Edit: Nguyên Đức phi.
Beta: Ka Thái hậu.
Giữa phòng đặt một chiếc kệ bằng gỗ tử đàn, được điêu khắc hoa văn tinh xảo hình xoắn ốc, phía trên là một cái lò đang lượn lờ khói trắng, hương thơm thanh nhã bay khắp phòng.
Hoa Thường tựa người ở trên giường, ánh mắt không hề có tiêu cự, ngây ngốc ngồi ở đó, không biết nhìn nơi nào.
Lan Chi thấy khuôn mặt Hoa Thường ửng hồng, lo lắng mà mở miệng nói: "Nương nương, hay là tuyên Thái y đến xem đi, nô tỳ thấy sắc mặt người không tốt lắm."
Hoa Thường nghe vậy phục hồi tinh thần, hơi nhíu mày, đưa tay đỡ trán: "Không cần, dập tắt hương liệu đi, bổn cung ngửi mùi này thì cảm thấy khó chịu, khói lượn lờ, thật là làm cho người ta cảm thấy chán ngán."
Lan Chi đi đến bên cạnh lư hương, nhẹ nhàng mở nắp ra, nhìn hương liệu bị thiêu đốt bên trong, nhỏ giọng: "Là băng phiến "tinh dầu hoa mai" tốt nhất, hình dạng như mây, màu trắng như tuyết. Đây là mùi hương tươi mát khó có được."
Thược Dược thấy Hoa Thường bực bội, cũng không nói chuyện, yên lặng dập tắt hương liệu, sau đó nói: "Hôm nay nương nương đã mệt nhọc một ngày, nên nghỉ ngơi sớm một chút, đừng quá ưu tư mà tổn hại đến thân thể."
Hoa Thường kéo kéo khóe miệng, trên mặt cười như không cười: "Làm sao bổn cung có thể ngủ được, ở hậu cung này có người ngóng trông bổn cung chết đi!"
Lan Chi thấy Hoa Thường bởi vì phẫn nộ mà toàn bộ gương mặt đều trở nên giận dữ, khóe môi ôn nhuận ngày thường đang mím chặt, khuôn mặt ửng hồng thì trở nên tái nhợt, càng lúc càng có vẻ rõ ràng hơn.
Thược Dược lo lắng: "Nương nương bớt giận, hà tất vì vài kẻ tiểu nhân kia mà tức giận hại thân mình."
Hoa Thường chậm rãi bình tâm lại, rũ mi mắt, khuôn mặt lộ ra biểu tình yếu ớt, thanh âm vô lực chậm rãi: "Từ khi bổn cung tiến cung tới nay, mọi chuyện đều cẩn trọng, kính cẩn có lễ với bề trên, khoan dung bình thản với hạ nhân, cũng chưa từng đỏ mặt cãi nhau với phi tần hậu cung. Bổn cung tự nhận đã cố gắng hết mức để làm một người thiện lương. Haha, không ngờ cuối cùng bổn cung lại được hồi báo như vậy."
Lan Chi nhìn biểu tình tự giễu của Hoa Thường mà không khỏi đau lòng, thấp giọng khuyên nhủ: "Từ xưa hậu cung hiểm ác, nương nương thứ tội, nhưng người thiện bị người khinh, ngựa hiền bị người cưỡi thôi. Nương nương bớt đau buồn, không cần tức giận hại thân, mình đau đớn thì kẻ thù lại vui vẻ."
Hoa Thường trào phúng, cong cong khóe miệng: "Đi điều tra, những ai tiếp xúc với hành lý của Thế tử đều tra hết cho bổn cung. Từ khi bổn cung vào cung tới nay, còn chưa chỉnh đốn Thượng Dương cung. Vốn lương thiện nghĩ cung nhân bọn họ hầu hạ cũng không dễ dàng gì, hiện tại xem ra có người nhân đó mà qua mặt bổn cung!"
Lan Chi cúi đầu thật sâu, thận trọng hành lễ tuân lệnh: "Nô tỳ nhất định tra không chừa một ai. Kẻ phản bội nương nương, không có tư cách được tiếp tục sống!"
Hoa Thường chậm rãi ngẩng đầu, đôi con ngươi đen kịt nhìn xa xăm, thanh âm trầm thấp: "Không được để cho người khác biết, tất cả phải tiến hành bí mật. Nếu có thể, cũng tìm hiểu xem trong cung của Hoàng hậu, điều tra cung nhân quản lý triều phục và mũ phượng."
Lan Chi hiểu rõ ý tứ của Hoa Thường, thấp giọng vâng lời.
Thược Dược lại lo lắng mở miệng hỏi: "Nương nương, chuyện này liên lụy rất nặng, rốt cuộc tình hình Thế tử bên kia thế nào rồi? Hiện giờ trâm phượng ở trong Kính Vương phủ, dù nói như thế nào thì đó cũng coi như là vật chứng. Nương nương lại dặn dò Kính Vương phi xử lý, hủy thi diệt tích quả thật không tồi, nhưng nếu như bị người khác nhìn ra dấu vết, đến lúc đó cho dù nương nương có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch."
Hoa Thường cười khổ: "Bổn cung không biết người sau lưng là ai, nhưng đối phương thật thông minh, nàng ta tính toán tất cả, cũng đoán trước được tình huống hiện tại."
"Chỉ cần trâm phượng bị mang ra khỏi cung, tới Kính Vương phủ, sẽ không bao giờ có khả năng thấy ánh mặt trời nữa. Thân phận của Kính Vương rất khó xử, Hoàng thượng kiêng kỵ. Xảy ra chuyện này, Kính Vương chắc chắn sẽ giấu giếm, tiêu hủy trâm phượng, coi như chưa phát sinh chuyện gì mới là cách làm tốt nhất. Cho dù bổn cung không đồng ý thì có thể thế nào? Kính Vương sẽ không vì bổn cung mà làm cho Hoàng thượng nghi ngờ, rồi truy cứu chuyện này."
Lan Chi nhíu mày lo lắng: "Vậy chẳng phải là cho dù chúng ta tra ra được là ai làm, cũng không thể nói ra hay sao?"
Hoa Thường gật gật đầu: "Chính xác là như thế! Người sau lưng đoán chắc cách làm của bổn cung và Kính Vương, đặt ra thế cục thiên y vô phùng [1]. Bản cung không thể bức ép Kính Vương, đồng nghĩa với việc bổn cung thay nàng ta che giấu việc này."
[1] Thiên Y Vô Phùng (天衣無縫): Nghĩa đen là áo tiên không một đường may. Nghĩa bóng là những gì tự nhiên chưa có tác động của con người đều hoàn hảo và hoà hợp với tổng thể.
Lan Chi tức giận, oán hận nói: "Chẳng lẽ cứ cắn chặt răng nuốt vào trong bụng như vậy?! Người này đúng là tâm địa ngoan độc, thiên lý khó dung!"
Hoa Thường thấy Lan Chi tức giận như thế, bản thân lại bình tĩnh hơn nhiều, hít sâu một hơi, hòa hoãn nói: "Chuyện này tốt nhất là cố gắng che giấu, đừng để cho bất kì kẻ nào biết được. Nếu bại lộ chuyện trâm phượng bị Thế tử mang ra cung, bổn cung và Kính Vương khó mà giải thích được. Bổn cung cũng không có ý định đi khảo nghiệm tín nhiệm của Hoàng thượng đối với bổn cung."
Tín nhiệm là một thứ rất yếu ớt, không nên để bất cứ thứ gì phá hư nó, bởi vì một khi đã vỡ, thì khó mà liền lại. Hoàng hậu chính là vết xe đổ.
Bị hất nước bẩn lên người, cho dù có rửa sạch sẽ cũng sẽ lưu lại dấu vết, đây không phải cách làm của người thông minh.
Hoa Thường không muốn chuyện này náo loạn lớn hơn nữa, không có chút ích lợi gì cho nàng. Tuy phải thay người khác che giấu chuyện đen tối thật khó chịu, nhưng bảo vệ trong sạch của mình quan trọng hơn so với trả thù và đả kích đối thủ.
Hoa Thường vươn tay day day trán, có chút chóng mặt, bị kinh hách như vậy, thân thể vốn không khoẻ nên càng thêm khó chịu.
"Lan Chi, làm việc cẩn thận một chút, những thứ cần điều tra vẫn bí mật điều tra. Hiện tại chịu thiệt, sau này vẫn có thể đòi lại."
Lan Chi cúi người hành lễ, thấp giọng đáp: "Vâng, thưa nương nương."
Không khí đón tết trong cung thật ra cũng không náo nhiệt lắm, nhưng vì để Đế Hậu và các chủ tử đều vui vẻ, cho nên tất cả mọi người đều biểu hiện vô cùng vui mừng. Những tập tục nhiều đến mức không đếm xuể khiến người ta hoa cả mắt. Từ mùng một đến mười lăm, trong cung đều đắm chìm trong không khí vui mừng của tết, sẽ không ai không có mắt mà nhắc tới những chuyện phiền lòng khác.
Đây cũng coi như là một kiểu tự an ủi mình, cảm thấy ở thời điểm đón tết mọi chuyện thuận lợi thì cả năm sẽ thuận lợi. Không ai muốn phá hỏng không khí vui mừng. Đương nhiên, qua mười lăm, chuyện phiền lòng trước đó sẽ tiếp tục được khơi gợi lại.
---
Sáng sớm, Vị Ương cung.
Qua nửa tháng giêng, thật ra đã xem như hết tết nhưng Vị Ương cung vẫn vô cùng náo nhiệt. Các phi tần đi thỉnh an mặc trang phục mang màu đỏ vui mừng, khẩn cầu một năm mới rực rỡ.
Hoàng hậu không được hài lòng cho lắm, mất trâm phượng khiến nàng cơ hồ không dám ngẩng đầu lên. Khi hiến tế tổ tiên mang theo trâm phượng Thái hậu cho mượn, có thể nói đó chính là thời điểm khó chấp nhận nhất trong cuộc đời nàng.
Nhưng cũng phải im lặng nén giận, đối mặt với chúng phi tần oanh oanh yến yến, Hoàng hậu vẫn phải khoan dung tươi cười, ôn nhu nói: "Năm mới cũng tới rồi, tháng ba đầu xuân tú nữ sẽ vào cung, các vị muội muội cũng là lão nhân trong cung, bổn cung hy vọng mọi người tiếp tục đoan trang, trầm ổn, sống chung hòa thuận."
Thấm Thục phi không tiếp lời Hoàng hậu ngay, nâng tách trà sứ men xanh lên thổi thổi, nhấp một ngụm nhỏ mới chậm rãi nói: "Thần thiếp bận rộn đến ngày đêm cũng không phân biệt rõ, hai vị Công chúa đều còn nhỏ, không thể không có ai chăm sóc. Bệnh của Hiền phi muội muội ngày một nặng, trong lòng thần thiếp thật sự lo lắng, không biết Hoàng hậu nương nương có đi thăm Hiền phi muội muội hay chưa? Nàng ấy đã gầy đến không còn dáng người rồi, ai nha."
Hoàng hậu ngừng cười một lúc rồi mở miệng nói: "Bổn cung bận rộn công việc vặt vãnh của cửa ải cuối năm, quả thật là đã lâu chưa đến Thượng Dương cung, Thục phi và Hiền phi tình như tỷ muội, phải chăm sóc nàng ấy nhiều hơn mới được."
Thành Phi ngồi ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, giống như cảm thấy một màn trước mắt này thật không có gì thú vị, sau đó cúi đầu, tháo hộ giáp màu vàng xuống, đánh giá móng tay mới sơn của mình.
Lục Tần ngồi ở phía sau, hôm nay mặc một chiếc váy màu hồng đào thêu chỉ vàng. Nàng vốn trông rất xinh đẹp, chỉ trang điểm nhẹ thôi cũng đã vô cùng có khí chất. Chỉ là bình thường ẩn mình quá mức, khiến người khác không nhìn ra.
Hôm nay Lục Tần lại đột nhiên mở miệng: "Hiền phi nương nương bị bệnh cũng đã lâu, đã mấy năm mà vẫn chưa tốt lên, cũng thật là đáng thương. Thái y vẫn luôn nói rằng chỉ là do thân thể của Hiền phi nương nương yếu ớt, không phải bệnh gì nghiêm trọng. Thế nhưng hiện giờ lại triền miên trên giường bệnh, bộ dáng khiến cho người ta phải hốt hoảng, chẳng lẽ đã va chạm với cái gì sao? Tần thiếp nghe nói Chiêu Phúc tự có một vị cao tăng tu hành đắc đạo, không bằng mời đến nhìn thử xem sao, tốt xấu gì cũng an tâm hơn."
Hoàng hậu giương mắt nhìn Lục Tần, sau đó mỉm cười nói: "Lục Tần có tâm." Không đồng ý cũng không cự tuyệt, không biết trong lòng Hoàng hậu đang nghĩ gì.
Lan Tiệp dư từ trước đến nay thích soi mói lời của người khác, nghe Lục Tần nói xong, liền thong thả ung dung lên tiếng: "Tần thiếp thấy Lục Tần tỷ tỷ nói có lý. Có điều Hiền phi nương nương là một trong tứ Phi, lại được Hoàng thượng sủng hạnh, là người tôn quý hiếm có trên đời, vật có thể va chạm với Hiền phi nương nương tất nhiên cũng không phải vật phàm, không biết Lục Tần tỷ tỷ nghĩ như thế nào?"
Lục Tần cúi đầu, lộ ra cái cổ tuyết trắng duyên dáng, thanh âm ôn nhu bình thản: "Lan muội muội nghĩ nhiều, tỷ tỷ không có ý khác! Chỉ là trong cung mất trâm phượng, trâm phượng không phải vật phàm, người bình thường chỉ sợ không áp được quý khí kia, loại đồ vật này có linh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Hiền phi nương nương bệnh đã lâu rồi, tính ra cũng không cách ngày trâm phượng mất bao lâu! Tần thiếp ngu muội, chỉ nghĩ thỉnh cao tăng đến xem, cũng không có ý gì khác."
Thành Phi nghe lời này, khuôn mặt biến sắc, nắm chặt bàn tay, móng tay mới sơn xẹt qua lưng ghế, lưu lại dấu vết mờ nhạt.
Thấm Thục phi nghe ra ẩn ý trong lời của Lục Tần và Lan Tiệp dư, đột ngột đập bàn, thanh âm tức giận bén nhọn: "Hai người các ngươi đang có mưu đồ gì hả!? Hiền phi muội muội triền miên trên giường bệnh, các ngươi không những không lo lắng, ngược lại còn nói lời có ẩn ý, trong ngoài muốn ám chỉ điều gì? Dĩ hạ phạm thượng, các ngươi phải bị tội gì đây?!"
Lục Tần ngoan ngoãn quỳ xuống, vô cùng thành khẩn, nhỏ giọng nói: "Thục phi nương nương bớt giận, tần thiếp thật sự không có ý gì khác, cũng chỉ vì lo lắng cho thân thể của Hiền phi nương nương. Tần thiếp cũng không cho rằng chuyện trâm phượng bị mất có liên quan đến Hiền phi nương nương, chỉ là nghĩ, có thể trâm phượng mất đi, khí vận của hậu cung cũng mất, ảnh hưởng đến Hiền phi nương nương mà thôi."
Lan Tiệp dư cũng thu liễm ý cười trên mặt, cất tiếng trả lời: "Tần thiếp cũng chưa nói gì, nào dám dĩ hạ phạm thượng."
Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, một lát sau mới mở miệng nói: "Thục phi muội muội ngồi xuống đi, chỉ là nói vài câu, hà tất muội phải tức giận như thế? Quả thật thân thể Hiền phi có chút gầy yếu, Lục Tần nói cũng không phải không có lý, chờ bổn cung xin chỉ thị của Hoàng thượng vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...