Hệ thống: Người chơi Cơ Bạo, có thật xác nhận xóa nhân vật, sau khi xác nhận xóa nhân vật, toàn bộ dữ liệu về nhân vật sẽ bị xóa hoàn toàn, tất cả tiền tài vật phẩm sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn, kể cả trang bị đang mặc, hành trang, rương chứa đồ, cùng toàn bộ tiền tài vật phẩm đang trên sàn đấu giá. Sau khi xóa bỏ nhân vật, hạn định trong một tuần không được sáng lập nhân vật mới.
- Xác nhận!
Nghe âm thanh dịu dàng của hệ thống, Dương An bất đắc dĩ nói.
Hệ thống: Xác nhận thành công, toàn bộ dữ liệu về nhân vật Cơ Bạo đã hoàn toàn được xóa bỏ.
Màn hình tối dần, Dương An thoát khỏi trò chơi, từ bỏ game mà mình đã chơi hơn một tháng.
- Ôi!
Tháo mũ chơi game xuống, Dương An uể oải thở dài, cười tự giễu, nói:
- Chịu đuổi giết một tuần, bị giết cho quay về cấp 1, trang bị trên người rơi sạch, cuối cùng thì phải xóa acc. Thất bại, mình đúng là kẻ thất bại!
Đối với một game thủ, trang bị rơi sạch, bị giết lùi về cấp 1, hơn nữa còn suốt ngày bị đuổi giết thì xóa acc cũng là một loại giải thoát.
Nhìn chiếc mũ chơi game màu lam lẳng lặng nằm trên đầu giường, Dương An bất đắc dĩ lắc đầu, phải xóa acc, hắn cũng không căm tức, chỉ là cảm giác mình thật vô dụng.
Cầm lấy một chiếc hộp tinh xảo trên bàn, bên trong là những thỏi sô cô la, người khác thích hút thuốc, mà Dương An lại thích ăn sô cô la.
Từ trong hộp lấy ra một thỏi sô cô la, bóc lớp giấy bạc bên ngoài, sau đó cho cả vào miệng, Dương An ăn sô cô la không giống người khác nhai từ từ nhấm nháp, hắn thích bỏ cả vào miệng mà nhai.
Ngọt ngào xen lẫn chút vị đắng ưa thích tràn ngập trong khoang miệng Dương An, mùi vị này nhiều khi có thể làm lòng người thư thái.
Nhưng lúc này Dương An cũng không có tâm trạng mà thưởng thức, lòng tràn đầy buồn bã và thất vọng, mất đi sự tin tưởng với bản thân, với cuộc sống.
Miệng máy móc nhai nuốt, vẻ mặt thẫn thờ, ánh mắt vô hồn, nhớ lại ba tháng vừa qua, mắt hắn không kìm được mà hơi đỏ lên, nước mắt bất giấc rơi xuống.
Đường đường nam nhi mà phải rơi lệ, Dương An thật đã chịu đả kích quá nhiều.
Với Dương An, ba tháng này là những ngày tối tăm nhất trong đời hắn.
Bạn gái hẹn hò hơn một năm nói lời chia tay với hắn, nguyên nhân rất đơn giản, cũng rất thực tế, là một chữ, tiền.
Hai năm trước, Dương An là một trợ lý kế hoạch quảng cáo, hai năm sau, Dương An vẫn là một trợ lý kế hoạch quảng cáo, mỗi tháng thu vào hơn hai nghìn, còn phải gửi một nửa về nhà phụ giúp gia đình, đã hai năm vẫn sống trong một căn phòng trọ giá rẻ, càng đừng nói đến xe con. Trong cái xã hội thực dụng này, bạn gái chia tay hắn, cũng là bình thường.
Tính cách của Dương An có chút truyền thống, hắn vốn là nghĩ sẽ cùng bạn gái kết hôn, sau đó ở bên nhau cho đến cuối đời, thế nhưng tình cảm suốt một năm, cuối cùng cũng không hơn hai chữ "thực tế", Dương An cũng không thể nói gì hơn, nhưng trong lòng rất buồn bã.
Vốn là nói đen tình đỏ bạc, sự nghiệp hẳn sẽ thăng hoa.
Thế nhưng họa vô đơn chí, hắn lại phá vỡ cái "lệ thường" này.
Tháng năm có một sinh viên chưa hề có kinh nghiệm đến nhận việc, cũng là trợ lý kế hoạch quảng cáo như Dương An, nhưng chỉ hai tháng, đến thời gian thử việc còn chưa hết, người đó đã được thăng làm người lên kế hoạch quảng cáo, bỏ đi hai chữ trợ lý, trở thành sếp của Dương An, nguyên nhân rất đơn giản, trưởng phòng là cậu của hắn ta.
