Hôn sự của Minh nhi định rồi, Thẩm Nghị
cùng Trinh nương liền thương lượng chuyện phòng ở. Hiện tại phòng ở vẫn
là phòng Thẩm Nghị được phân khi mới vào thư viện, phòng do thư viện
phân đều thống nhất một gian nhà bốn phòng cùng một cái sân. Thẩm Nghị
tuy nói sau đó trở thành thái phó, nhưng cũng không nói đến chuyện ban
nhà gì cả. Nhưng giờ thì khác, muốn lấy tức phụ vào cửa, phòng ở sẽ
thành vấn đề hàng đầu.
Thư viện cũng không phải chưa từng tổ
chức hỉ sự, cũng có tiên sinh cưới tức phụ về nhà, tổ trạch nhà Thẩm
Nghị do đại ca đại tẩu ở, không thể cưới tức phụ về nhà cũ Thẩm gia chứ.
Nhắc đến thì Minh nhi nhậm chức ở kinh
cũng có phòng ở, nhưng hắn chưa thành gia, ngày thường thường ở lại quân doanh, ngày nghỉ thì trở lại thư viện, cũng không bố trí nhà tại kinh
thành.
Thẩm Nghị lén tới tìm Thẩm Huy, Thẩm Huy
nghĩ nghĩ, cũng đang nghĩ chuyện này, lại nói hiện tại viện tử cho các
tiên sinh phần lớn đều đã cũ, hàng năm hoàng đế đều phân tiền tới thư
viện, vậy thì cứ cấp phòng mới cho các tiên sinh đi.
Tin này vừa đưa ra, các tiên sinh đều rất vui vẻ, Thẩm Huy liền cùng mọi người cùng thiết kế phòng ở, kỳ thật
cũng không phải hoa lệ gì, chính là phía sau mỗi nhà thêm bốn gian
phòng, biến thành hai gian nhà tám phòng mà thôi, cộng thêm một cái sân
nữa, nhìn rộng rãi không ít. Sau này từng nhà nhiều người hơn, cũng
không sợ không đủ ở.
Phòng ở hiện tại của nhà Thẩm Nghị tổng
cộng có bốn gian phòng vây quanh một cái sân, một gian cho Thẩm Nghị
cùng Trinh nương, lại thêm một phòng bếp, Minh nhi hiện tại về nhà vẫn ở cùng với Cẩm nhi, bây giờ thêm bốn gian phòng nữa, Trinh nương rất vui
vẻ.
“Tướng công, chờ tức phụ vào cửa rồi, mặt trước không đổi, vấn do chúng ta ở, bốn gian phía sau, một gian cho
Minh nhi cùng tức phụ ở, một gian lưu lại cho tiểu tôn tử sau này, còn
có thêm hai gian dùng làm phòng chứa đồ, ngày sau Cẩm nhi lại cưới tức
phụ, chúng ta phải chuẩn bị phòng lớn hơn nữa.”
Trinh nương tràn ngập tươi cười quy
hoạch, Thẩm Nghị nghe liền vui, “Nàng trước đừng nghĩ xa như vậy, mặt
sau chỉ xây thêm thôi, chắc cũng dựng nhanh, mấy tháng là xong, trước
chuẩn bị tốt cho hôn sự của đứa nhỏ mới phải.”
Thẩm Nghị vừa nói như vậy, Trinh nương
lại bắt đầu buồn, “Chàng nói tức phụ vào cửa, thiếp đưa lễ vật gặp mặt
thế nào mới tốt? Nếu không tới kinh thành làm một bộ trang sức? Thiếp
lần trước đến An vương phủ, thấy các phu nhân trong kinh thành đều thích phỉ thúy a ngọc a, chúng ta cũng đi làm một bộ đi?”
Thẩm Nghị thở dài, “Đừng so với người ta làm gì, ta chỉ là tiên sinh dạy học, nào có nhiều tiền như vậy để mua mấy thứ này.”
Trinh nương mở hộp trang sức của mình ra, “Trong hộp này vốn đều là của hồi môn của thiếp, đều do nương thiếp để
lại, Diệu nhi thành thân thiếp đã đưa một nửa cho tức phụ Diệu nhi, còn
lại ta vẫn luôn tiếc, không đeo, chàng xem, bụi đầy rồi. Thôi thì thiếp
đem số trang sức còn lại mang nấu chảy, đưa cho tiệm làm đồ trang sức
mới cho tức phụ. Tức phụ đầu tiên của chúng ta, không thể không chú ý.”
Thẩm Nghị nhìn tóc Trinh nương gần như
không có đồ trang sức nào, “Đi theo ta khiến nàng ủy khuất rồi, nhiều
năm như vậy cũng chẳng có được thứ quý giá gì.”
Trinh nương cầm một cây trâm ngọc, cười
nói, “Tướng công còn nhớ cây trâm ngọc này không? Sinh nhật thiếp chàng
tặng quà, chàng nhìn trong hộp này đi, hàng năm đều tặng, hiện tại đã
sớm đầy rồi, ngày sau chờ thiếp trăm tuổi, thiếp cũng không cần gì nữa,
liền cất chung với một bồ đồ cưới nương thiếp cất vào trong hộp này đi.”
Thẩm Nghị cũng cười nói, “Vậy ta càng bớt việc, chỉ cần nàng là đủ rồi.”
Trinh nương hờn dỗi, “Không đứng đắn.”
Trinh nương tìm trái tìm phải trong hộp,
cảm thấy cái nào cũng không được, “Cứ để thiếp đi làm một bộ trang sức
đi, cũng không biết cử hàng tốt nhất trong kinh thành làm một bộ đồ
trang sức mất bao nhiêu…”
Thẩm Nghị đưa đầu qua nhìn, chỉ vào một
chiếc vòng ngọc bên trong nới với Trinh nương, “Tặng vật này đi, ta nhớ
đây là do nhạc mẫu để lại, chất ngọc tốt, màu cũng sáng, lại là gia
truyền, tức phụ được nuông chiều từ bé, thứ gì tốt cũng đã thấy qua, đưa mấy thứ tục vật đó không bằng đưa thứ này, sau này để tức phụ truyền
vòng tay này xuống, cũng coi như vật gia truyền nhà ta.”
Trinh nương do dự một chút, “Vậy được
không? Chàng nhưng rất biết chọn đó, đồ nương thiếp để lại thì thứ này
quý nhất, thiếp đành lòng đưa, chỉ sợ tức phụ lại không thích, thầm oán
bà bà là thiếp đây keo kiệt.”
“Nếu nàng ta ghét bỏ, vậy thì coi như không có hôn sự này.”
Minh nhi nói xong bước nhanh vào, Trinh nương ngăn hắn lại, “Đừng nói bừa, tức phụ nhìn rất tốt.”
Minh nhi ngồi trên ghế, nhìn châu báu các màu trong hộp, chậc chậc nói, “Thực không nhìn ra đó, nương còn dấu
không ít thứ tốt đâu.”
Trinh nương cười nói, “Nhưng thứ kia dù
có nhiều nữa cũng đâu bằng được một bộ của mấy người trong kinh, tức phụ con lớn lên trong kinh thành, con giúp nương nhìn xem, cha con chọn
chiếc vòng này được không? Nương có nên đi mua mới không?”
Minh nhi cầm vòng tay nhìn nhìn, “Tốt lắm rồi, cái này đi. Cũng chỉ là lễ gặp mặt thôi, không cần soi mói như
vậy. Nương, nương nếu đem tất cả tặng cho ta, ngày sau Cẩm nhi cùng Trân muội lại chẳng còn gì.”
Trinh nương bao vòng tay kia lại, “Con
với cha con đều nói tốt, vậy nương liền đem tặng thứ này. Đợi đến lượt
Cẩm nhi nói sau, nhưng trang sức còn lại trong hộp này của nương đều cho Trân muội, nữ nhi lập gia đình, đồ cưới phải nhiều chút mới phải, các
con đều đừng mong.”
Minh nhi cười ha ha, lấy từ trong lòng ra một tệp ngân phiếu, “Cha, nương, hai người cất đi này. Con mấy năm nay ở biên cương cũng chẳng dùng đến, này đó là do Hoàng Thượng thưởng mấy
năm nay, cũng có chút là cùng người khác buôn bán chút mà có, ngày sau
trong nhà còn dùng nhiều đến tiền, hai người cầm đi.”
Trinh nương không khỏi sửng sốt, cầm ngân phiếu đếm đếm, chậc lưỡi nói, “Con từ đâu mà có nhiều tiền vậy a?”
Minh nhi cười to, “Ngày đó đánh bại Uy
quốc, Hoàng Thượng cũng thưởng qua mà. Còn mấy năm nay đóng ở biên quan, lương ngân của chúng con so với trong kinh thành nhiều hơn nhiều, con
đều giữ lại hết. Vài năm kia chúng con ở biên cương không có việc gì
làm, liền cùng vài huynh đệ mua đặc sản Uy quốc về bán trong kinh thành, giá cũng cao, đây đều là tiền kiếm được khi đó. Hiện tại con thành
thân, về sau còn đệ đệ, còn có Trân muội, con làm đại ca, tất nhiên cần
quan tâm.”
Hốc mắt Trinh nương hơi hồng, nhưng vẫn
đẩy ngân phiếu về, “Nương không thể cầm tiền của con, đây đều là của
con, con giữ đi, chung sống thật tốt với tức phụ con.”
Minh nhi bất đắc dĩ, “Nương, sinh ý bên
ngoài của con vẫn làm mà, tiền vẫn còn kiếm được, nương cầm đi, cha….”
Nói xong lại hướng Thẩm Nghị xin giúp đỡ.
Trong lòng Thẩm Nghị cũng có chút tư vị
không nói lên lời, con lớn rồi, biết phân ưu vì gia đình. Hắn nói với
Trinh nương, “Con hiếu thuận như vậy, nàng cầm đi, nó làm đại ca, hẳn
nên làm như vậy.”
Minh nhi cưới ha ha gật đầu, “Con nhưng
tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy về, lát phải về luôn, chuyện khác con có thể mặc kệ, con một ngày thực bận. Con đi xem phòng ở phía sau thế nào, cha mẹ, hai người cứ tiếp tục thương lượng.” Nói xong Minh nhi liền đi ra
ngoài.
Trinh nương cầm tiền trong tay, vui mừng nói, “Minh nhi thật sự đã trưởng thành rồi.”
Thẩm Nghị cũng vui mừng, “Con lớn biết nghĩ cho gia đình, là một chuyện tốt. Nàng nhận đi, gần đây cũng cần dùng nhiều tiền.”
Trinh nương gật gật đầu, cất ngân phiếu cẩn thận.
Gần hôn kỳ, phòng ở cũng xây xong, phủ
Tín quốc công cũng phái người đến tặng đồ cưới của Tam tiểu thư, nhìn
đến phần đồ cưới này, Trinh nương không khỏi có chút buồn bực, chờ khi
người đưa đồ trở về, nhìn lại cũng chỉ thấy đau đầu.
“Cũng không biết quan to quý nhân trong
kinh thành có hay không đều chú ý này đó, nhìn mấy thứ này xem, hai mươi gian cửa hàng, ruộng tốt ngàn khoảnh, xiêm y bốn mùa cũng nhiều như
vậy, aiz, đây là tính cả đời không ăn đồ nhà ta không cần nhà ta rồi.”
Trinh nương bên này phiền não, Thẩm Nghị
bên kia cũng rất thảnh thơi, “Đồ cưới nhiều không tốt sao, chứng tỏ
người ta rất xem trọng cuộc hôn nhân này.”
“Aiz, quên đi, nam nhân các chàng chẳng biết gì cả.”
Đến ngày lành hôm đó, kiệu hoa đi từ kinh thành tới thư viện, khi ở chân núi đã nghe thấy tiếng pháo vang trời
cùng thanh âm diễn tấu sáo cùng trống, trong ngoài nhà Trinh nương đều
là ngươi, phu thê Thương Thuật làm đầu bếp hôm nay, việc bất diệc nhạc
hồ. Thư viện làm hỉ sự cũng giống như dân chúng bình thường, mấy bàn
tiệc lớn, đều là thân bằng bằng hữu cùng giúp đỡ lẫn nhau, náo nhiệt náo nhiệt.
Vừa vặn Minh nhi thành thân vào lúc thư
viện được nghỉ, các đệ tử trong thư viện cũng vây xem, toàn thư viên nơi nơi đều giăng sắc đỏ, sư phụ trong nhà ăn thư viện cũng đến trợ giúp,
bày ra từng dãy bàn lớn, các đệ tử, tiên dinh, còn có các tướng sĩ có
quan hệ tốt với Minh nhi trong quân doanh.
Mọi người chẳng phân biệt tôn ti, chẳng
phân biệt lớn nhỏ, đều tụ chung một chỗ vui vẻ. Loại trường hợp như
thành thân này, nhưng thật ra không hoàn toàn giống với trong kinh
thành, thiếu rất nhiều quy cũ, hơn mấy phần thân thiết.
“Tân nương đến!”
Một tiếng hô to vang lên, kiệu hoa của
tam tiểu thư Đan Khê cũng đến, hỉ bà đưa hồng trù lên, Đan Khê cùng Minh nhi mỗi người nắm một đầu, trong tiếng chúc mừng của mọi người, vào nhà bái thiên địa.
Đan Khê sau khi bái thiên địa xong, hiện
tại hẳn phải gọi là tức phụ Minh nhi, được đưa vào động phòng, Trân muội cũng theo vào, chờ tân nương vừa ngồi lên giường, Trân muội cười hì hì
lấy ra một gói giấy với một chiếc khăn voan nói với Đan Khê, “Đại tẩu,
nương cho tẩu ăn trước chút gì đó, muội có đường quế cao nè, ăn ngon
lắm, đại tẩu, muội để dành riêng cho tẩu đó.”
Đan Khê nhận bao giấy, hơi hơi gật đầu, “Cảm ơn tiểu cô, cũng xin tiểu cô cảm ơn bà bà giúp ta.”
Trân muội đợi bên cạnh thật lâu, mới hỏi, “Đại tẩu, sao tẩu không ăn vậy?”
Bà vú bên cạnh lập tức cười nói, “Đại tiểu thư chớ trách, tiểu thư nhà chúng ta mệt mỏi thôi, nghỉ xong sẽ ăn ngay.”
Trân muội ngẩng đầu nhìn bà vú này, nghiêng đầu hỏi, “Ngươi là ai a?”
Bà vú cười nói, “Nô tỳ là ma ma của tiểu thư, họ Từ, đại tiểu thư gọi nô tỳ Từ nương thì được rồi.”
“Ồ.” Trân muội gật gật đầu, ngồi một lát
cảm thấy quá yên lặng đến mức xấu hổ, liền đứng lên vò vò tay, “Vậy đại
tẩu, muội ra ngoài trước đây, tẩu nếu mệt thì nghỉ ngơi chút đi, nương
nói hôm nay nhiều người, đại ca còn phải đón tiếp khách nhân bên ngoài,
nên khẳng định không thể đến đây sớm được, tẩu nghỉ ngơi, muội ra ngoài
nha.”
Đan Khê lập tức đáp lời, “Tiểu cô đi thong thả.” Từ nương cũng hành lễ theo.
Trân muội đi tới cửa lại xoay người lại,
nói với Từ nương, “Từ nương từ nay về sau đừng gọi ta đại tiểu thư, nghe lạ lắm, gọi ta Trân muội thì được rồi, nhà của ta không gọi cách đó,
đều gọi tên thôi.”
Từ nương sửng sốt một chút, mới gật đầu đồng ý, “Dạ, đại tiểu thư.”
Trân muội cười hì hì, chạy đi.
Sau khi nàng rời đi, Đan Khê mới vén khăn voan lên, mở bao giấy ra, bên trong có vài chiếc bánh quế hoa tinh xảo, nàng nhón một miếng bỏ vào miệng, hương vị quả nhiên rất ngon. Từ nương thấy nàng còn muốn ăn tiếp, lập tức ngăn lại, “Tiểu thư không thể ăn
nữa, lát nữa cô gia vào nếu thấy được, sẽ rất khó coi.”
Đan Khê buông bao giấy xuống, nói với Từ nương, “Về sau đừng gọi ta tiểu thư nữa, ta đã lập gia đình rồi.”
Từ nương gật đầu đáp dạ.
Đan Khê nhìn bao giấy trên tay, mỉm cười
buông khăn voan xuống, đoan đoan chính chính ngồi trên giường, nhưng
trong lòng vẫn rất ấm áp, tuy rằng còn chưa biết bà bà là người như thế
nào, nhưng tiểu cô cũng là người nhiệt tình.
Thẩm gia lần này có không ít huynh đệ
đến, ngoại trừ Tranh nhi không về, Hâm nhi, Khâm nhi, Đạc nhi đều là
những tay chắn rượu giỏi, nhất là Hâm nhi cùng Khâm nhi, nơi làm ăn luôn rất hỗn tạp, dù là uống rượu, hay mời rượu, đều rất giỏi. Đừng nói tới
tiên sinh, đệ tử trong thư viện uống không lại, ngay cả mấy viên võ quan đến chúc mừng cũng không phải đối thủ của họ.
Minh nhi chỉ uống chút rượu đã bị các
huynh đệ khác “giải cứu” ra ngoài, Trinh nương cười nhìn hắn đến tân
phòng phía sau, trong lòng không khỏi đặt xuống một tảng đá nặng, tân
tức phụ cuối cùng cũng lấy về nhà, vài năm nữa không phải có thể bế được tiểu tôn tử mập mập mạp mạp.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tức phụ đầu tiên của Thẩm Nghị cùng Trinh nương a~~~~~~~~ mặc kệ ở cổ đại hay
hiện đại, kết hôn đều phải viên phòng nha
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...