Hoàng Linh
nhìn nhỏ sau đó meo meo nói “ Ngoao ô~ { Miệng ngươi đúng là miệng thần
linh mà}”, “ Ahaha” nhỏ cười gượng mấy tiếng “ Không ngờ miệng mình linh thật, có hay không ta chuyển sang nghê tiên tri luôn ta, ôi ta đúng là
%#*$¥€•₫&@” thỉnh lượt bỏ hàng ngàn từ YY của nhỏ..Cô nhìn từ đằng
xa một bóng dáng gấp rút chạy về phía này cách không xa một bóng dáng
lại đuổi theo, mọi người xung quanh ai cũng tách ra hai bên vì trên tay
kẻ cướp có dao chẳng ai muốn cá cược sinh mạng mình với tử thần.
Tên cướp gặp cảnh sát sắp đuổi kịp đến mình vội hoảng loạn la lên “ Các
ngươi tránh hết ra “ , nhìn bọn cô chưa tránh ra tên cướp càng điên
cường hơn, tên thanh niên bắt lấy cổ cô rồi đưa dao kề lên cổ cô. Tên
cảnh sát gặp tên cướp bắt con tin thì lo lắng nói “ Ngươi hãy bình tĩnh, thả cô gái đó ra chúng ta từ từ bàn bạc” . Gặp tên thanh niên còn hoảng sợ cũng không ai dám manh động.
Lạp Ảnh ánh mắtsáng rực lên nhìn
xung quanh miệng thì lẩm nhẩm “ Ai ai ra cứu mĩ nhân đi”, nhưng rất tiếc Lạp Ảnh thất vọng rồi, chỉ thấy cô đen mặt cằm con dao, sức lực kinh
khủng kéo tay tên đó ra rồi một hồi hoa mắt chóng mặt tên cướp đã bị áp
đảo dưới chân cô. Dường như chưa nguôi ngoai cô còn đạp tên đó mấy phát
miệng còn nói nhỏ “ Bàn tay dơ bẩn đó của ngươi dám chạm vào ta, may mắn là ngươi chưa hết dương thọ không thôi ta xào gan ngươi” . Đánh tên
cướp tơi tả cô mới thấy đỡ bớt sau đó cô rút khăn lau tay rồi lại lau
giày sau đó vứt vào sọt rác.
Người dân xung quanh : Ta đang thấy nữ hiệp sao?
Lạp Ảnh cười cười đến trước mặt tên cảnh sát còn đang ngơ ngác như con nai
vàng nhỏ nhẹ nói “ Làm phiền xử lí phần còn lại” rồi dắt tay mọi người
đi . Thấy mọi việc đã được xử lí mọi người xung quanh cũng bắt đầu tản
ra làm việc của mình. Trong quán cà phê đối diện một bàn tay tao nhã cầm li cà phê nhâm nhi, mọi việc đều được hắn thu vào tầm mắt, hắn khẽ cười thầm nghĩ cô vẫn như lúc đó, quả thật khi đó tạo cho hắn ấn tượng thật
sâu. Đối diện là một nam nhân trẻ tuổi cũng khẽ cười nói “ Cô gái kia
thật là cá tính” cười cười rồi người đó kí vào cái gì đó. Sau đó người
đó quay lại mặt than hằng ngày đưa hợp đồng cho hắn. Xong xuôi tất cả cả hai cùng đứng lên bắt tay “Hợp tác vui vẻ” cả hai cùng nhau nói. (Các
nàng đoán đi hai người đó là ai? Bật mí đều là nam chính hết nha)
“Con nhóc, ngươi muốn dẫn tụi ta đi đâu?” Cô nhìn nhỏ dắt cả đám đến quảng
trường kì quái hỏi. Nhỏ nháy mắt tinh nghịch với cô “ Con đã điều tra
rõ, nơi này chơi rất vui” sau đó nhỏ dắt cả đám vào cửa hàng giày patin. “ Ông chủ lựa chọn cho chúng tôi 7 đôi giày” chưa bước vào cửa tiệm đã
nghe thấy giọng nhỏ. Ông chủ thấy khách vội chạy ra tiếp đoán nhưng nhìn bọn cô chỉ có Cô, Lcazh, Lạp Ảnh, Tu La, Bạch Dật chỉ có năm người đành hỏi lại “ Các vị muốn bao nhiêu đôi?” , Lạp Ảnh mỉm cười như gió xuân
nói “ 7 đôi, chúng tôi sẽ tự lựa chọn” . Cả bọn cô lựa chọn tổng cộng
hết bảy đôi giày và một ván trượt dành cho thú cưng mới ra khỏi cửa
hàng. Lựa chọn một nơi vắng vẻ cô đốt đi hai đôi giày cho Phong Lãng và
đại thúc.
