Tử Thần, Bọn Anh Yêu Em

Qua chương sau là có H rồi. Giờ cho ta hỏi lần nữa : đầu tiên của ' tử thần' nhà ta cho Bạch Dật ha hay sao?

Chính là sau khi chăm sóc Lãnh Hàn Vũ xong, cô thề là không bao giờ cô chăm
sóc tên con người nào nữa, đường đường là Tử thần đại nhân đỉnh đỉnh
oanh liệt rốt cuộc bị tên Lãnh Hàn Vũ đó sai khiến theo ngôn ngữ thời
nay là Culi đó. Chờ cô cho Lãnh Hàn Vũ uống thuốc, hắn liền bất tỉnh
nhân sự mà sau một hồi tra hỏi cô mới biết viên thuốc đó bị người anh '
đáng kính' của cô cho thêm vài phần thuốc đặc biệt vào đó là thuốc ngủ
liều lượng cho người bình thường ngủ một tuần nhưng không chết vì thuốc
được điều chế đặc biệt mà lị, và thuốc xổ. Vì sao anh cô lại làm vậy ư?
Đơn giản là thấy em mình bị con người 'hành hạ' nếu không phải Lạp Ảnh
và Tu La ngăn lại chắc hắn xông vào giết người ngay lập tức , hai~ vậy
mới nói muội khống là vậy đó.

Giờ cô mới nhớ cô bỏ đi hơn một đêm rồi chắc phải 'về nhà' thôi, liền tạm biệt ba người cô thuấn thân đến
trước cổng biệt thự. Mà khi vừa bước vào nhà Bạch Dật, Bảo Thiên liền
không thấy, người hầu ư chỉ có mình quản gia là Bạch Dật trong căn nhà

này thôi, thình lình hai con mèo trắng và đen xuất hiện ngay lập tức bổ
nhào vào lòng cô, con mèo trắng cứ liên tục kêu gào “ ngoao~ ô~ ô~
ngoao” làm cô phiền chán liền phất tay một phát Hoàng Linh nhà ta liền
tạo thành một đường Parabol trên không trung rồi rơi ' Phịch' ngay trên
ghế sôfa. Cô liếc mắt nhìn con mèo đen - San San ngay lập tức con mèo mở miệng nói “ Ngày hôm qua cháu đột nhiên mất tích nên Bạch Dật và thằng
bé kèm với một cậu thanh niên nào đó đi tìm cháu nhưng vì không biết là
bắt cóc hay không nên chưa ầm ỉ đến bên phía cảnh sát” nghe San San - mẹ của Bảo Thiên nói như vậy cô gật đầu rồi nhấc điện thoại phát ra một
tin nhắn với Bạch Dật. Bên một góc áo bị cái gì đó kéo cô nhìn lại hoá
ra là bị Hoàng Linh nắm, cô phù phép một lát rồi từ con mèo trắng giọng
uỷ khuất nói với cô “ Như Nhi người ta thật lòng lo lắng cho cậu mà,
thật quá đáng” cô không thèm liếc nhìn mà chậm rãi nói “ Quá khen” liền
ngay lập tức con mèo trắng há họng thật to nhìn rất mắc cười (oOo). Nhìn cô từ từ hướng lên lầu hai con mèo lập tức đuổi theo sau, con mèo trắng giọng oán trách “ Người thật kì quái thế mà xung quanh lại tràn ngập mĩ nam. Đời thật bất công (T_T)”

------

Sau khi nhận tin nhắn của cô, ngay lập tức thông báo cho hai người kia rồi chạy một mạch về
nhà. Chính là vừa về đến nhà hắn liền thấy cô đang nấu mì ăn liền, ngay
lập tức hắn chạy lại phía cô liền nắm vai cô rồi nhìn từ trên xuống dưới coi cô có bị thương chỗ nào không, giọng nói hắn có phần thở phào nhẹ
nhõm “ Thật may quá, tiểu thư người không sao” có trời mới biết khi hắn
vừa vào trong phòng liền không thấy cô chỉ thấy vị Tô tiểu thư kia bất
tỉnh nhân sự liền hắn lo lắng cho cô biết nhừng nào, lúc đó hắn thật sự
muốn đi báo cảnh sát nhưng nghĩ lại muốn bắt cóc tống tiền sao không bắt theo Tô tiểu thư kia dù sao Tô thị cũng đâu có nghèo nên vì thế ba bọn
hắn quyết định chia nhau ra tìm người. Cô đứng yên cho hắn xem xét dù
sao cô cũng quên thông báo cho con người mà đi nên cũng tại cô hơi có
lỗi, vừa định mở miệng nói gì đó thì hai thân ảnh ngay lập tức chạy đến
chỗ cô hai giọng nói vừa vang lên cùng lúc “ Như Nhi/ chị Nhi có bị sao
không?” rồi cũng kiểm tra cô một lát. Chính là sau khi cô giải thích là
muốn đi ra ngoài dạo một lát liền bị ba người không chút gì gọi là ' nể
tình' giáo huấn một phen.


Bạch Dật tiễn Dương Tuấn Minh ra ngoài
liền quay vào trong “ Tiểu thư, ông bà chủ nói tối nay họ sẽ qua đón cô
dự tiệc , cô nên chuẩn bị” cô nghe hắn nói đằng sau mái tóc che khuất đi biểu tình của cô nên không biết cô nghĩ gì, liền một lát sau mới nghe
cô trả lời “ Ừ” nhìn bóng dáng cô đơn của cô vào phòng hắn và Bảo Thiên
không hẹn mà cùng nhau thở dài trong lòng thầm tiếc thương cô một phen.
Tâm trạng không ổn định cô bước vào phòng, thân xác này thật sự là một
người rất nội tâm khi vừa nghe tới danh xưng ' cha mẹ' này ngay lập tức
cô cảm giác rất chua xót, đắng cay, lại có một cái gì đó khát khao nữa,
thật sự là ngày càng dung hợp với thân xác này mọi cảm xúc của cô trong
hơn mấy trăm vạn năm qua rất dễ dàng bọc lộ ra. Thật không biết là hoạ
hay vẫn là phúc đây.

--------

Hoàng hôn dần buông xuống,
cũng là lúc bữa tiệc lớn của Tô thị bắt đầu. Cô thay cho mình một chiếc
váy đen tuyền ôm sát phần trên của cô thể phần dưới thì xoè ra là váy
không dây nên có thể thấy được xương quai hàm tinh xảo, bộ váy tôn lên
vóc dáng quyến rũ của cô nhưng vẫn mang lại sự ngây ngô của tuổi trẻ.
Vừa bước xuống lầu một người trung niên và một người mĩ phụ liền đứng ở
dưới, hai người không hẹn mà nhìn lên đứa con gái bị họ bỏ quên biết bao năm qua. Người mĩ phụ nhìn bộ dáng của cô giọng nói mang phần phiền

chán nói “ Đã nói bao nhiêu lần là xử lí dùm ta cái mái tóc đó đi thật
mất mặt mà” nghe người phụ nữ đó nói cô không phát ra bất cứ biểu tình
gì. Mà người trung niên nhìn đồng hồ rồi lạnh nhạt nói “ Bữa tiếcj sắp
bắt đầu rồi hai người mau lên xe đi” người mĩ phụ không nói gì thêm rồi
cao quý bước lên xe.

Vừa đến bữa tiệc người trên danh nghĩa là '
mẹ' cô khoát tay vào người được gọi là ' cha' vẻ mặt hai ngươi treo lên
sự hạnh phúc giả dối rồi cầm tay cô bước vào trong. ' Gia đình' cô vừa
bước vào ngay lập tức hấp dẫn không biết bao nhiêu kẻ muốn nịn hót có,
muốn làm ăn có và họ đều dùng một khuôn mặt rất giả dối mà nói chuyện
với ' cha' cô mà ' mẹ' cô cũng bị nhóm mĩ phụ lôi kéo đi sang chỗ khác
thành như vậy cũng chỉ có một mình cô đứng ngốc trong một gốc khuất.
Bỗng trước mặt xuất hiện ba bóng người , cô ngước mặt lên nhìn vẻ mặt
nghi hoặc nhìn ba vị tiểu thư công tử này rồi nói “ Anh, Lạp Ảnh, Tu
La?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận