Chớp mắt, Tranh nhi đã bước sang tuổi
mười chín, lại có Giải Nguyên công danh. Liêu thị gửi đến vài phong thư
muốn nhờ Hoa Đào cùng Trinh nương làm mai cho Tranh nhi.
Trấn Tú Thủy thật ra có không ít người
đến cửa, nhưng Liêu thị chướng mắt, không phải bởi cô nương trấn Tú Thủy không tốt, mà do con học cũng cao, học nghiệp cũng thành, hẳn nên cưới
một cô nương thật tốt. Liêu thị cho rằng chỉ có cô nương tri thư đạt lễ
mới xứng với Tranh nhi.
Tranh nhi đã thành người lớn, diện mạo
cũng đã sớm mất đi nét trẻ con, diện mạo giống Thẩm Phong nhiều hơn, mặc dù cũng thanh tú, nhưng hơi đen, tuy nhiên thoạt nhìn rất có tinh thần, cũng toát ra khí chất nội liễm.
Liêu thị cảm thấy ánh mắt của mình không
đủ tốt, không giống Trinh nương cùng Hoa Đào, chung quanh luôn là kẻ có
học, hơn nữa thư viện Tùng Nhân lại là thư viện hoàng gia, đệ tử trong
thư viện cũng không thiếu ít hậu nhân của danh môn, liên tục gửi đến vài phong thư, Trinh nương cùng Hoa Đào xem thư đều thấy thật áp lực.
Hôm nay Trinh nương ôm tiểu nhi tử Cầm
nhi đến nhà Hoa Đào chơi, Ngọc nhi sáu tuổi đang học thêu hoa, bàn tay
nho nhỏ cầm kim cũng cầm không vững, tay Hoa Đào bắt đầu dạy thêu hoa,
Thẩm Gia Đạc hơn ba tuổi bắt đầu vào tuổi hiếu động, theo Đông oa chạy
khắp viện.
Thấy Trinh nương đến đây, Ngọc nhi đứng lên vững vàng hành lễ, “Tứ thẩm hảo.”
Trinh nương xoa xoa đầu nàng, cười đồng
ý, Đông oa mang theo đứa nhỏ không tiện, Tam Nha tự phát tự địa hỏi trà
nước ở đâu, thay Trinh nương pha ấm trà.
Sau khi ngồi xuống, Trinh nương mới hỏi Hoa Đào, “Hoa Đào tỷ, đại tẩu dặn dò chuyện gì, tỷ hỏi qua tam ca chưa?”
Hoa Đào ngồi thẳng người dậy, xoa xoa bả
vai vì cúi lâu mà đau nhức, mang vẻ bất đắc dĩ, “Chuyện này tỷ thật
không biết nên nói thế nào nữa.” lại nói với nữ nhi, “Ngọc nhi, đừng
thêu nữa. Dẫn đệ đệ ra ngoài chơi một lát đi, nửa canh giờ sau lại về
luyện chữ.”
Ngọc nho ở nhà học tập, ngoại trừ thêu
hoa, những môn khác đều là Thẩm Huy tự dạy, mỗi ngày cũng có bài tập cần hoàn thành. Hoa Đào dẫn nữ nhi theo hoa nửa canh giờ rồi, sợ nữ nhi bị
thương mắt, mới bảo nàng đi chơi.
Nhìn Ngọc nhi ra ngoài, Trinh nương bất
đắc dĩ lắc đầu, trong thư viện có quá nhiều nam hài, nhưng nữ hài cứ tới mười lăm mười sáu tuổi thì đã xuất giá, Ngọc nhi ngay cả một bằng hữu
cũng không có. Lần trước sau khi bị Uông Thừa Trạch bắt nạt, Ngọc nhi
không còn dám chơi cùng với nam hài nữa, cả ngày đều ở trong phòng buồn
bực.
Hoa Đào thấy ánh mắt Trinh nương nhìn ra
bên ngoài, cũng có chút bất đắc dĩ, “Tính tình đứa nhỏ này giống như cha nó vậy, rất dễ ngượng ngùng, mặc kệ nó thôi, ở nhà còn hơn ra ngoài để
đám tiểu tử kia bắt nạt.”
Trinh nương thu hồi tầm mắt, hỏi, “Không
phải hôn sự của Tranh nhi sao? Sao lại nói không biết nói thế nào?” Cẩm
nhi tròn mắt nhìn một hồi rồi ngủ, đứa nhỏ vừa mấy tháng, cả ngày đều ăn xong rồi ngủ, tỉnh ngủ rồi ăn, chỉ cần ôm nó, không khóc cũng không
nháo, rất dễ chăm.
Hoa Đào nâng chén trà lên uống một ngụm,
“Tỷ thật không biết đại tẩu muốn dạng tức phụ như thế nào, tỷ nhận được
thư xong mới bắt đầu xem xét, Ngô Ký tiên sinh ở thư viện chúng ta có
chất nữ con nhà bà con xa, nghe nói tướng mạo phẩm chất không tồi, điều
kiện trong nhà cũng tương đương, phụ thân ở nha môn làm quan sai. Tỷ
liền muốn giới thiệu với Tranh nhi nhà mình. Tục ngữ nói nhà cao cửa
rộng gả nữ, thấp hộ cưới tức. Ngô phu nhân cũng nhìn trúng Tranh nhi nhà chúng ta mới hỏi đến.”
“Kết quả tỷ gửi thư nói chuyện này, đại
tẩu vừa nghe thấy phụ thâm làm quan sai trong nha môn liền nói không
muốn. Nói người như vậy gia đình khẳng định không dạy dỗ nhiều, khuê nữ
cũng giống như vậy. Muội nói nghe xem, chúng ta đâu phải nhà cao cửa
rộng giàu có gì đâu chứ? Đại tẩu còn không phải người trong thôn, ngoại
trừ nhà nhị tẩu kinh thương qua nhiều đời, điều kiện có vẻ tốt, muội
cùng tỷ, ai không phải khuê nữ cửa nhỏ nhà nghèo!” Hoa Đào mang vẻ oán
giận, nàng không phải vì chuyện gì khác, chỉ cảm thấy Liêu thị chọn tam
lấy tứ, ghét bỏ môn hộ nhà người khác, cũng không nghĩ tới xuất thân
trước kia của mình xem.
Trinh nương trầm mặc một chút, Tranh nhi
hiện tại có tiền đồ, yêu cầu của đại tẩu cũng trở nên cao hơn. Thương hộ không muốn, nông thôn không muốn, hoặc là nhà có dòng dõi thư hương,
hoặc là phụ thân có quan có chức. Nhưng hai loại người phía sau, lại
ghét bỏ Thẩm Phong chỉ là lão bản của cửa hàng bán gạo nhỏ, càng ghét bỏ xuất thân nông họ của Liêu thị, sợ nữ nhi gả về đây lại không thể chung sống với bà bà (mẹ chồng).
“Đại tẩu muốn Tranh nhi có một thê tử tri thư đạt lễ, cũng không đáng trách. Dù sao hiện tại Tranh nhi đã sắp có
tiền đồ, người bên ngoài thi bao năm cũng không thể thi được Giải
Nguyên, Tranh nhi năm đầu tiên đã thi được, đứa nhỏ này thật ra rất tài
giỏi.”
Hoa Đào thở dài, không nói gì thêm nữa.
Nhưng sau đó Trinh nương lại nhận được thư, Liêu thị oán giận nói bởi vì cự tuyệt hôn sự với Ngô gia, Hoa Đào mất lòng, không quan tâm tới hôn
sự của Tranh nhi nữa.
Trinh nương viết vài phong thư đi giải
thích ý của Hoa Đào, không gì ngoài việc Hoa Đào cũng đang muốn chọn
người trong sạch, không muốn ủy khuất Tranh nhi, sau đó Liêu thị mới
thôi oán giận chút.
Hôm nay Thẩm Nghị về nhà, Trinh nương lại nói chuyện này, Tranh nhi là tôn trưởng tử của Thẩm Gia, việc hôn nhân
của hắn không thể qua loa, dù sao việc này cũng đại diện cho thể diện
của Thẩm gia. Tôn trưởng tử nếu cưới phải một tức phụ không tốt, sau này những đứa nhỏ khác cưới vợ cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Thẩm Nghị nghe xong trầm ngâm một chút
mới nói, “Ta cùng tam ca đã sớm nhận được thư của đại ca, muốn ta giúp
Tranh nhi lưu ý chút. Trong triều cũng có không ít quan viên tứ phẩm ngũ phẩm hỏi thăm hôn sự của Tranh nhi, vài người ta cũng từ chối luôn.”
Có người nhìn trúng tài văn chương của
Tranh nhi, có người cũng muốn thông qua Tranh nhi để nịnh bợ An vương
gia, thậm chí tiến thêm một bước lấy lòng hoàng đế, hiện tại tiểu hoàng
đến học tập cùng Thẩm Nghị đã là chuyện không ít người biết.
Nếu nói đến chuyện hôn sự của Tranh nhi,
không thể không hỏi ý của bản thân hắn, hai nhà Thẩm Huy cùng Thẩm Nghị
nhân lúc cùng ăn cơm gọi Tranh nhi tới, đây là lần đầu tiên sau nhiều
năm Tranh nhi tiến đến thư viện.
Vừa nói đến chuyện này, Tranh nhi đỏ thẫm mặt, ngượng ngùng nói mọi chuyện đều nghe theo sắp đặt của người lớn.
Thẩm Huy liền nói ra một người, phụ thân là tứ phẩm Hàn Lâm viện, xem
như gia đình thanh quý, trong nhà có một thứ nữ, năm nay đã mười tám mà
chưa gả đi.
“Phụ thân nàng làm người không tồi, nhưng có chút bảo thủ khó thay đổi, lần này bởi xem bài thi của cháu, cảm
thấy tài hoa cháu xuất chúng. Tiểu thưa kia dù chưa từng gặp qua, nhưng
tam thúc cũng đã hỏi thăm rồi, nương nang vốn là một tú nương, được phụ
thân nàng nhìn trúng, chỉ bởi vì gia thế quá kém, mới phải làm thiếp.
Tiểu thư kia nghe nói cũng không tồi, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh
thông, cùng với nữ nhi dòng chính dạy dỗ như nhau.” Thẩm Huy vừa uống
rượu vừa chậm rãi nói.
Mấy nhà gần đó cũng có nói qua, cũng coi như nhà này cũng không tệ lắm, những thứ khác thì đều dựa vào suy nghĩ của chính hắn.
Tranh nhi suy nghĩ một chút, “Vị đại nhân này có thể ghét bỏ cha nương cháu hay không?” Nữ nhân xuất thân tú
nương còn có thế lấy về làm tiểu thiếp, vậy nương của hắn chỉ xuất thân
nông hộ, một người không nhận hết mặt chữ thì sao.
Thẩm Huy trầm ngâm, “Cứ chờ thử xem sao, tam thúc lại đi hỏi thăm một chút.”
Quả nhiên, sau khi nói lại chuyện này, vị đại nhân kia liền đưa ra điều kiện, ví như nói sau khi thành thân phải
tách ra ở riêng với Thẩm Phong Liêu thị. Tuy nói vì nữ nhi mà lo lắng,
nhưng yêu cầu này lại khiến cho người ta không thoải mái chút nào.
Tranh nhi vừa nghe liền cự tuyệt, “Cháu
là tôn trưởng tử, gả cho cháu chính là dâu trưởng nhà Thẩm gia, nào có
đạo lý tức phụ không phụng dưỡng công công bà bà, không được, không
được.”
Thẩm Huy thấy hắn không đồng ý, đơn giản từ chối vị đại nhân kia.
Sau một ngày, Phùng tiên sinh lại giới
thiệu ngoại sinh nữ nhi nhà mình, là nữ nhi của huynh đệ nhỏ tuổi nhất
của Phùng tiên sinh, cũng đang vào độ tuổi làm mai. Huynh đệ của Phùng
tiên sinh cũng có quan chức, nhưng chức quan không lớn, chỉ là tiểu
huyện lệnh một phương.
Phùng tiên sinh nhìn Tranh nhi từ nhỏ đến lớn, thật sự rất hài lòng, liền lặng lẽ nói với Thẩm Nghị chuyện này.
Thẩm Nghị vừa vè nhà nói với Trinh nương, Trinh nương nhớ tới yêu cầu của Liêu thị, cũng không dám vội đáp ứng,
mà gửi cho Thẩm Phong cùng Liêu thị một bức thư. Có thể bởi vì Phùng
tiên sinh, cũng có thể bởi phụ thân nhà gái là huyện lệnh, lần này Liêu
thị không cảm thấy có gì không tốt, liền ủy thác Trinh nương giúp nàng
xem mặt một chút.
Thẩm Nghị lại nói với Phùng tiên sinh,
Phùng tiên sinh liền viết thư gửi cho huynh đệ nhà mình. Phùng tiểu thư
đi theo phụ thân nhà mình tới nơi nhậm chức, đường xá xa xôi, thật sự
không tiện xem mặt, nhưng cũng không sao, lão nhị Thẩm gia Thẩm An chạy
thương nhiều năm, đi qua vô số nơi, cũng quen biết nhiều bằng hữu.
Như vậy sau khi nghe ngóng xong, xác định cô nương này quả thật không tồi, lại hỏi ý kiến của Tranh nhi, hắn cũng không phản đối, cuộc hôn nhân này thế là định rồi.
Bởi vì hai thanh niên tuổi cũng không nhỏ nữa, nên sau khi quyết định việc hôn nhân rồi, việc chuẩn bị hôn lễ được bắt đầu.
Buổi tối, Thẩm Nghị trước kiểm tra công
khóa của Minh nhi, lại bế Cẩm nhi, sau khi dỗ ngủ xong cầm gương đồng
đứng đối diện Trinh nương soi phải soi trái, Trinh nương bật cười.
“Chàng sao vậy chứ!”
Thẩm Nghị sờ sờ mặt, cảm thán nói, “Năm
tháng không tha ai a, chớp mắt, tiểu bối cũng đã thành thân. Nàng xem
đi, trên mặt ta có nếp nhăn hay không?”
Trinh nương tiến lên, cười sờ sờ mặt hắn, trong gương mặt hai người dính liền một chỗ, chẳng phân ta ngươi. “Sao
có nếp nhăn được? làm sao già đi chứ? Chàng năm nay mới chỉ hai mươi tám tuổi mà thôi, đúng là thời kỳ tươi đẹp nhất mà.”
Thẩm Nghị thở dài, “Chỉ chớp mắt ta đã
hai mươi tám, sắp ba mươi rồi, còn không già sao? Bất tri bất giác này,
cũng ta đã thành thân được mười năm rồi….”
Mười năm, hai người trong mười năm này
trải qua quãng thời gian tốt đẹp nhất, con ngươi có thể có được mấy cái
mười năm? May mắn thay, mười năm này có hắn bên cạnh, hai người cùng
nhau vượt qua, đến bây giờ có hai nhi tử, còn có thể có điều gì so với
hiện tại tốt hơn nữa?
Trinh nương nghĩ như vậy, trong lòng hơi
hơi động, tiến lên nhẹ nhàng hôn lên hai gò má hắn, ôn nhu nói, “Thiếp
thật may mắn khi đã đính ước với chàng từ nhỏ, trên thế gian này nữ tử
có phúc khí giống thiếp vậy chỉ sợ rất ít, thiếp tuy rằng tuổi nhỏ có
chút mất mát, nhưng ông trời đã thực chiếu cố thiếp, cho thiếp một vị
hôn phu hiếm thấy trên thế gian, hai nhi tử hoạt bát khỏe mạnh.”
Thẩm Nghị rất cảm động, trên mặt đã xuất
hiện chút ngượng ngùng, điểm lên múi Trinh nương, cười nói, “Nhìn bộ
dạng này của nàng đi, thật sự là đã lớn tuổi rồi, ta chỉ nói mấy câu
thôi mà nàng đã cảm thán nhiều như vậy. Đều lão phu lão thê rồi, còn nói mấy chuyện này làm gì nữa.”
Trinh nương khẽ cười làm nũng, mặc dù
không còn nét ngây thơ của tiểu cô nương, nhưng lại có được mị lực của
sự trưởng thành, “Thiếp không nói nữa, thiếp chỉ nói như vậy thì có sao
đâu? Chàng sau này mà có muốn nghe thì thiếp cũng không nói đâu.”
Thẩm Nghị ôm nàng vào lòng, hận không thể khảm nàng vào trong lòng, “Nương tử tốt của ta, chuyện hạnh phúc nhất
trong cuộc đời này của vi phu chính là cưới được một thê tử tốt như
nàng. Nhưng mà nhé, nàng nếu có thể sinh thêm cho vi phu một nữ nhi nữa, vi phu sẽ càng thêm hạnh phúc.”
“Ba hoa!” Trinh nương cười đánh hắn một cái.
Thẩm Nghị thấy nàng cười quyến rũ, trong
lòng nóng lên, lập tức ôm lấy nàng đi về bên giường, còn không quên nói, “Còn dám nói ta ba hoa, không biết sợ uy của phu quân, xem ra đêm nay
vi phu phải thật cố gắng, thể hiện hùng phong, mới có thể để nàng hiểu
được cái gì là phu cương!”
Chờ Phùng thị vào cửa đã là chuyện của
hai tháng sau, bởi vì Tranh nhi thành thân, nam nữ già trẻ lớn bé Thẩm
gia đều trở về, ngày hôm sau khi tân nương mời trà, Trinh nương mới có
cơ hội nhìn kỹ tân nương tử, chỉ thấy Phùng thị da mặt trắng nón, khuôn
mặt tròn tròn, một tiểu cô nương xinh đẹp môi hồng răng trắng, khi nói
chuyện thỉnh thoảng lén nhìn Tranh nhi, lại nhìn qua bộ dáng cười toe
toét củaTranh nhi, biết hai người cũng vừa mắt đối phương.
Về nhà mới biết được, Hâm nhi đã theo
Thẩm Phong học việc buôn bán, ngày sau muốn tiếp nhận việc của Thẩm An,
quản lý tài sản trên danh nghĩa của Thẩm An. Mà nữ nhi của Thẩm An Thược nhi cũng đã muốn đính hôn, đối phương cũng là một thương gia giàu có,
chỉ chờ Thược nhi tròn mười tám tuổi sẽ gả đi.
Minh nhi lần này trở lại Thẩm gia cũng
không nghịch ngợm, càng không hồ nháo, thành thành thật thật qua mấy
ngày. Đổi lại Thẩm Nghị cùng Trinh nương đều vì chuyện này mà tưởng hài
tử sinh bệnh, kỳ thật nguyên nhân không phải do nó, Minh nhi cùng Diệu
nhi đánh cuộc thua, chẳng những phải ngoan ngoãn ngồi để Diệu nhi vẽ đủ
30 bức tranh, còn phải nghe lời hắn, không thể gây chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...