Sáng sớm hôm sau, Khuông Sách muốn đi tìm Tiêu Ngụy Nhạc , nhưng trong phòng chỉ có một mình Lâm Giác, trên chiếc giường của Tiêu Ngụy Nhạc đã trống không.
Khuông Sách không dám tin mở miệng: “Tiêu Ngụy Nhạc … Người đi đâu rồi?”
Lâm Giác đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy phản ứng của Khuông Sách, không khỏi có chút kỳ quái: “Nhạc Nhạc ca không nói cho anh biết sao? Bên công ty của anh ấy có chút việc, về trước rồi.”
Khuông Sách yên lặng, kinh ngạc tựa ở sau cửa, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lâm Giác hiển nhiên bị bộ dạng thất hồn lạc phách này của Khuông Sách hù dọa, đứng dậy đi tìm điện thoại di của mình.
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Em gọi cho Nhạc Nhạc ca…”
“Không cần.”
Khuông Sách bỗng nhiên mở miệng, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười, “Hôm qua tôi uống say, nhất thời không nhớ ra được, giờ nhớ ra rồi.”
“Không sao, không cần làm phiền cậu.”
Hắn lặp đi lặp lại hai câu, rồi không đợi Lâm Giác phản ứng, nhanh chân trở về phòng.
Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, lông mày Lâm Giác nhíu lên.
Hai người này… Là cãi nhau sao?
Trở về gian phòng của mình, Khuông Sách lấy điện thoại di muốn gọi cho Tiêu Ngụy Nhạc nhưng bên kia mãi là âm thanh bận.
Hắn lại muốn nhắn Wechat cho y, nhưng lại bị hệ thống lạnh như băng nhắc nhở “Đối phương bật xác minh kết bạn, bạn chưa phải là bạn tốt của anh ấy.”
Khuông Sách đánh một quyền vào trong chăn.
Những lời chế giễu đêm qua của Tiêu Ngụy Nhạc vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
Lý trí nói cho hắn biết có lẽ đó không phải là suy nghĩ thật của Tiêu Ngụy Nhạc , nhưng cảm xúc thất bại bao trùm khiến hắn không thể nghĩ được gì nữa.
Nhiệt tình mà bị hờ hững cũng không có gì hay, nếu Tiêu Ngụy Nhạc nhất định phải đẩy hắn ra xa, hắn cũng không cần phải theo đuổi làm gì.
Thu thập xong đồ đạc, Khuông Sách cũng trở về công ty.
Hắn cũng không phải nhân vật chính trong kịch bản của tiểu hoàng đế, nhưng biểu hiện của hắn trong chương trình cũng đã hấp dẫn một nhóm fan hâm mộ, không ít người nói thích hình tượng lãnh khốc ít nói của hắn.
Quy mô công ty quản lý của không lớn, nghệ sĩ dưới trướng cũng không nhiều.
Cuối cùng cũng nâng được một Khuông Sách cũng không chút nào thương tiếc mà cho hắn những tài nguyên tốt nhất.
Ròng rã một tháng, Khuông Sách vội vàng chạy thông cáo, mở hội gặp mặt, quay quảng cáo… Vất vả đến cuối tháng, công ty mới nhả ra cho hắn ba ngày nghỉ phép.
Bận rộn một tháng, thật vất vả mới có thể rảnh rỗi, nhưng Khuông Sách nằm ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.
Hắn bình thường rất trạch, rảnh rỗi thì ngủ nướng, nhiều nhất là chơi trò chơi, lên mạng lướt một phen, tuyệt không thích đi ra ngoài chơi.
Sau khi nằm trên giường lăn qua lăn lại, Khuông Sách như quỷ thần xui khiến mà bật máy tính lên, đặt một vé đi D thị.
D thị, là chỗ ở của Tiêu Ngụy Nhạc.
Khuông Sách nói với bản thân, hắn không phải là còn đang suy nghĩ về y, hắn chỉ là đang từ từ quên y đi.
Khi đặt chân đến D thị, Khuông Sách vẫn còn có cảm giác không chân thật.
Trong trí nhớ của hắn, Tiêu Ngụy Nhạc từng nói qua tiệm mì trước nhà y ăn thật ngon, bất tri bất giác, Khuông Sách liền đi tới nơi đó.
Nhìn tấm bảng không lớn lắm của tiệm, Khuông Sách khẽ thở dài, bước vào trong.
Trong cửa hàng nhỏ đầy mùi khói, các học sinh còn chưa tan học, nhưng cũng may đây không phải tiệm cơm, tới ăn cơm cũng không có nhiều người.
Khuông Sách chọn một tô mì đặc trưng của quán, mì rất nhanh đã được mang lên.
Ông chủ rất phúc hậu, bên trong nước lèo màu ngà sữa là miếng thịt bò hầm cắt thành miếng dày, bên trên còn có một lớp hành mỏng làm điểm nhân, dùng vừa nhưng đủ hương.
Khuông Sách đang cúi đầu ăn hai miếng, thì ngoài cổng, một giọng nói quen đến không thể quen hơn vang lên.
“Xin lỗi nha ông chủ! Cháu ngủ quên mất!”
Tràn trề thanh xuân, giống y như đúc trong ấn tượng đầu tiên của Khuông Sách.
Là Tiêu Ngụy Nhạc .
Y trời sinh đã là trung tâm của sự chú ý, vừa vào cửa đã có học sinh vây xem.
Có một cô bé to gan hỏi: “Anh… Anh là Tiêu Ngụy Nhạc sao?”
“Không phải nha, ” Tiêu Ngụy Nhạc không chút do dự cười nói, “Lớn lên khá giống đi, rất nhiều người nói bọn anh giống nhau.”
“Thật sự không phải là sao?”
Cô nữ sinh còn có chút không thể tin được.
Tiêu Ngụy Nhạc vừa đeo tạp dề lên vừa cười: “Đại minh tinh cũng cần làm công ở cửa hàng nhỏ như này sao?”
“Cũng đúng…”
Đôi mắt nữ sinh rõ ràng tối xuống, “Em rất thích Tiêu Ngụy Nhạc , anh ấy thật sự rất tốt.”
Tay Tiêu Ngụy Nhạc để sau lưng hơi dừng lại, nhưng rất nhanh lại bình thường.
Y mang khẩu trang vào nhà bếp, không quên đưa đầu ra nói một câu với nữ sinh, “Thích cậu ta có gì tốt, thích anh đi, nếu mỗi ngày em đến ăn trong tiệm, anh cũng sẽ ký tên cho em!”
Ông chủ đang ở trong bếp cười nguýt y một cái: “Suốt ngày chỉ biết ba hoa, mau tới làm việc.”
Tiêu Ngụy Nhạc đứng thẳng: “Cháu còn chưa lấy phí phát ngôn của chú đâu, rất nhiều cô bé vì muốn nhìn cháu nên mới đến đây ăn cơm đó!”
Hai người cười cãi nhau, Khuông Sách đi đến trước quầy, thấp giọng nói: “Tôi muốn một bát nữa.”
“Được th…” thôi.
Chữ “thôi” của Tiêu Ngụy Nhạc còn chưa nói xong, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Dù cho Khuông Sách có đeo mũ lưỡi trai thật dày, y chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra hắn.
“Sao anh lại ở chỗ này?”
Trong giọng nói của y có chút run rẩy chưa bị phát giác.
Khuông Sách lạnh lùng nói: “Đi ngang qua.”
Tiêu Ngụy Nhạc trầm mặc một hồi, thanh âm trầm xuống: “Biết rồi, một hồi đưa cho anh.”
Lúc bưng món lên bàn, đám học sinh kia cũng đã đi được bảy tám phần.
Tiêu Ngụy Nhạc ngồi xuống đối diện Khuông Sách, đẩy đến trước mặt hắn: “Ăn đi, xem như em mời anh.”
Giống như bát vừa nãy, so với ông chủ cho còn nhiều hơn.Thịt bò màu đỏ xếp khắp một tầng, liếc sơ qua sẽ không nhìn thấy nước lèo
Khuông Sách đã ăn no rồi, nhưng vẫn cầm lấy đũa, yên lặng kẹp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng.
Tiêu Ngụy Nhạc lại hỏi một lần: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Khuông Sách đáp: “Nghỉ, đi du lịch.”
“…Ò.”
Tiêu Ngụy Nhạc đáp, cũng không nói gì nữa, chỉ quay đầu chỗ khác, không muốn nhìn Khuông Sách.
Một lát sau, Khuông Sách để đũa xuống, bát đũa tiếp xúc nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Hắn hỏi ngược lại: “Vậy còn cậu? Vì sao cậu lại ở chỗ này?”
Ánh mắt Tiêu Ngụy Nhạc lúc ẩn lúc hiện, lộ ra chút ngượng ngùng: “Em đã giải ước với công ty cũ nên trở về đây.”
Y do dự một lát, tay cọ cọ trên tạp dề hai lần, kỳ quái nói: “Cái kia, ngày đó em uống say, nói chuyện không biêt giới hạn, anh đừng chấp nhặt với em nha.”
Khuông Sách không đáp lại y, chỉ hỏi: “Sau này cũng không có ý định trở về sao?”
Tiêu Ngụy Nhạc tự giễu cười cười: “Như thế này không rất tốt sao? Cũng coi như là bắt đầu lại từ đầu.”
Chí ít không cần mỗi ngày nơm nớp lo sợ, sợ bị hạ dược, rồi bị đưa đến trên giường ông chủ nào đó.
“Được, ” Khuông Sách gật gật đầu, “Về sau tôi sẽ cố gắng không đi quá sau, sau này có thể sẽ thường tới tìm cậu.”
“Tới tìm em làm gì? Chơi game à?”
Khuông Sách nhìn chằm chằm Tiêu Ngụy Nhạc nhìn hai giây, cuối cùng hạ quyết tâm.
“Hình như tôi, thật sự thích em, muốn tiếp xúc với em thử xem sao.
Chắc em sẽ không ghét bỏ tôi chứ?”
Hắn đang đánh cược, lúc nghe được Tiêu Ngụy Nhạc kỳ quái nói xin lỗi, hắn liền chắc chắn y cũng không phải là không thèm để ý chính mình.
Tiêu Ngụy Nhạc đột nhiên mở to hai mắt, thanh âm không khỏi nâng cao hơn: “Anh có biết anh đang làm cái gì không? Ai, ai nói tôi không ghét anh rồi? Đêm hôm đó lời tôi nói anh không nghe thấy sao? Sao anh cứ quấn lấy tôi vậy!”
“Không phải đã nói bắt đầu lại từ đầu sao?” Khuông Sách rủ mắt xuống, cười cười, “Vậy tôi tự giới thiệu bản lại lần nữa, tôi tên là Khuông Sách, rất hân hạnh được biết em.”
Hắn vốn cho là mình đã quên đi, tâm đã lạnh, đã triệt để thất vọng, nhưng lúc gặp lại Tiêu Ngụy Nhạc , đáy lòng hắn vẫn cùn cùn đau nhức.
Trên người Tiêu Ngụy Nhạc che giấu rất nhiều bí ẩn, giống như con nhím đầy gai nhọn, nếu hắn tới gần sẽ đẩy hắn ra xa, nếu còn cố lại gần thêm chút nữa, liền sẽ tổn thương gân cốt.
Nếu y đã không muốn để cho hắn biết, vậy thì hắn sẽ không hỏi, chỉ cần có thể nhìn thấy người này cười xán lạn thêm một lần nữa là hắn thỏa mãn rồi.
Tiêu Ngụy Nhạc không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Khuông Sách, nước mắt tụ lại trong hốc.
Y hung hăng dùng mu bàn tay lau đi nước nơi khóe mắt, rút tờ giấy ra lau sạch nước mũi.
Lúc lại nhìn lên, con mắt vẫn còn đỏ rừng rực, nhưng không có nước mắt.
Y hỏi: “Ban đêm anh ở chỗ nào? Tôi đi tìm anh.”
Đêm đó, quả thật Tiêu Ngụy Nhạc đã xuất hiện ở khách sạn của Khuông Sách.
Xa cách nhiều ngày không thấy, hai người đều không quá tự nhiên.
Khuông Sách không có gì để nói bèn hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Ừm.” Tiêu Ngụy Nhạc đáp lại, thấp giọng hỏi: “Phòng tắm ở đâu?”
Khuông Sách nhất thời không hiểu y muốn làm cái gì, chỉ chỗ cho y.
Tiêu Ngụy Nhạc liền cầm lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.
Lúc ra khỏi phòng tắm, tóc của y ướt sũng, mái tóc đen hơi dài phủ lên con mắt, che lấp đi cảm xúc nơi đáy mắt.
“Khuông Sách.”
Tiêu Ngụy Nhạc trầm thấp kêu tên Khuông Sách ự, đi chân đất đến bên cạnh hắn.
Khuông Sách nhíu mày lại, sau khi hiểu ra y muốn làm gì, lông mày của hắn nhăn lại, ngữ khí nghiêm túc.
“Em đang quậy phá gì thế?”
“Tôi không có quậy phá, tôi rất thanh tỉnh.”
Tiêu Ngụy Nhạc đứng trước mặt Khuông Sách, bàn tay đặt trước áo ngủ hơi run lên.
Ngón tay run rẩy kéo áo ngủ ra, lộ ra lồng ngực trắng nõn trần trụi.
Mà ở nơi vốn nên là một mảng trơn bóng, thì lại là mảng vết thương lớn.
Rõ ràng là vết thương cũ thật lâu trước đó, nhưng vết sẹo vẫn còn dữ tợn.
Khuông Sách nhất thời có chút sửng sốt, qua thật lâu sau mới tìm được thanh âm của mình: “Đây là… Chuyện gì xảy ra?”
Tiêu Ngụy Nhạc cười khẽ: “Không phải nói thích tôi sao?”
“Anh cũng thấy rồi đó, tôi từng bị đưa lên giường của người khác.
Mặc dù không làm đến bước cuối cùng, nhưng ngực, eo, mông cũng đã bị sờ qua, còn rất nhiều nơi anh sẽ không ngờ đến.
Tôi đả thương ông ta muốn trốn ra, ông ta liền dùng ly thủy tinh đập lên người tôi.
Không chiếm được tôi liền muốn hủy tôi đi, đúng là lão ta đã làm được.”
Bờ môi Khuông Sách mấp máy, đáy mắt tràn đầy đau lòng.
Giọng Tiêu Ngụy Nhạc nhàn nhạt, như thế đang nói đến chuyện không liên quan đến mình, nhưng từng câu từng chữ y nói đều hung hăng đập vào trong lòng Khuông Sách.
Hắn cuối cùng cũng vì sao Tiêu Ngụy Nhạc lại từng lần từng lần đẩy mình ra xa, vì sao lại khi say rượu mất khống chế lại nói như vậy.
Y bọc mình thành dáng vẻ tội ác tày trời, nhưng thật ra bên trong cất giấu một trái tim dịu dàng.
Thấy Khuông Sách vẫn không nói gì, nụ cười trên mặt Tiêu Ngụy Nhạc thu lại, một lần nữa cài từng cái cúc áo lại: “Thế nào? Còn thích không? Có phải cảm thấy rất buồn nôn không? Không sai, con người của tôi buồn nôn như thế đó, anh vẫn nên…”
Y nói một nửa thì đột nhiên im bặt.
Bởi vì, Khuông Sách ngồi ở trên giường đang đỡ lấy eo y, ấn xuống một nụ hôn trên ngực y.
Nụ hôn này vừa nhẹ vừa mềm, giống như không mang chút sức lực, nhưng lại hung hăng đập vào tim Tiêu Ngụy Nhạc , thậm chí đập vỡ một vết nứt trên lớp vỏ ngoài đã băng giá từ lâu của y.
“Không buồn nôn.” Khuông Sách thấp giọng nói, “Em đã trốn được ra ngoài, đây là huân chương của anh hùng của em.”
Lông mi khẽ run, Tiêu Ngụy Nhạc chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt trượt khỏi khóe mắt.
Y khóc òa lên: “Anh có biết anh đang làm gì hay không? Em đã quyết định là sẽ kiện bọn họ, em sẽ phải đối mặt với vốn liếng sức mạnh mà em và anh không thể nào tưởng tượng được.
Anh ở cùng em chỉ có thể bị kéo lại gần vực sâu không đáy thôi.”
“Tôi biết, ” Khuông Sách cười kéo Tiêu Ngụy Nhạc lên giường, ủ ấm bàn tay lạnh lẽo của y trong lòng bàn tay.
Trán của hắn chống lên trán Tiêu Ngụy Nhạc , “Tôi ở cùng em.”
Tiêu Ngụy Nhạc núp ở trong ngực của hắn, nhỏ giọng phàn nàn: “Anh đúng là đồ đần.”
Khuông Sách cũng không phản bác: “Ừm, cho nên em phải bao dung tôi một chút.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...