Tú Tài Nương Tử

Liêu thị vừa mới dọn dẹp xong căn phòng,
thì hai huynh đệ Thẩm Phong và Thẩm Nghị liền cùng nhau trở lại. Liêu
thị nghênh đón, “Tại sao hai người lại cùng trở về vậy? Không phải tiểu
thúc nói đi đạp thanh sao? Phùng tiên sinh không giữ lại dùng cơm sao?”

Sắc mặt hai huynh đệ đều không tốt lắm.
Thẩm Phong hừ lạnh một tiếng ngồi xuống. Liêu thị vội bưng chén trà qua, “Làm sao vây? Thở phì phì cái gì thế?” Quay đầu nhìn Thẩm Nghị như muốn hỏi.

Sắc mặt Thẩm Nghị cũng rất khó coi, quay
đầu nhìn khắp phòng. Ngày thường, nếu Trinh nương nghe thấy tiếng động
sẽ đi ra nghênh đón hắn, tại sao hôm nay vẫn chưa thấy đi ra. Tự động bỏ qua ánh mắt dò hỏi của Liêu thị, trực tiếp hỏi nàng, “Đại tẩu, Trinh
nương đâu ạ? Tại sao không thấy nàng?”

Liêu thị thở dài, đem chuyện hai mẫu tử
Chương gia nói lại một lần, đương nhiên cũng không bỏ qua chuyện lời đồn Trinh nương khắc cha khắc mẹ khắc cả Thẩm gia. Nói xong nhìn về phía
phòng trong bĩu môi, nhỏ giọng nói với Thẩm Nghị, “Đệ muội ở trong phòng ý. Trong lòng nàng không thoải mái, đệ nên khuyên nhủ một chút.”

Thẩm Nghị vừa nghe liền phát hoả, “Quả thực là nói hươu nói vượn! Lời nói vô căn cứ!”

Thẩm Phong cầm chén trà đập mạnh lên bàn, phát ra thanh âm thật lớn, mặt bình tĩnh nói, “Chưa nói tới chuyện này, Ta hỏi đệ một chút. Có phải đệ đáp ứng Chương phu tử sẽ kết hôn với đại tiểu thư con hắn? Cho làm bình thê?”

Liêu thị hoảng sợ. Sao lại nháo ra cái
chuyện kết hôn với cả bình thê thế này. Bình thê có nghĩa là không khác
gì so với chính thê a! nhanh liếc nhìn về phía Thẩm Nghị, “Tiểu thúc,
chuyện đại ca đệ nói là thật ?”

Thẩm Nghị tức khí hừ mạnh, “Khi nào ta nói là muốn kết hôn với Chương Hoài Xuân?”

Thẩm Phong hổn hển nói, “Đệ còn dám nói là không có! Hôm nay ở Thiên Đô có người đến chúc mừng!”

Liêu thị vừa thấy, sợ hai huynh đệ thực
sự cãi nhau vội khuyên nhủ Thẩm Phong, “Chàng đừng nóng. Tiểu thúc làm
sao có thể gạt chúng ta muốn kết hôn với Chương Hoài Xuân kia. Mà trưa
nay ta gặp hai mẫu tử Chuơng gia, các nàng cũng chưa từng đề cập đến
việc này.”

Thẩm Phong nhẹ nhàng hít thở, bất đắc dĩ
nói với Liêu thị, “Hôm nay lúc vừa tới cửa hàng, bên ngoài có rất nhiều
người chúm chụm đầu lại nói nhỏ với nhau. Ta bảo tiểu nhị ra ngoài thăm
dò một chút, mới biết được bên ngoài đồn đãi đệ muội mệnh khắc cha mẹ
khắc cả Thẩm gia. Tứ đệ vì vậy mà ghét bỏ nàng, muốn kết hôn với con gái lớn nhà Chương gia. Còn nói hai người này lưỡng tình tương duyệt đã
lâu, nói Thẩm Nghị sợ uỷ khuất cô nương dòng dõi thư hương kia cho nên
không phải mang nàng về làm thiếp mà là cưới làm bình thê!”

