn là bão tố, ít nhất là đối với Võ Đông Nhiên là thế.
Cô nghe âm thanh thở dốc nặng nề của hắn, tiếng hắn trở mình vật lộn dưới nền đất khô khốc, thỉnh thoảng có những tiếng rên rỉ rất nhỏ rất nhỏ rơi vào tai của cô âm ỉ đục khoét khiến cô đưa hai tay ôm lấy đầu.
Bịch! Bịch!
Âm thanh trầm thấp như thể một loại va đập của da thịt con người vào một vật cứng nào đó.
Trong đêm khuya lạnh lẽo, trên vầng trán thanh tú của Võ Đông Nhiên hiện lên một tầng mồ hôi, cô mở lớn mắt nhìn xuống khe hở dưới sàn như thể muốn xác nhận xem tên quái vật đó có vì độc tính phát tác không chịu nổi đau đớn nên tự sát không?
Không thể nào! Hắn không thể chết, cô chỉ mới có cho hắn một chén độc thôi, hắn không được phép chết dễ dàng như vậy.
Không được phép!
Phía dưới là cái lồng sắt tối đen không thể thấy bất cứ thứ gì ngoài âm thanh khô khốc đáng sợ kia.
Võ Đông Nhiên nhào xuống cầu thang, trên tay cầm ngọn đuốc đang cháy soi sáng một khoảng sân đen tối.
Bốn bề tĩnh mịch đáng sợ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...