Một lần nữa cả toàn quảng trường oanh động với số mĩ
nam mĩ nữ vừa tiếng vào. Đây là lần đầu tiên cô chơi cái thứ này ,nhìn
mọi người xung quanh lướt qua lướt lại bằng thứ này cô cũng muốn thứ một lần. Có điều mới vừa đứng lên cô đã cảm giác đứng không vững rồi, Lạp
Ảnh che môi cười trộm nhìn cô rồi nói “ A tiểu tổ tông, con sẽ chỉ dẫn
người”, cô nắm lấy tay Lạp Ảnh rồi nhỏ cho cô tập làm quen từ từ.
Lcazh âm u nhìn cô với nhỏ sau đó quay mặt nhìn Tu La “Ngươi tốt nhất bắt con nhóc đó tách xa bảo bối ra” , Tu La không nói gì nhưng nhanh chóng chạy lại chuẩn xác tách hai người ra. Lạp Ảnh cố giãy dụa ra khỏi vòng tay
Tu La cố đánh vào lòng ngực hắn “ Tu La thả ra, ta còn chỉ tiểu tổ tông, Ưm” , Tu La nhanh chóng hôn lên đôi môi của nhỏ còn cắn nhẹ lên như là
trừng phạt. Nhìn Lạp Ảnh dễ dàng bị Tu La thu phục, dù sao cô cũng quen
dần nên tự mình đi cũng được. Lcazh nắm lấy tay phải của cô còn Bạch Dật lại nắm tay trái của cô, cả hai tà tà nhìn nhau rồi cười với cô “Chúng
ta đi“.
“Kya con mèo kia dễ thương” “ Đúng vậy đúng vậy” “ có
phong cách” “ anh đây cũng mong có một con mèo như vậy” mọi xì xào bàn
tán bỗng tràn ngập cô Lcazh, Bạch Dật, Tu La , Lạp Ảnh, Phong Lãng và
đại thúc đều quay lại. Chính là mọi người đang quay xung quanh cái gì đó nhìn kĩ lại mới thấy là Hoàng Linh, Hoàng Linh đang trong thân thể con
mèo chân trước chân sau bên phải thì để trên ván trượt hai chân kia thì
dùng để đẩy nhìn rất cool và dễ thương. Có người còn lấy điện thoại quay lại, ai cũng trầm trồ nhìn Hoàng Linh tất cả đều nhường cho ' nó' đi.
”A ha ha chết cười ta mất, Hoàng Linh ngươi đang trong hình thể con mèo
thì nên ngoan ngoãn làm mèo đi chứ. A ha ha” Phong Lãng không hình tượng ôm bụng cười. Hoàng Linh tức giận cắn răng thật chặt “ Ngáo ô~ { Tên
khốn kiếp này! } “ rồi vung móng vuốt cào mạt Phong Lãng. Chỉ thấy tiếng hét vang thấu trời xanh .
Người dân xung quanh: bỗng cảm giác thật lạnh gáy.
Phong Lãng ôm mặt mình đau khổ nhìn cô “ Ô tại sao Hoàng Linh có thể chạm vào ta chứ?”, cô nhún vai tỏ vẻ không biết nhưng xoay người lại đã thấy
Hoàng Linh và Lạp Ảnh đập tay nhau vô cùng hào hứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...