Xã hội hiện nay, là nhất thân nhì quen.
Bị người mới đè đầu cưỡi cổ, Dương An cũng có chút khó chịu, nhưng cũng chỉ là giữ trong lòng, do bản chất của hắn không phải hiếu thắng gì, chỉ một mực muốn làm người bình thường.
Nhưng mà càng như thế lại càng bị người ta đè ép!
Trong một lần lên kế hoạch quảng cáo, người mới kia có sai sót khiến cho công ty phải bồi thường không ít tiền, nhưng cậu của hắn, cũng chính là trưởng phòng, vì bảo vệ hắn mà đem phần lớn trách nhiệm đổ lên đầu Dương An.
Bồ Tát cũng phải có lúc tức giận, huống chi con người! Trong cơn giận, Dương An liền nộp đơn xin thôi việc, rời khỏi công ty mà mình dốc sức làm việc hai năm nhưng chưa bao giờ được trọng dụng.
Lập tức trở thành thanh niên song thất (Dịch: thất tình + thất nghiệp:)) Biên: Giống DG), suốt một thời gian dài tâm trạng của hắn rất xấu, cả ngày giấu mình trong căn phòng trọ rẻ tiền.
Sau đó mấy người bạn thân thời đại học biết chuyện của Dương An, vì để khuyên hắn và khiến cho tâm tình hắn tốt lên một chút, đã mạnh mẽ lôi kéo hắn chơi một game onlie giả lập thế giới thực.
Phong Vân, một game online mới giả lập thế giới thực đỉnh cao nhất, do Trung Quốc hợp tác với nhiều quốc gia trên thế giới sáng tạo ra, do một bộ máy chủ siêu cấp quản lý vận hành, mọi thao tác diễn ra nhờ vào sóng não người chơi sau khi đội mũ đặc chế, cách chơi đơn giản, hơn nữa thật đến 99%. Trò chơi vừa open beta đã có lượng lớn game thủ dũng mãnh tiến vào, Phong Vân lập tức trở thành game online thế giới ảo được hoan nghênh nhất từ trước tới nay.
Phong Vân, trò chơi này khi còn làm ở công ty Dương An cũng đã nghe qua, cũng từng làm quảng cáo cho nó.
Đang chán đời, mà cũng chưa biết làm gì, dưới sự rủ rê nhiệt tình của bạn cũ, Dương An cũng thuận theo chơi thử một chút, muốn giải tỏa tâm tình.
Dương An tiến vào Phong Vân khi trò chơi đã open beta hơn hai tuần, vài cao thủ đã vượt lên thật xa.
Nhưng Dương An cũng không để ý, hắn chưa từng nghĩ sẽ cày kéo để trở thành cái gọi là cao thủ trong game.
Phong Vân đích thực là một game online quá khủng, dù là Dương An xưa nay không hề mê mải với game, cũng bị thu hút, tâm trạng ủ rũ dần dần cũng có chuyển biến tốt đẹp.
Thời gian hơn một tháng, nhân vật pháp sư hệ băng của Dương An đạt đến cấp 40, dù vẫn kém xa đám cao thủ 5x, mà trang bị cũng không tốt, nhưng Dương An vẫn cảm thấy hài lòng.
Nhưng mà vận đen của hắn có lẽ còn chưa tan, trong một lần đi luyện cấp, hắn chẳng những bị một đội do gã có nick là 'Long thiếu gia' dẫn đầu cướp quái đánh chết, mà còn bị hắn ghi hận vì Dương An phản kháng giết vài người trong đội đó, cho nên bị hắn sai người trong bang đuổi giết.
Dương An bị Long thiếu gia truy sát suốt một tuần, bị giết tới quay về cấp 1, trang bị trên người cũng rơi sạch.
Cùng đường, Dương An chỉ còn có thể lựa chọn xóa acc, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua chuyện này.
—— Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Nhìn qua căn phòng sơ sài của mình, Dương An cảm thấy được hai năm nay đúng là hắn không hề có chút thành tựu, lòng càng buồn bã.
- Có lẽ mình thật sự rất vô dụng!
Hắn nghĩ.
Một thanh niên 'Tam thất' (thất tình, thất nghiệp, thêm 1 cái thất bại game:))) đã bắt đầu mất đi sự tin tưởng vào con đường phía trước.
Nhưng Dương An cũng không ngu ngốc mà đi tự sát, vì hắn còn rất nhiều vướng bận.
Liên tục ăn ba thanh sô cô la, tâm tình Dương An mới hơi tốt lên, nước mắt cũng đã ngừng rơi, nhưng mặt vẫn buồn bã như cũ.
Hắn đi tới cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời.
- Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương!
Dương An cũng đang nhớ nhà, nhớ mẹ.
Gia đình, vĩnh viễn đều là chốn đi về của con người, một người khi gặp những điều không như ý trong cuộc sống thì trước tiên đều sẽ nhớ tới gia đình.
Dương An cầm lấy di động, bấm gọi về nhà, trong điện thoại truyền ra tiếng tút tút hồi lâu.
- Mười một giờ rồi, không biết mẹ đã ngủ chưa.
Dương An nghĩ thầm, hiện tại hắn rất muốn nghe giọng nói của mẹ, âm thanh đó sẽ làm lòng hắn yên ổn.
- Alo, ai vậy?
Giọng nói hiền lành quen thuộc rốt cục cũng vang lên từ đầu dây.
- Mẹ, là con!
Dương An đáp.
Vừa nghe được giọng của mẹ, nước mắt Dương An lại không tự giác mà chảy ra, thân thể khẽ run lên.
- A, là tiểu An hả!
Biết là Dương An gọi điện, bên kia mẹ hắn dường như là rất vui.
Dương An càng thêm hổ thẹn, mình đã gần nửa năm chưa về nhà, bình thường cũng không mấy khi gọi điện thoại về.
Lúc này, Dương An lại không biết nói cái gì cho tốt, cố gắng kìm tiếng khóc không để cho mẹ ở đầu kia nghe được.
Nhưng mẹ hắn lại biết rõ con trai mình đang chịu ấm ức.
Đa phần con cái học tập làm việc ở ngoài đều chỉ chọn khoe chuyện tốt với gia đình mà giấu đi chuyện xấu, cứ nghĩ như thế là đã giấu được gia đình, nhưng ngờ đâu cha mẹ họ đều biết hết cả.
Không ai hiểu con bằng cha mẹ!
Một hồi lâu, Dương An mới ngưng được khóc, nói:
- Mẹ, sao muộn thế này rồi mẹ còn chưa ngủ!
- Cũng sắp rồi, không thì để mẹ gọi em xuống nói chuyện với con nhé!
Mẹ hắn lo lắng nói.
- Không cần đâu ạ, mai em còn phải đi học, đừng gọi nó dậy, mẹ cũng sớm đi nghỉ đi, con chỉ gọi nghe giọng mẹ một chút thôi.
Dương An nói.
Mẹ hắn trầm mặc một lúc sau đó nói:
- Tiểu An, nếu cảm thấy cuộc sống bên ngoài không thoải mái thì về đây đi!
- Vâng!
Dương An cũng nhịn không được nữa, nhỏ giọng khóc lên.
Ở thành phố này dốc sức làm hai năm, nhưng lại không thu hoạch được gì, ngoài mấy người bạn thân thiết, hắn cũng không có gì để lưu luyến, nghe mẹ nói như vậy, cũng thật sự muốn rời khỏi đây, trở về ngôi nhà quen thuộc.
Bên kia mẹ hắn lẳng lặng nghe hắn khóc, không lên tiếng, chẳng biết tại sao, nghe con trai khóc lên được thì bà lại an tâm hơn một chút.
Một lúc lâu sau, Dương An mới ngừng khóc, phát tiết ra được trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
- Mẹ, hai ngày nữa con sẽ về!
Dương An chậm rãi nói, rốt cục đưa ra quyết định.
- Tốt, tốt, về nhà là tốt rồi!
Dường như mẹ hắn rất vui vẻ.
Quả thật, dù con cái có thành đạt hay không, cha mẹ vẫn luôn muốn giữ ở bên cạnh mình.
Ngày hôm sau, Dương An chia tay với mấy người bạn thân cùng vài người bạn đại học ở chung thành phố, rồi mua vé tàu hỏa về phương nam.
Sáng sớm, Dương An tới nhà ga, hắn ngồi trên chuyến xe lửa sớm nhất về quê nhà ở phía nam.
Hành lý của Dương An không nhiều, một túi du lịch, một hòm để đồ, vài bộ quần áo linh tinh, còn có mũ đặc biệt của game Phong Vân.
Tuy rằng bị ép xóa acc, nhưng Dương An sẽ không bỏ qua như vậy, một ngày kia, Dương An sẽ quay lại Phong Vân, đến lúc đó sẽ lấy lại hết thảy những gì thuộc về mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...