Chương 27: Thực hay là giả
Hiện tại Tắc Mông thực sự không biết nên làm sao với Âu Dương Yên bây giờ.
Nàng không biết Âu Dương Yên đến tột cùng đang suy nghĩ gì, nhìn Âu Dương Yên mê mang ở trên giường, nàng lại hối hận về hành vi của nàng không thôi.
Nàng không biết quá khứ của Âu Dương Yên, cũng không biết đến cuối cùng Âu Dương Yên ở chung một đêm đó với Uy Liêm đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ dựa vào nhận thức của mình đối với Âu Dương Yên mà suy đoán, cảm thấy nếu Âu Dương Yên đồng ý qua đêm ở nhà Uy Liêm, lại liều mạng ngăn cản nàng xử tử Uy Liêm, nhất định là vì Âu Dương Yên yêu hắn.
Nhưng vì sao nàng vẫn là xử nữ? Tắc Mông thực chất không phải rất để ý điểm này, nhưng nàng để ý đến nguyên nhân trong đó.
Âu Dương Yên nằm trên giường chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Tắc Mông, nàng lại nhắm hai mắt lại lần nữa.
Tắc Mông cầm tay nàng, thiếp lên mặt mình nhẹ giọng, "Yên, vì sao lại như vậy?", Âu Dương Yên giống như hoảng sợ, cố gắng giật tay mình lại, không nói gì.
Tắc Mông đau lòng đến quặn thắt, vội vàng buông lỏng tay nàng ra lên tiếng, "Yên, đừng sợ, ta sẽ không như thế."
Âu Dương Yên nắm chặt lấy chăn, kéo lên ngực, Tắc Mông thở dài nói, "Yên, có thể nói cho ta biết, đến tột cùng là ngươi đang suy nghĩ gì không?"
Âu Dương Yên vẫn không nói gì như trước, Tắc Mông đành phải dịu dàng lên tiếng, "Yên, ta chỉ muốn biết ý nghĩ chân thật nhất của ngươi, nói cho ta biết, mặc kệ ngươi nói cái gì, ta cũng sẽ không tức giận."
Âu Dương Yên rốt cục mở mắt lần nữa, nhìn Tắc Mông, ánh mắt có chút mệt mỏi, nhẹ nhàng nhưng lại như dùng sức nói, "Ta hận ngươi!"
Những lời này giống như một thiết chùy, hung hăng đập vào trái tim Tắc Mông, tuy rằng nàng sớm dự liệu được Âu Dương Yên hận mình, nhưng nghe lời nói trực tiếp rõ ràng như vậy, nàng có chút không thể nhận nổi.
Tắc Mông u ám ngồi trên thảm, đưa tay vuốt ve hai má Âu Dương Yên, Âu Dương Yên lại quay đầu tránh thoát, tay Tắc Mông bỗng nhiên khựng giữ không trung, lẳng lặng ngừng ở đó, một lát sau mới thu tay về, lên tiếng, "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ không quấy rầy ngươi."
Những ngày đó, Âu Dương Yên tùy tụy hẳn đi, ngắn ngủi mấy ngày, nàng gầy yếu cơ hồ chỉ còn có bộ xương.
Tắc Mông mặc kệ bận bịu bao nhiêu, đều rút bớt chút thời gian bồi nàng ăn cơm, nghĩ biện pháp có thể làm nàng ăn nhiều một chút.
Để làm nàng ăn ngon miệng một chút, Tắc Mông tốn sức suy nghĩ rất nhiều, nhưng Âu Dương Yên vẫn cứ như vậy tiều tụy thêm.
Tắc Mông gọi Y Thụy Kha đến, để Y Thụy Kha bồi Âu Dương Yên trò chuyện, nàng cũng muốn mời phu thê La Trung đến Hoàng Cung bồi Âu Dương Yên, nhưng lại bị Âu Dương Yên cự tuyệt, bởi vì Âu Dương Yên không có cách nào trả lời nguyên nhân tạo nên vết thương khắp cơ thể này.
Tắc Mông bận rộn một ngày cũng trở về bồi Âu Dương Yên ăn cơm chiều.
Trên bàn toàn bộ toàn là đồ ăn Trung Quốc, sắc hương vị đều đủ, chỉ là Tắc Mông lại nhìn thấy Âu Dương Yên nhìn đồ ăn ngẩn người.
Tắc Mông đứng dậy đi đến bên người Âu Dương Yên, đem đũa gắp đồ ăn vào chén Âu Dương Yên, nhẹ nhàng nói, "Yên, ngươi nên ăn nhiều một chút, cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ sụp đổ mất."
Âu Dương Yên vẫn không có ý định ăn, Tắc Mông thở dài, "Yên, ta chỉ không biết biểu đạt tình cảm của ta đến ngươi như thế nào, nhưng ta thực sự chỉ muốn yêu ngươi thật tốt, ta nguyện ý đem toàn bộ những gì tốt nhất thế giới dâng lên cho ngươi, chính là, Yên, ta thực sự làm như vậy, ngươi cũng sẽ coi như không nhìn thấy."
Âu Dương Yên vẫn trầm mặc, Tắc Mông đứng cạnh nàng cũng trầm mặc, hai người cứ lẳng lặng như vậy.
Bỗng nhiên Âu Dương Yên nói, "Ta không thích những thức ăn này"
Tắc Mông có chút vui mừng, vội vàng lên tiếng, "Ngươi muốn ăn cái gì, ta sai người đi làm."
Âu Dương Yên nghiêng đầu nhìn sang nàng nói, "Ta muốn tự mình làm, làm xong ngươi sẽ ăn cùng ta sao?"
"A?" Tắc Mông đối với những lời này của Âu Dương Yên như được sủng ái mà lo sợ, vội vàng nói, "Đương nhiên, nhưng mà, để bọn người hầu làm là tốt rồi..."
Âu Dương Yên cắt đứt nàng, "Ta muốn tự mình làm, ngươi ở đây chờ ta." Nói xong không đợi Tắc Mông trả lời, đã đứng dậy bước đi.
Tắc Mông ngoài ý muốn kinh hỉ, không nói thêm gì, chỉ ngồi ở bàn ăn chờ Âu Dương Yên.
Chưa qua bao lâu, Âu Dương Yên đã trở lại, bưng theo một nồi lớn để trên bàn cơm.
Âu Dương Yên trộn nước canh màu hồng trong nồi, lấy mì trên bàn, múc đầy nước canh tưới lên, sau đó đặt trước mặt Tắc Mông.
Đối với hành động nhiệt tình của Âu Dương Yên, tim Tắc Mông kích động không thôi, nhìn Âu Dương Yên nói, "Cảm ơn ngươi, Yên."
Âu Dương Yên vẫn đứng bên người nàng, nói, "Ăn đi." Tắc Mông "uhm" một tiếng, gắp một ngụm to bỏ vào miệng, nhưng là nàng cơ hồ muốn đem sợi mì phun ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt Âu Dương Yên chăm chú nhìn mình, nàng vẫn cắn răng, mặt không đổi sắc nuốt xuống, Âu Dương Yên nhẹ giọng hỏi, "Ăn ngon không?"
Ăn ngon không? Trời ạ, Tắc Mông không biết phải hình dung như thế nào mới phải, Âu Dương Yên làm sợi mì cay không nói, nhưng nước canh màu hồng kia Tắc Mông biết là cái gì, mà Tắc Mông cho đến bây giờ đều rất sợ cay, nàng cảm thấy miệng của mình đã không thuộc về mình nữa, nhưng vẫn trả lời, "Ăn ngon, ăn rất ngon", bất kể nói thế nào, đây cũng là Âu Dương Yên tự mình làm, Âu Dương Yên mỉm cười, "Ăn ngon vậy ăn nhiều một chút!"