Liêu thị nghe xong kinh ngạc muốn cười
đau ruột. Chuyện này là thế nào a? Thẩm Nghị và Chương Hoài Xuân lưỡng
tình tương duyệt?! Không nói Chương Hoài Xuân kia giống hệt mẫu thân,
tướng mạo cùng vẻ mặt không tốt, riêng chuyện hôm nay, xem cách ăn nói
của Chương Hoài Xuân, nàng thấy nàng ta đâu có một tí tị nào bộ dáng của nữ nhi dòng dõi thư hương! Thẩm Nghị sẽ coi trọng nữ tử như vậy á? Liêu thị đột nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Thẩm Phong trừng mắt liếc nhìn Thẩm Nghị, “Buổi chiều tự nhiên còn có bà mối chạy tới của hàng, bảo ta có người
nhờ nàng ta đi cầu hôn, còn nói chuyện hôn sự này là do Phùng tiên sinh
làm mai. Chương phu tử cũng đồng ý rồi! Đệ nói, đệ nói,” Ngón tay hắn

chỉ vào Thẩm Nghị, nói với Liêu thị, “Ta có thể không tức giận hay sao?
Chuyện lớn như vậy cũng không nói một tiếng. Cửa hàng nhiều người như
vậy, nháo lên làm mất hết cả mặt mũi Thẩm gia!”

Thẩm Nghị tức khí mắng, “Thúi lắm!” Khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng lên. Câu thúi lắm này đã đạt tới cực hạn
của hắn. Hôm nay việc này bị làm cho thái quá lên, hắn có muốn không tức giận cũng khó!

Liêu thị vội vàng túm lấy quần áo Thẩm Phong hỏi, “Bà mối tới của? Chàng sẽ không đáp ứng đấy chứ?”

Thẩm Phong giận Liêu thị, liếc nàng một
cái, “Nàng nghĩ ta là loại người không biết nặng nhẹ hay sao? Loại
chuyện này sao có thể tuỳ tiện đáp ứng. Ta chủ trương đứng ở cửa hàng
chờ hắn, không phải là muốn cùng hắn trở về hỏi cho rõ ràng hay sao?
Nhưng hôm nay hắn lại đi theo Phùng tiên sinh đi ra ngoài. Ai biết việc
này sẽ đồn đại thành cái gì nữa!”

Thẩm Nghị tức giận đi vòng quanh phòng,
“Hôm nay, Phùng tiên sinh bảo bọn đệ ra ngoài. Chương phu tử và Hoài
Viễn quả thật cũng có đi. Nhưng mà… Cả một bụng tức của đệ cũng chưa có
chỗ để giải đây này! Ngày thường đệ kính trọng Chương phu tử vì khi đệ
còn nhỏ đã từng dạy đệ học. Nào biết hắn lại đối với đệ như vậy!”

“… Trinh nương tốt bụng làm chút điểm
tâm. Trên đường đệ có chia cho bọn họ. Kết quả là Chương phu tử cư nhiên trước mặt mọi người nói Trinh nương là người có mệnh xấu, không muốn
chạm vào thứ nàng làm. Đệ giận ông ấy nói chuyện không suy nghĩ, không
muốn cùng ông ấy tranh cãi. Ai ngờ, Chương phu tử còn cố tình đứng lên,
nói với đệ và phần đông người ở trường về rất nhiều… Rất nhiều chuyện
đồn đãi về Trinh nương.” (anh bênh vợ quá cơ)

Thẩm Nghị lòng đầy căm phẫn, cả giận nói, “… Cuối cùng còn nói cái gì mà Chương Hoài Xuân một lòng ngưỡng mộ đệ,
mong Phùng tiên sinh làm mai mối, nguyện ý gả nữ nhi cho đệ làm thiếp!”

Liêu thị vội hỏi, “Đệ đáp ứng rồi?”

Thẩm Nghị không kiên nhẫn nói, “Đại tẩu
nói gì vậy? Không nói đến việc đệ sẽ phụ Trinh nương, chỉ riêng tác
phong của Chương phu tử như vây, thì nữ nhi của hắn làm sao đệ có thể
đặt vào mắt chứ!”

Thẩm Phong và Liêu thị yên lòng. Liêu thị thì thào nói, “Sao lại khéo như vậy nhỉ?”

Ba người trầm mặc một chút. Đúng vậy,
Phùng tiên sinh mời, mẫu tử Chương gia tới chơi, lời đồn đãi… Cưới vợ…
Bà mối tự dưng tới cửa làm mai mối… Sự tình không khỏi quá mức trùng hợp đi?

Thẩm Phong thở dài, “Thôi thôi, đệ đi xem đệ muội đi. Chút nữa thì ra ăn cơm.”

Thẩm Nghị nhìn đại ca đại tẩu liếc mắt
một cái, chắp tay hành lễ, “Mong huynh và tẩu đừng để ý tới lời đồn trên phố. Thẩm Nghị quyết không phụ Trinh nương.”

Nhìn Thẩm Nghị đi vào phòng trong, Liêu
thị đặt tay lên vai Thẩm Phong, “Tướng công, tại sao ta cảm thấy tất cả

mọi chuyện có chút không thích hợp?”

Thẩm Phong cười lạnh một tiếng, “Cứ nghĩ
là người đọc sách làm người quang minh chính đại, hoá ra cũng chỉ là
loại tiểu nhân âm hiểm. Chương gia tính toán thật tốt!”

Trong lòng Liêu thị đã có chút chủ ý,
“Tướng công, chàng nói lời đồn đãi này có khi nào là thật hay không?
Chẳng lẽ tứ đệ muội… Thật sự là mệnh xấu?”

Thẩm Phong không có trả lời nàng, chỉ bảo nàng đi chuẩn bị cơm chiều. Liêu thị không đợi được câu trả lời, quay
đầu cẩn thận nghĩ nghĩ, lại nhớ đến Trinh nương, ánh mắt có chút thay
đổi.

Trinh nương ở trong phòng khóc cả ngày
trời. Diệu nhi tỉnh lại không thấy nàng cũng khóc. Thẩm Nghị nhìn trong
phòng mình không có ai, chạy tới phòng Diệu nhi mới thấy hai người, một
lớn một nhỏ cùng nhau khóc rấm rức.

Thẩm Nghị đau lòng ôm hai người vào trong ngực, ngón tay lau đi nước mắt trên con mắt sưng đỏ của Trinh nương,
“Tại sao lại khóc thành như vậy?”

Trinh nương quay mặt, không cho hắn chạm
vào. Diệu nhi trong lòng cũng khó lớn khóc nhỏ. Thẩm Nghị ôm Diệu nhi,
nhẹ nhàng dỗ, lại nhìn vào khuôn mặt không thèm để ý đến hắn của Trinh
nương nói, “Nàng không thích nghe mấy lời dồn đại này, ta sẽ không để
ý.”

Trinh nương hấp hấp cái mũi, thút tha
thút thít đáp, khóc không thể ngừng, “Người ngoài đồn đại đâu có liên
quan gì tới ta, người ngoài muốn nói thì cứ để họ nói đi. Nếu huynh muốn vì mấy lời đồn đại này mà cho rằng ta là điềm xấu muốn hưu ta, huynh
liền hưu đi!”

Cơn giận của Thẩm Nghị vừa nhẫn xuống
giừo lại nổi lên, “Nàng nói cái gì vậy? Nàng là nương tử ta cưới hỏi
đàng hoàng, sao có thể nói hưu liền hưu? Nàng cho rằng hôn nhân là trò
đùa sao? Hay là ở trong mắt nàng, Thẩm Nghị ta chỉ là một kẻ phụ tình
bạc nghĩa?”

Trinh nương quay sang, tức giận nói, “Vậy Chương Hoài Xuân kia khi ta ở nhà chạy tới đây làm gì? Vừa rồi mọi
người nói chuyện ta cũng nghe thấy được. Đại ca nói huynh muốn cưới nàng làm bình thê! Hoặc là huynh hưu ta, nếu không ta có chết cũng không để
nàng bước vào cửa nhà này!”

Thẩm Nghị xấu hổ, chuyện không hay kia
lại bị nha đầu này nghe thấy. Nhưng mà khẳng định nàng mới nghe có một
nửa mới có thể hiểu nhầm để rồi nói ra mấy cái chuyện hưu với không hưu
này. Bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, đành phải nhẫn nại
ôn nhu giải thích cho tiểu nương tử nhà mình một phen, còn luôn miệng
cam đoan tuyệt đối không cưới Chương Hoài Xuân.


Đầu Trinh nương vẫn cứ lắc hoài, “Hừ,
không cưới Chương Hoài Xuân này, sau này còn vô số Chương Hoài Xuân
khác. Huynh rồi sẽ chê ta, muốn cưới người con gái khác, huynh… không
bằng huynh hưu ta luôn đi!”

Giờ phút này Thẩm Nghị chỉ cảm thấy đau
đầu nhức óc. Chương phu tử ở trước mặt hắn nói lời tổn hại Trinh nương
lại còn cầu thân. Hắn không thèm để ý mọi người bàn luận, đương trường
giận giữ rời đi. Sau khi về nhà lại nghe ca tẩu mắng cho một trận, liền
thấy bực mình. Bây giờ Trinh nương lại khóc nháo không thôi, Diệu nhi
cũng khóc làm hắn đau cả đầu.

(Thế đấy! cưới vợ về thì học hành thế nào được. Một khóc hai nháo ba thắt cổ thế này thì…)

Hết thảy đều khiến cho hắn cảm thấy mọi
chuyện thật trùng hợp. Phùng tiên sinh cố tình nói cho bọn họ, mẫu tử
Chương gia đến nói cho Trinh nương và Liêu thị chuyện đồn đãi trên phố.
Đồng thời trong lúc đó, bà mối lại chạy đến cửa hàng Thẩm gia còn nói là Phùng tiên sinh làm mai. Không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể khẳng
định việc này có liên quan đến Chương gia.

Đối với Chương gia Thẩm Nghị vẫn có thể
tránh liền tránh. Tâm tư Chương gia hắn không phải không rõ. Lại nói
cùng Chương Hoài Viễn và Chương phu tử có quan hệ, hắn không phải không
biết về Chương Hoài Xuân, cũng chỉ là nữ tử thân thế không tồi liền tự
xưng mình là dòng dõi thư hương còn nói mình là tiểu thư khuê các. Hắn
không chỉ không thích mà còn cực kỳ chán ghét nữ tử như vậy. Nhưng
Chương gia lại cố tình, một lòng muốn đem Chương Hoài Xuân gả cho hắn.
Mỗi lần thấy hắn đều như vô tình cố ý nhắc đến việc này. Cứ nghĩ rằng
hắn cưới Trinh nương rồi chuyện này cũng dần đần phai nhạt, không ngờ
lại nháo lên thành như vậy.

Lần đầu tiên, Thẩm Nghị cảm thấy mỗi người trong Chương gia đều có bộ mặt thật đáng ghét!

Thật vất vả mới dỗ được hai tỷ đệ Trinh
nương, Thẩm Nghị thở phào một cái. Trinh nương cuối cùng cũng không để
tâm vào mấy chuyện vụn vặt, cũng không nói mấy chuyện hưu thê gì đó
khiến hắn phẫn nộ nữa. Hai người nháo đến cơm chiều cũng không kịp ăn.
Liêu thị tốt bụng đem cơm đặt ở trong phòng bếp. Trinh nương bưng cơm,
tiểu phu thê lại ngồi ở trong phòng mình tự tại ăn uống.

Trinh nương vừa dỗ Diệu nhi ăn vừa hỏi
Thẩm Nghị, “Tướng công, Phùng tiên sinh cũng không có thật sự nói là
muốn làm mai cho huynh chứ?”

Thẩm Nghị ăn ăn, cẩn thận hồi tưởng lại,
có chút tức giận nói, “Không biết Chương phu tử cùng Phùng tiên sinh nói cái gì. Phùng tiên sinh quả thật có lén hỏi ta có muốn cưới Chương Hoài Xuân.”

Mắt thấy sắc mặt của Trinh nương lại trầm xuống, liền nhanh nói thêm một câu, “Ta đã nói rõ ràng với Phùng tiên
sinh, cuộc đời này trong lòng ta chỉ có một mình Trinh nương là thê tử,
tuyệt không có người khác.”

Trinh nương nghe xong trong lòng có chút
cao hứng, sắc mặt cũng tốt dần lên. Gắp cho Thẩm Nghị mấy miếng thức ăn, “Nếu Phùng tiên sinh muốn làm người tốt không dính thị phi, thì không
nên làm mai cho huynh mới phải?”

Phùng tiên sinh là danh nho lại là ân sư
của Thẩm Nghị. Nếu ông ấy thật sự cứng rắn muốn ép hắn, Thẩm Nghị mà từ
chối sẽ có rất nhiều khó xử.


Thẩm Nghị lắc đầu, thực kiên định nói,
“Sẽ không. Phùng tiên sinh là người học thức uyên bác, kiến thức rộng
lớn, hơn nữa tính tình cương trực, nhất ngôn cửu đỉnh. Ông ấy đã đáp ứng ta là mặc kệ việc này thì nhất định sẽ không nhúng tay vào. Hơn nữa…
Hôm nay Phùng tiên sinh cũng rất giận Chương phu tử, chỉ sợ cũng sẽ
không muốn giúp ông ta.”

Có thể không giận sao? Phùng tiên sinh
đặt nặng khí khái người đọc sách. Chương phu tử cũng là người đọc sách,
lại là người làm gương cho kẻ khác. Hôm nay không chỉ giống như phụ nhân bình thường nói chuyện tào lao, còn không để ý lễ nghi liêm sỉ dám trắn trợn bức hôn đệ tử, cho dù là sốt ruột cho ái nữ cũng không thể thô lỗ
bất nhã như vậy. Cuối cùng nháo cho mọi người ra về trong không vui, tất cả đổ hết lên thể diện của Phùng tiên sinh. Phùng tiên sinh không giận
ông ta mới là lạ.

Lúc này Trinh nương mới yên lòng. Chỉ cần Phùng tiên sinh không nhúng tay vào chuyện này thì mọi chuyện đều tốt.

Hai người tuỳ ý ăn vài miếng. Trinh nương dỗ Diệu nhi ngủ. Đợi lúc hai người cùng nằm trên giưưòng, Trinh nương
liền nghiêng người, nhẹ nhàng nói chuyện cùng Thẩm Nghị, “Tướng công, ta không thích Chương Hoài Xuân.”

Thẩm Nghị từ từ nhắm hai mắt lại, “Ta biết, ta cũng không thích nàng. Nàng yên tâm di.”

“Tướng công, ta… Ta cũng không thích sau
này có Chương Hoài Xuân khác.” Tiếng nói nhẹ nhàng ôn nhu mang theo chút do dự, cùng một chút nũng nịu.

Thẩm Nghị cũng nghiêng người nhìn Trinh nương, nhìn hai mắt nàng, cười khẽ nói, “Ta biết, ta cũng không thích, nàng yên tâm đi.”

“Tướng công, hôm nay ta… Ta… Ta không
phải cố ý tranh cãi với huynh.” Ngượng ngùng mở miệng, may mà nến đều đã tắt, nên không nhìn thấy không mặt hồng hồng của nàng.

Thẩm Nghị đưa tay kéo Trinh nương nằm lên khuỷu tay mình, thanh âm trong trẻo, cùng cao hứng, “Ta biết, nàng yên tâm đi.”

Mùa xuân ấm áp, trong phòng cũng tràn ngập không khí ấm áp. Hai người nhẹ nhàng thở đều mà đi vào giấc ngủ.

Mặt khác, ở một gian phòng khác, Liêu thị lăn qua lộn lại không ngủ được. Mãi cho đến lúc Thẩm Phong phải mở
miệng hỏi, “Nàng làm cái gì vậy?”

Liêu thị suy nghĩ chút, thử thử hỏi Thẩm Phong, “Tướng công, chàng nói tứ đệ muội… có hay không thật là… Nhỉ?”

Thẩm Phong Không kiên nhẫn nghiêng người, “Đừng nghe người ta nói bậy. Một ngày nhiều việc xảy ra như vậy, Chương gia có thể tin sao?”

Chương gia đúng là không thể tin, nhưng mà loại chuyện này ai dám nói chuẩn được nha? Trong lòng Liêu thị oán thầm.

Sau lại lo lắng hỏi, “Tướng công, chàng
nói sao lâu như vậy mà không thấy ta hoài thai, sẽ không phải là do muội ấy khắc chứ?” Nói không chừng chính là do nàng khắc Thẩm gia, không chỉ khắc tam đệ muội (vợ Thẩm Huy) còn khắc nàng không có đứa nhỏ.

Thẩm Phong hơi chuyển động thân mình, sắc mặt ôn nhu, “Ta nói nàng sao không để yên mọi chuyện đi? Bát tự của
muội ấy là do nàng cầm đi xem có hợp hay không. Vượng phu, vượng tử lại
còn vượng gia, mệnh này không phải đều do nàng tự mình đi xem hay sao?
Còn nói mấy chuyện này làm gì?”

Liêu thị bĩu môi, hôm nay chẳng phải
chàng cũng bị Chương gia làm cho bực mình hay sao… Liếc mắt nhìn Thẩm
Phong một cái oán trách nói, “Ta không thể lo lắng sao?” Dưới ánh nến,
môi Liêu thị đỏ mọng ướt át, ngay cả động tác trợn mắt liếc nhìn này
trong mắt Thẩm Phong cũng trở nên cực kỳ có ý khiêu khích.

Thẩm Phong nói tiếp, “Ta thấy nàng rất là có tinh lực a, ai… Đừng nhúc nhích… Để cho ta sờ sờ một cái…”

Liêu thị ai u một tiếng, liền thuận thế
nâng người về phía Thẩm Phong. Lúc trước nghĩ gì giờ đều mơ hồ không
nhớ. Ông trời phù hộ, nếu lần này nàng hoài thai đứa nhỏ, nàng nhất định sẽ tin Trinh nương có mệnh vượng gia vượng tử. Cái gì Chương gia, cái
gì đồn đãi, đều biến hết cả đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận