Lâm Giác chạy chậm đến đến bên cạnh Giang Du Sâm, thở phì phò: “Thật xin lỗi, Giang thần, anh đợi có lâu không?”
“Vừa tới.”
Nụ cười trên mặt Giang Du Sâm chớp mắt đã qua, khôi phục lại trạng thái lãnh đạm ngày thường, “Muốn đối diễn?”
Lâm Giác vẫn có chút xấu hổ, hai tay lật kịch bản ra dâng tới.
“Ừm… Vẫn là đoạn tình cảm này.”
Giang Du Sâm lạnh nhạt nhận lấy kịch bản, tùy ý nhìn qua hai lần: “Bắt đầu đi.”
Lâm Giác gật gật đầu, thở sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Không ngờ mùa đông gió quá lạnh, gió rét thấu xương tiến bụng khiến cậu không kiềm được liền ho khan.
Lông mày Giang Du Sâm đột nhiên nhíu lại: “Lạnh?”
Lâm Giác che miệng lắc lắc đầu, muốn nói không sao.
Nhưng thử nhiều cách ho khan cũng không có nửa phần muốn dừng lại, gương mặt bởi vì thiếu dưỡng khí mà trở nên đỏ bừng.
Một giây sau, một đôi tay hơi lạnh dán chặt vào mu bàn tay Lâm Giác.
Giang Du Sâm đưa tay, dường như là ôm Lâm Giác vào trong ngực.
“Nín thở.”
Giọng nói trầm thấp của nam nhân truyền đến sau lỗ tai, sau lưng chính là lồng ngực ấm áp của anh, Lâm Giác có thể cảm giác được phía sau tiếng chấn động rất nhỏ trong lồng ngực.
Thân hình cao lớn ngăn cách gió lạnh, Lâm Giác làm theo lời Giang Du Sâm nói.
Một phút sau, ho khan đã nghe lời ngừng lại.
Chờ thêm một lát, đến khi xác định Lâm Giác không còn ho khan nữa, Giang Du Sâm mới buông tay ra, dặn dò: “Trước tiên đừng nói, dùng mũi hô hấp.”
Lâm Giác đỏ mặt gật gật đầu, từ chỗ sâu cuống họng phát ra một tiếng “Ừ”.
Đầu của cậu choáng váng, mu bàn tay dường như có thể cảm giác được xúc cảm tinh tế kia, trong không khí tựa hồ còn quanh quẩn mùi bạc hà thơm nhàn nhạt trên người Giang Du Sâm.
“Đi thôi, đi qua chỗ khác.”
Giang Du Sâm ra hiệu Lâm Giác đuổi theo mình.
Lâm Giác còn chưa được cho phép nói chuyện, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, đi theo sau lưng Giang Du Sâm.
Hai người một lần nữa trở lại biệt thự, lên lầu, đi đến bên trong một góc cầu thang hẻo lánh nhất.
Giang Du Sâm mở đèn trong góc ra, bóng đèn chớp chớp hai lần mới dần dần sáng lên.
“Bên ngoài quá lạnh, ở đây đi.”
Nhiệt độ trong nhà cao hơn nhiệt độ ngoài trời hơn chục độ.
Vừa bước vào đã bị một đợt hơi ấm phả vào mặt, ngay cả cầu thang không được sưởi ấm cũng không có cảm giác lạnh lẽo.
Chỉ là… Chỗ này có hơi bẩn.
Ánh đèn chiếu xuống, có thể thấy rõ một lớp bụi thật dày trên sàn nhà.
Lâm Giác có chút lúng ta lúng túng: “Nơi này… Có thể chứ?”
” Hiệu quả cách âm trong cầu thang rất tốt, sẽ không ầm ĩ đến người khác.”
“Không phải không phải, em không phải đang lo lắng cái này.”
Lâm Giác vội vàng lắc đầu, do dự hỏi, “Anh Giang anh ở đây, có cảm thấy không thoải mái không?”
Bệnh thích sạch sẽ của Giang Du Sâm khá nghiêm trọng, bình thường tuyệt đối sẽ không tới nơi như thế này.
Giang Du Sâm ngơ ngác một chút, cũng không nghĩ tới Lâm Giác lại nhớ rõ thói quen của mình như vậy.
Trước đó thay anh uống rượu cũng thế, lần này cũng thế.
Biểu tình trên mặt nam nhân không tự giác dịu xuống: “Không sao.”
Lâm Giác không thể nhìn nhất chính là Giang Du Sâm ôn nhu cười.
Anh cười một cái, cậu sẽ giống như mất hồn, chóng mặt, trong ngực giống như sẽ giống như nai con nhỏ.
Lâm Giác đỏ mặt nhìn sang chỗ khác: “Vậy là tốt rồi…”
Cậu ngượng ngùng nói sang chuyện khác: ” Bây giờ chúng ta bắt đầu sao?”
Giang Du Sâm thu lại biểu lộ trên mặt, một lần nữa mở kịch bản ra.
Vừa đèn ở vườn hoa hơi tối nên anh cũng không có nhìn kỹ.
Bây giờ lật kịch bản ra lần nữa,mới phát hiện không chỉ có đoạn tình cảm kia mà cả kịch bản đều được Lâm Giác ghi chú tràn đầy, không chỉ ghi chú cảm xúc, trọng âm, mà thậm chí còn viết tiểu sử cho mỗi nhân vật.
Nhớ tới biểu hiện ban ngày của Lâm Giác, Giang Du Sâm như có điều suy nghĩ.
“Không cần nóng nảy.”
Anh đưa tay, khép lại kịch bản trong tay.
Lâm Giác đã hết sức quen thuộc với kịch bản, nhưng cậu vẫn còn thiếu năng lực đưa vào, nếu như không thể đồng cảm, thì cho dù có diễn nhiều, hay quen thân với nữ chính ngoài đời thì cũng vô dụng.
Giang Du Sâm nhàn nhạt mở miệng: “Trước đó anh muốn hỏi em một vấn đề.”
Lâm Giác liên tục gật gật đầu: “Được.”
“Vẫn là vấn đề ban ngày Ô Khang Đức hỏi qua, có từng yêu ai chưa?”
Lâm Giác sặc một cái, ánh mắt lơ ửng không dám nhìn Giang Du Sâm.
“Có không? Là kiểu thích muốn ở cùng chỗ với người đó mãi mãi.”
Giang Du Sâm lại hỏi một lần, thần sắc nghiêm túc.
Nhịp tim Lâm Giác đập nhanh đến mức muốn nhảy ra.
Quỷ xui thần khiến cậu không có cúi đầu hồ lừa gạt cho qua.
“Có… Có.”
Giang Du Sâm khẽ vuốt cằm: “Là cảm giác gì? Có thể nói cụ thể một chút.”
Dù sao Lâm Giác cũng hơn hai mươi tuổi, muốn bảo hoàn toàn chưa từng trải qua chuyện tình cảm cũng không thể nào.
Nhìn đôi mắt Giang Du Sâm như mực, Lâm Giác giống như là bị mê hoặ mà, nhấp bờ môi.
Thanh âm của cậu khan khàn: “Em thích một người, là thầm mến, thích rất nhiều năm.”
Câu đầu tiên vừa nói ra, cảm xúc tích lũy đã lâu giống như cuối cùng cũng tìm được một cái chỗ xả ra.
“Ai cũng nói thầm mến rất khổ rất đắng, nhưng vui vẻ cùng hạnh phúc trong đó cũng chỉ có một người em biết được.
Người em thích tốt, mặt ngoài lạnh như băng, nhưng bên trong lại rất dịu dàng, thường im lặng giúp đỡ em, chăm sóc cho em… Em thường hay xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt ở trước mặt người ấy, nhưng lại không nhịn được muốn đến gần anh ấy* một chút, gần thêm chút nữa.”
[*: nguyên bản là hắn, trong tiếng Trung cô ấy và anh ấy đồng âm (tā)]
Đôi mắt ướt sũng ban đầu của Lâm Giác đã giăng kín một lớp sương mỏng manh, dần dần lâm vào hồi ức.
Cuối cùng, cậu giương mắt lên, đáy mắt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt: “Anh ấy là người tốt nhất trên thế gian này.”
Đáy lòng Giang Du Sâm đột nhiên có chút bực bội.
Mí mắt của anh hơi khép, lần đầu không kính nghiệp mà hỏi một vấn đề không liên quan đến đóng phim: “Hiện tại còn thích không?”
Lâm Giác sửng sốt một chút, đáp: “Thích, rất thích.”
Đột nhiên cậu nhớ ra cái gì đó, có chút ngượng ngùng bổ sung, “Nhưng mà người ấy không thích em, chỉ coi em là em trai.
Em cũng biết rõ điều đó, nhưng mà chỉ cần anh ấy vẫn luôn tỏa sáng là em đã thỏa mãn rồi.”
Giang Du Sâm đè lên huyệt Thái Dương, đè xuống bực bội trong lòng.
Không hiểu sao, anh một chút cũng không muốn nghe Lâm Giác miêu tả thích người khác bao nhiêu.
“Chính là loại cảm giác này, “
Giang Du Sâm nhàn nhạt quay chủ đề một lần nữa lại quỹ đạo, “Hiện tại anh chính là nguời em thích kia, em thầm mến anh thật lâu, anh hẹn em tại rừng cây nhỏ, em sẽ có phản ứng gì?”
Lâm Giác do dự một chút: “Khẩn trương…?”
“Chỉ có khẩn trương sao?”
Lâm Giác lặng lẽ liếc mặt như băng sương của Giang Du Sâm một chút, lúng ta lúng túng nói: “Có lẽ… Sẽ cảm thấy không thể tin được.”
“Sẽ có một chút chờ mong không?”
Lâm Giác hơi nghiêm túc gật đầu: “Sẽ.”
Khi thích một người luôn sẽ nhịn không được nghĩ lung tung.
Cậu đứng trước mặt Giang Du Sâm trước mặt sẽ luôn nghĩ rất nhiều, muốn tới gần anh, lại sợ anh chán ghét mình, sướng vui giận buồn đều vì một động tác vô ý hoặc thần thái lo lắng của anh.
Giang Du Sâm tiếp tục chỉ dẫn: “Vậy nếu như là tiểu Hoàng tử không hiểu tình yêu thì sao? Một cô nương mình có hảo cảm mơ hồ hẹn ra ngoài, y sẽ nghĩ như thế nào?”
Trước mặt chính là nam nhân mình yêu đã lâu, từng tia từng sợi cảm xúc còn quấn quanh, Lâm Giác linh quang khẽ động: “Sẽ khẩn trương, sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ chờ mong, nhưng y lại không hiểu tình cảm của mình là vì sao mà lên.
Thậm chí bởi vì tâm tình chập chờn mà cảm thấy bối rối, muốn chạy trốn, nhưng lại muốn tiền gần.”
Lần này, Giang Du Sâm rốt cục thỏa mãn cười.
“Chính là kiểu đó.”
Lâm Giác nhẹ nhàng thở ra, vừa nói câu cảm ơn, liền hắt hơi một cái.
Có lẽ là do vừa nãy hít nhiều khí lạnh trong vườn hoa, nên cho đến lúc này, mũi Lâm Giác vẫn còn hồng hồng.
Giang Du Sâm khép kịch bản lại đưa cho cậu: “Trở về đi.”
Lâm Giác sững sờ: “Không đối diễn sao?”
“Không cần.”
Giang Du Sâm thu mắt, “Luyện tập quá nhiều ngược lại dễ cứng đờ, chỉ cần ghi nhớ loại cảm giác này là được.”
Lâm Giác gần như là tin tưởng Giang Du Sâm vô điều kiện, cậu mím môi gật đầu, lần nữa nói cảm ơn với Giang Du Sâm: “Cảm ơn anh Giang.”
Giang Du Sâm khẽ vuốt cằm, đi cùng Lâm Giác đến đầu cầu thang.
Tới lúc gần chia ra, anh giống như lơ đãng nói: “Trở về uống chút nước ấm.
Trời lạnh cẩn thận bị cảm.”
Nói xong, liền bước chân dài trở về phòng của mình.
Nhìn bóng lưng Giang Du Sâm rời đi, trong lòng Lâm Giác một trận ấm áp, dùng môi mấp máy nói câu.
“Ngủ ngon.”
Ngủ ngon, em yêu anh, yêu anh.
Hôm sau, có Giang Du Sâm chỉ đạo, Lâm Giác rõ ràng nhập diễn rất nhiều.
Nhiễm Hiểu Hiểu cũng trở về cố gắng, quấn lấy Hoàn An Nhàn nhờ bà truyền thụ kinh nghiệm cho nàng nên tiến độ quay chụp rõ ràng thuận lợi hơn rất nhiều.
Ngay tiếp theo sắc mặt Ô Khang Đức cũng tốt hơn nhiều, thậm chí toàn bộ đoàn làm phim cũng khó khăn có thể ăn trưa đúng giờ.
Studio dù sao cũng ở trong Ảnh Thị Thành, điều kiện không tốt, giữa trưa chỉ có cơm hộp.
Nhưng có thể ăn được cơm hộp nóng hổi khiến mọi người cũng đều rất thỏa mãn.
Đám người vây lại một chỗ, vừa ăn cơm vừa tán gẫu.
Tiêu Ngụy Nhạc là thanh niên nghiện game, lúc ăn cơm cũng không quên cầm điện thoại chơi.
Khuông Sách cau mày, đang muốn bảo y để điện thoại xuống ăn cơm cho ngon, Tiêu Ngụy Nhạc đột nhiên kêu thành tiếng.
“Dm!!!”
“Làm sao thế?”
Khuông Sách nhíu mày, “Tại sao lại nói tục rồi?”
Tiêu Ngụy Nhạc không để ý, đưa di động đưa cho hắn: “Anh tự nhìn đi.”
“… Đệt mẹ.”
Khuông Sách cũng không nhịn được mắng.
Đề tài # Tổ tiết mục « Hí Cốt » có nội tình # đang treo lơ lửng trên thanh tìm kiếm, phía sau một chữ “Nóng”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...