Được rồi, vì cái mỉm cười này, Tắc Mông quyết định cay chết cũng được.
Nàng lại gắp một đũa mì bỏ vào miệng.
Miệng của nàng nóng đến bỏng đi, kích thích đến từng vị giác thần kinh của nàng, đợi đến nàng nuốt xuống, mắt của nàng đã muốn đỏ lên.
Âu Dương Yên đi về chỗ ngồi của mình cũng chưa ăn, chỉ chống cằm nhìn Tắc Mông ăn.
Trong cái nhìn chăm chú của Âu Dương Yên, Tắc Mông đành phải tiếp tục ăn, nuốt đến ngụm thứ ba, đôi mắt xanh lam của nàng đã tràn đầy nước mắt.
Âu Dương Yên bỗng nhiên lại lên tiếng, "Tắc Mông, sao ngươi lại khóc, chẳng lẽ ta làm không ăn được sao?"
Tắc Mông vội vàng tiếp nhận khăn tay thị nữ đưa tới lau đi nước mắt, cười nói, "Ăn ngon, ăn rất ngon", nói xong lại gắp thêm một đũa mì, đang muốn ăn lại quay đầu nói với thị nữ, "Cho ta một ly nước."
Âu Dương Yên đứng dậy nói, "Ta lấy", nàng rót một lý nước để vào trong tay Tắc Mông, Tắc Mông vội vàng nâng lên uống, uống một hớp lớn rồi lại phun ra toàn bộ.
Nước trong ly vẫn còn muốn nóng hâm hấp, vốn đang cay chết lặng, bị nước ấm kích thích, nóng càng đau hơn, Tắc Mông chật vật không chịu nổi lấy tay chùi miệng, nóng và cay đến rơi cả nước mắt.
Thị nữ phía sau cật lực áp chế tiếng cười nhẹ.
Âu Dương Yên thản nhiên về lại chỗ ngồi nói, "Mì đó cũng không nên lãng phí nha."
Tắc Mông không ngừng hít hơi lạnh, nghe vậy có chút nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nói, "Ta sẽ ăn hết nó."
Âu Dương Yên cũng bắt đầu ăn cơm, Tắc Mông nhìn thấy nàng ăn từng miếng từng miếng rất ngon, thật sự không biết nói cái gì, đành phải tiếp tục ăn mì trước mặt mình.
Âu Dương Yên ở một bên nhìn nàng, nhìn thấy thần tình đầy nước mắt, vừa lau nước mắt vừa ăn, trong lòng bỗng nhiên có chút xúc động nói, "Nếu ngươi ăn không hết, cũng đừng ăn."
Tắc Mông lại lên tiếng, "Không, tự tay ngươi làm, sao có thể lãng phí.", nói xong lại hít một hơi.
Âu Dương Yên có chút muốn cười, nhưng vẫn nhịn lại nói, "Vậy ngươi ăn hết nó nha.", Tắc Mông lấy tay lau nước mắt trên khóe, lại ăn một ngụm lớn.
Âu Dương Yên nhìn nàng, nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên đứng dậy bưng tô mì trước mặt nàng đi, "Không cần ăn, ngươi ăn cái khác đi."
Tắc Mông cực kỳ ngoài ý muốn nhìn nàng, Âu Dương Yên lại lên tiếng, "Ta không nhẫn tâm giống như ngươi vậy." Tắc Mông ngây ra một lúc, lập tức lấy lại tô mì trong tay Âu Dương Yên, cầm đũa lên nói, "Ta biết ngươi cố ý chỉnh ta, nhưng chỉ cần ngươi vui vẻ, coi như chỉnh ta, ta cũng vui vẻ phối hợp, ít nhất, đây cũng không phải là độc dược."
Âu Dương Yên lặng im, nhìn nàng đầu đầy mồ hôi ăn hết tô mì, nhẹ nhàng lên tiếng, "Nếu như ngươi nói yêu ta là thật, vì sao lại tàn nhẫn với ta như vậy đây", nói dứt câu, không đợi Tắc Mông trả lời, Âu Dương Yên đã rời đi, Tắc Mông vẫn ngơ ngẩn ở tại chỗ.
——————//——————
Nhìn Tắc Mông trước mắt, Y Thụy Kha bắt đầu có chút không kiên nhẫn, nàng đã ngồi trên ghế sa lon lâu rồi, mà cảm xúc của Tắc Mông nhìn qua vẫn cứ kích động không thôi đi qua đi lại.
Y Thụy Kha rốt cục nhịn không được lớn tiếng nói, "Nữ vương bệ hạ của ta, ta cực kỳ không hiểu, ngài muốn biết nàng đang suy nghĩ cái gì, ngài có thể trực tiếp hỏi nàng."
Tắc Mông lắc đầu thở dài nói, "Nếu nàng có thể nói cho ta biết, ta cũng không cần kêu ngươi đến đây.", Y Thụy Kha đứng dậy, đè Tắc Mông ngồi lại trên ghế, nói, "Chuyện này, ta cũng biết được là ngài quá mức, mặc kệ đêm đó nàng và Uy Liêm có làm gì hay không, ngài cũng không thể đem chuyện đó liên lụy đến chuyện chính trị.
Ngẫm lại xem, nếu không phải Âu Dương ngăn cản hành vi của ngài, Lai Tạp Cầm bây giờ đang ở trong tình cảnh nào rồi."
Tắc Mông nhìn Y Thụy Kha không nói lời nào, Y Thụy Kha lại tiếp tục, "Tuy rằng hiệp ước giống như Lai Tạp Cầm bị sỉ nhục, cũng làm cho ngài mất hết mặt mũi, nhưng so với chiến tranh, đây chỉ mà một thất bại nho nhỏ, ngài cảm thấy Lai Tạp Cầm chưa giải quyết xong nội chiến, còn có đầy đủ binh lực và tài lực để khai chiến với nước khác sao?"
Tắc Mông cắt đứt nàng nói, "Hiện tại ta chỉ muốn biết, nàng rốt cục đang nghĩ thế nào."
Y Thụy Kha bắt đắc dĩ thở dài nói, "Được rồi, ta đã nói chuyện với nàng rất nhiều, nhưng cũng không hiểu được ý nghĩ của nàng.
Nhưng mà ta đã đi tìm phu thê La tiên sinh nói qua, bọn hắn nói Âu Dương là cô nhi, phụ mẫu của nàng đều chết trong chiến tranh, ta nghĩ điểm này đủ chứng tỏ, nàng làm như vậy không phải vì tình cảm cá nhân, mục đích của nàng chỉ ngăn cản chiến tranh phát sinh, nàng hận chiến tranh."
Tắc Mông có chút ảm đạm, "Nếu nói như vậy, ta nghĩ ta có thể hiểu được rồi.
Nàng đích thật không yêu Uy Liêm, nàng ở lại chỗ Uy Liêm chỉ vì muốn trả thù ta, bởi vì nàng nói, nàng hận ta."
Y Thụy Kha nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói, "Điểm này, ngài đã biết trước rồi không phải sao?"
Tắc Mông thở dài u ám, "Ta biết, những chuyện ta làm khiến nàng hận ta."
Y Thụy Kha lại nói, "Vị La tiên sinh kia còn nói, người Trung Quốc có câu, "sĩ khả sát bất khả nhục*", Nữ vương bệ hạ của ta, nàng cảm thấy ngài coi rẻ tôn nghiêm của nàng, chính là nàng cảm thấy ngài đang vũ nhục nàng, chuyện này thực sự rất nghiêm trọng."
(*: kẻ sĩ thà chịu chết chứ không chịu nhục.)
.........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...