Chương 13: Yêu trong thương.
(*Thương: ở đây là thương thế, là đau thương nha.)
Đúng vậy, Tắc Mông chỉ có thói quen chiếm giữ, nàng là Nữ Vương, nàng có quyền lực, cũng có năng lực đoạt hết tất cả những gì nàng muốn.
Nhưng là tâm của một người, cường quyền có thể đoạt lấy được sao?
Tắc Mông không nghĩ đến vấn đề này, nàng chỉ cần làm sao để Âu Dương Yên có thể ở lại bên cạnh nàng, chỉ cần nhìn thấy Âu Dương Yên nàng đã thực thoả mãn.
Bất quá, dù sao lòng nàng cũng có tham lam, muốn giữ Âu Dương Yên bên người mình, sau đó, càng muốn giữ lấy tâm nàng, đây là nhân tính.
Cho nên, một lần đó, nàng xử lý xong công việc trở về, nhìn thấy Âu Dương Yên và An Nghê Á vui đùa ầm ĩ trong bồn tắm, lập tức cảm giác của cải của mình bị người khác đoạt mất, lửa giận ngút trời.
Cho đến bây giờ, lúc tắm rửa Tắc Mông đều có thị nữ hầu hạ, Âu Dương Yên sau khi đến đây thì cũng không có thay đổi được đãi ngộ như vậy.
Ngày đó, Tắc Mông thường xử lý công vụ đến hơn chín giờ tối mới về.
Nàng để Âu Dương Yên trở về sớm, không cần chờ đợi ở bên cạnh mình, kỳ thật, một số chuyện, Tắc Mông vẫn rất chăm sóc Âu Dương Yên.
Âu Dương Yên ăn cơm chiều một mình, về phòng ngủ.
Thời gian nàng được ở một mình không nhiều lắm, liền nghĩ đến chuyện trước khi Tắc Mông quay về sẽ tắm rữa trước, chỉ có một người, có thể thoải mái một chút.
Quan hệ của nàng và Tắc Mông đã sớm bị người hầu nhìn thấu trong mắt, đương nhiên, bọn họ cũng không dám nói cái gì, vì Tắc Mông là Nữ vương, nàng làm gì đều là chuyện đương nhiên, hơn nữa, sinh hoạt cá nhân trong cung đình đều rất hỗn loạn, quan hệ cùng giới chẳng qua chỉ là bí mật công khai, đối với giới quý tộc, cũng không quan trọng chuyện luật pháp.
An Nghê Á đứng bên cạnh hồ tắm, đưa cho nàng khăn mặt.
An Nghê Á tò mò nhìn thân thể nhỏ nhắn yếu ớt của Âu Dương Yên, lên tiếng hỏi, "Đội trưởng đại nhân, vì sao ngài lại lợi hại như vậy? Sức lực của ngài ở đâu ra a?"
Âu Dương Yên nghe vấn đề của An Nghê Á, nở nụ cười, "Những chuyện này điều do huấn luyện từ nhỏ, nếu ngươi muốn học, ngươi cũng có thể làm được như vậy."
An Nghê Á cảm thấy nhất định là Âu Dương Yên nói giỡn với nàng, nàng nghĩ Âu Dương Yên chắc chắc là có sức lực bí mật, "Đội trưởng đại nhân, chuyện này sao có thể.
Đến Tô Mạt còn bị ngài đả bại, vậy sức lực của ngài còn mạnh hơn hắn.
Nhưng mà nhìn ngài với hắn, ngài kém hắn nhiều lắm.
Tô Mạt kia, chỉ cần một ngón tay là có thể đẩy ngã ta."
Âu Dương Yên nở nụ cười trẻ con, tính trẻ con của nàng lại phát ra, dù sao nàng cũng là một người hoạt bát, tuy rằng cuộc sống của nàng rất áp lực.
Âu Dương Yên bắn nước lên mặt An Nghê Á, cười nói, "Hắn chỉ có sức mạnh thôi, giống cẩu hùng." Nói xong, nàng le lưỡi một cái, lại nhấc tay làm bộ dáng dũng mãnh, An Nghê Á nở nụ cười khanh khách, một tay lau nước trên mặt, một tay chà chà bả vai Âu Dương Yên, Âu Dương Yên cũng nở nụ cười, vui vẻ khó có được.
Tắc Mông vừa bước vào phòng ngủ liền nghe được tiếng cười của Âu Dương Yên.
Nghe tiếng cười này, mới ban đầu nàng cũng rất vui vẻ, đi vào phòng tắm, thấy Âu Dương Yên và An Nghê Á vui đùa ầm ĩ.
An Nghê Á ngồi bên cạnh hồ nước, vỗ vỗ bờ vai trần trụi của Âu Dương Yên, "Nếu Tô Mạt nghe được, nhất định sẽ tức chết."
Trong lòng Tắc Mông nhất thời bị đập một cái, Âu Dương Yên vui vẻ tươi cười không phải là đối với mình, chính là vì người khác, nàng chỉ vui vẻ khi không có mình.
Tắc Mông không thể áp chế được lửa giận, đùng đùng đi đến, kéo An Nghê Á qua một bên, "Ai cho phép ngươi không lễ phép như vậy? Quên thân phận của mình rồi sao?"
An Nghê Á sợ hãi, khẩn trương nói, "Không, bệ hạ, ta..."
Tắc Mông kéo An Nghê Á ra ngoài phòng ngủ, Âu Dương Yên vội vàng quấn áo choàng chạy theo, nói với Tắc Mông, "Bệ hạ, là ta nói giỡn với nàng, nếu ngài cảm thấy nàng thất lễ, đó cũng là lỗi của ta." Âu Dương Yên không biết, nàng cầu tình cho An Nghê Á, chỉ càng làm cho Tắc Mông thêm phẫn nộ.
Tắc Mông đẩy An Nghê Á ngã vào cửa phòng ngủ, lớn tiếng gọi hai người hầu, "Đem nàng ra bên ngoài đánh hai trăm roi, sau đó đuổi khỏi Hoàng Cung, vĩnh viễn không được dùng lại nàng." An Nghê Á sợ hãi, quỳ gối ôm chân Tắc Mông khẩn cầu, "Bệ hạ, ta biết sai rồi, xin người bỏ qua cho ta đi, van người, bệ hạ."
Hai người hầu kéo An Nghê Á lên, lôi ra bên ngoài, Âu Dương Yên vội vàng lên tiếng, "Bệ hạ, chuyện này không thể trách nàng, hai trăm roi sẽ đánh chết nàng." Tắc Mông xoay người nheo mắt nhìn Âu Dương Yên, "Yên, ngươi yêu thương nàng sao? Ngươi nhìn ta, ta cho ngươi toàn bộ cảm tình, ngươi đối xử thế nào với ta, ngươi có đau lòng ta như vậy sao?"
Bên ngoài truyền đến âm thanh roi da và tiếng An Nghê Á kêu thảm, Âu Dương Yên đột nhiên cảm thấy được Tắc Mông ở trước mắt nàng cực kỳ ngang ngạnh, nàng liền xông ra ngoài, đoạt lấy roi da trong tay người hầu, ném xuống đất.
Tắc Mông cũng rất nhanh đi ra tới, nhìn Âu Dương Yên, phẫn nộ đến mất đi lý trí, chỉ còn lại gào thét lên tiếng, "Yên, ngươi lại dám nghịch ý của ta như vậy."
Âu Dương Yên không lùi bước nhìn Tắc Mông, "Vốn dĩ là nàng vô tội, nếu nhất định phải xử phạt, thì phạt ta đi."
Tắc Mông giận dữ, nhìn nàng, "Yên, có phải ngươi cảm thấy ta sẽ không đành lòng xử phạt ngươi hay không? Ta muốn ngươi lập tức quay về, nếu không ta thực sự sẽ xử phạt ngươi." Âu Dương Yên đứng im không hề cử động, quật cường nhìn lên Tắc Mông.
Môi Tắc Mông đều run rẩy lên, tức giận xanh cả mặt, rống lên với người hầu bên cạnh, "Được, hai trăm roi kia cho nàng nhận thay đi." Người hầu nhặt roi da, đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không dám động thủ.
Tắc Mông tức giận giật lấy roi da trong tay người hầu, đánh lên người Âu Dương Yên, nàng chỉ hy vọng Âu Dương Yên sẽ nhận được một chút giáo huấn.
Âu Dương Yên quật cường đứng thẳng, áo choàng bằng bông bắt đầu rách dần, lộ ra da thịt xanh tím bên trong, rất đau, cực kỳ đau đến tê tâm liệt phế, thống khổ trên cơ thể so với tra tấn tinh thần, nàng tình nguyện lựa chọn cái trước.
Âu Dương Yên cố nén bản thân không phát ra tiếng, An Nghê Á quỳ sát dưới chân nàng, cúi đầu khóc nức nở.
Tắc Mông nhìn thấy gương mặt Âu Dương Yên cũng có vết roi rốt cục thở nặng nề ngừng tay, nhìn Âu Dương Yên chằm chằm, "Ngươi biết sai rồi sao?" Âu Dương Yên đau đến trắng bệch khuôn mặt, nhưng thần sắc quật cường không một chút thay đổi, nàng nhìn Nữ vương lên tiếng, "Ta không biết mình sai ở chỗ nào."
An Nghê Á ngừng khóc lay chân Âu Dương Yên, "Đại nhân, ngài nói cho bệ hạ, ngài biết sai rồi, đại nhân, ngài nói nhanh a, ngài biết sai rồi." Âu Dương Yên vẫn cười lạnh, không lên tiếng.
Ánh mắt Tắc Mông càng thêm lạnh lẽo, nàng nhìn Âu Dương Yên lạnh lùng nói, "Ngươi quỳ xuống cho ta."
Âu Dương Yên quỳ gối dưới chân Tắc Mông, hai chân của nàng không có gì, chạm dưới mặt đất lạnh lẽo, có chút đau đớn, nhưng thần sắc của nàng vẫn quật cường như trước, thân thể kiêu ngạo ưỡn thẳng.
Roi da trên tay Tắc Mông lại đánh vào người nàng, từng cái từng cái, lúc buông xuống đã nhỏ ra một ít máu, một người hầu đứng bên cạnh khẩn trương nói, "Đội trưởng đại nhân, ngài đã biết sai rồi đúng không, ngài nhận sai với bệ hạ đi, bệ hạ sẽ không đánh ngài nữa."
"Hừ...." Âu Dương Yên đáp lại cũng chỉ là cười lạnh, sắc mặt của nàng bắt đầu trở nên tái nhợt, đau đớn càng thêm kịch liệt.
Chỉ là nàng chưa bao giờ có thói quen cúi đầu trước người khác, cho dù đối mặt mình có là nữ vương đi chăng nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tắc Mông có chút dữ tợn, nụ cười lạnh của Âu Dương Yên truyền đến ý tứ khinh thường cực độ, khinh thường thân phận địa vị của nàng, khinh thường bản thân nàng.
Tắc Mông quay mắt về phía Âu Dương Yên, nàng đau lòng, thống khổ.
Lần đầu tiên nàng yêu không được đáp lại, lần đầu tiên nàng yêu một người không cần trả giá, lại bị Âu Dương Yên vô tình khinh thường.
Phần đau lòng này, những người bên ngoài làm sao có thể cảm nhận được?
Roi da vô tình đánh vào người Âu Dương Yên, trên người Âu Dương Yên đã đầy thương tích, nhưng là so sánh đến tôn nghiêm ít ỏi của mình, đau đớn đã không tính là đau đớn.
Âu Dương Yên cắn răng cố nén thống khổ, không muốn phát ra một âm thanh rên rĩ.
Tắc Mông cực kỳ phẫn nộ không biết đánh bao nhiêu, chỉ biết tay nàng đã yếu ớt đến độ nâng không lên, nàng mệt muốn chết đi.
Cảm xúc phẫn nộ dần dần yên tĩnh trở lại, nhìn Âu Dương Yên đầy thương tích quỳ gối dưới chân mình, nàng ném roi da, thở nặng nề, "Ngươi tốt nhất nhớ rõ lần giáo huấn này, không nên tiếp tục làm trái ý ta." Âu Dương Yên vẫn không nhúc nhích quỳ nơi đó, gương mặt non mịn cũng có mấy vết roi xanh tím, Tắc Mông lại không tự chủ được đau lòng.
Nàng kéo Âu Dương Yên, vuốt ve hai má lên tiếng, "Yên, không cần phải chọc giận ta, ta không muốn đối với ngươi như vậy." Âu Dương Yên lại ngã xuống ngực nàng, hôn mê.
"Yên!"
Tắc Mông khẩn trương, rốt cục ý thức được vừa rồi mình ra tay nặng bao nhiêu.
Tắc Mông kích động gọi nàng, một bên ôm nàng trở về phòng ngủ, một bên phân phó thị nữ truyền Tát Nhãn đến.
............
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...