Nghe Tô Tinh Châu nói, biểu lộ Tiêu Ngụy Nhạc có chút cứng đờ.
Tối hôm qua đúng là y và Khuông Sách lại chơi game, nhưng hai người sợ ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi nên cố ý trốn vào phòng tắm.
Y còn hỏi Lâm Giác có thể ầm ĩ không, Lâm Giác nói không, hai người mới yên lòng chơi tiếp.
Nhưng lúc này Tô Tinh Châu nói tới, y lại có chút không xác định được.
Tính tình Lâm Giác từ trước đến nay rất tốt, có lẽ là cậu sợ tổn thương tình cảm nên không nói…
Tiêu Ngụy Nhạc đang suy nghĩ miên man thì giọng nghi ngờ của ô Khang Đức truyền đến: “Hửm? Tối hôm qua có động tĩnh gì sao?”
“Tôi không nghe thấy có cái gì mà, ” Hoàn An Nhàn cũng cau mày, nàng hỏi Giang Du Sâm, “Anh nghe thấy cái gì không?”
Giang Du Sâm lắc đầu: “Không có.”
Đám người hai mặt nhìn nhau, Nhiễm Hiểu Hiểu cũng nói tiếp: “Tối hôm qua tôi ngủ rất sớm, cũng không nghe thấy động tĩnh gì.”
“Tôi cũng không có.”
“Không nghe được gì hết.”
Mắt thấy tất cả mọi người lắc đầu, lúc này Tiêu Ngụy Nhạc mới có chút yên lòng.
Gian phòng của y và Tô Tinh Châu nằm ở hai phía biệt thự, người ở giữa đều không nghe thấy động tĩnh gì.
Dù thế nào đi nữa thì thanh âm cũng không có khả năng vòng qua những người khác, chỉ truyền đến mình lỗ tai Tô Tinh Châu.
Sắc mặt Tô Tinh Châu thay đổi, đáy mắt hiện lên một t xấu hổ: “… Thật xin lỗi, có thể là chất lượng giấc ngủ của tôi không tốt lắm.”
Kế hoạch đẩy nồi lúc đầu thất bại, gã thở sâu, như thỏa hiệp mà cúi đầu xin lỗi: “Bất kể nói thế nào thì làm chậm trễ thời gian mọi người là lỗi của tôi, lần sau đi ngủ tôi nhất định sẽ mang nút bịt tai.”
Bên trong lời nói Tô Tinh Châu vẫn có mấy phần hàm ý, nhưng ít ra vẫn có thái độ nhận lỗi.
Thời gian eo hẹp nhiệm vụ lại nặng, Ô Khang Đức cũng lười so đo với gã, khoát tay một cái nói: “Được rồi được rồi, lần sau chú ý một chút, hiện tại nhanh đi trang điểm chuẩn bị đi.”
Tô Tinh Châu gật gật đầu, sải bước đến phòng thay quần áo bên cạnh.
Trong lòng Tiêu Ngụy Nhạc vẫn có mấy phần không thoải mái, nói với Khuông Sách: “Được rồi được rồi, vẫn là để hôm nào ba ba cùng con quyết một trận sống mái sau đi.”
“Ừm.”
Khuông Sách cũng hiếm khi không vui, thậm chí ngay cả Tiêu Ngụy Nhạc xưng là “Ba ba” đều không có mắng trở lại.
Lại chờ trong chốc lát, Tô Tinh Châu thay quần áo hóa trang xong, Ô Khang Đức vỗ vỗ tay gọi mọi người tập hợp: “Tốt, cảnh tiếp theo chuẩn bị.”
Quay chụp chính thức bắt đầu.
Thanh âm run rẩy của Thái giám vang lên: “Thái tử đến —— “
Hoàng đế đã rời giường ngồi trên long ỷ bên cạnh, hữu khí vô lực gật gật đầu: “Cho truyền.”
Thái giám nói như vẹt: “Truyền thái tử —— “
Thái tử vội vàng đuổi tới, quỳ xuống ở chính điện, cung cung kính kính: “Tham kiến phụ hoàng.”
Hoàng đế mắt lạnh nhìn gã, không có ý tứ để gã đứng dậy.
“Nghiệt tử!”
Hoàng đế nói câu này tựa hồ đã hao hết tất cả khí lực trên thân, vừa dứt lời, lại ho khan mãnh liệt.
“Khụ khụ! Khụ khụ! …”
Trong mắt Thái tử tràn ngập lo lắng: “Phụ hoàng, người đây là làm sao vậy, làm sao đột nhiên lại nổi giận như vậy?”
Hoàng đế nhìn gã chằm chằm: “Nghiệt tử, ngươi còn có mặt mũi hỏi! Hai canh giờ trước đó, ngươi ở đâu?”
Thái tử liếc qua Đại hoàng tử cung cung kính kính đứng ở một bên, trong lòng như gương sáng, minh bạch hơn phân nửa.
Gã cúi đầu, khinh miệt cười nhẹ một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu, cung cung kính kính trả lời: “Hồi phụ hoàng, nhi thần ở trong tẩm cung của người.”
“To gan!”
Không nghĩ tới thái tử sẽ sảng khoái thừa nhận như thế, Hoàng đế sắc mặt lại âm trầm một chút: “Nửa đêm canh ba ở tẩm cung của trẫm, cùng ái phi của trẫm gặp riêng, còn thể thống gì?! Ngươi muốn làm phản hay sao?!”
“Hụ khụ khụ khụ!”
Một trận ho kịch liệt lại cuốn tới, Nhược Trúc vội vàng muốn vuốt lưng cho Hoàng đế.
Lão vung tay lên, đẩy nàng xuống mặt đất: “Cút cho trẫm! Tiện phụ!”
Nhược Trúc lảo đảo ngã xuống đất, đầu đập vào chân bàn, một dòng máu đỏ thẫm dần chảy ra từ trán.
Thần sắc Thái tử biến đổi, cánh tay dường như muốn nâng lên nhưng cuối cùng vẫn không làm gì.
“Bệ hạ, “
Gã cung kính dập đầu, “Xin cho phép nhi thần giải thích.”
“Nhi thần xác thực cùng quý phi nương nương gặp mặt, nhưng cũng không phải là tư thông.”
“Nhi thần nghe nói tinh thần phụ hoàng không tốt, đêm không thể say giấc, đặc biệt vì phụ hoàng chuẩn bị chút huân hương an thần Tây Vực tiến cống, nhờ quý phi nương nương dâng lên cho người, muốn để ban đêm người có thể ngủ ngon giấc.”
Thái tử ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn xem Hoàng đế, ánh mắt không có một tia trốn tránh: “Không biết giấc ngủ gần đây của phụ hoàng như thế nào?”
Hoàng đế khẽ giật mình nhưng vẫn mặt lạnh như cũ, nhíu mày: “Vì sao không trực tiếp tiến cống lên?”
Thái tử lại đập đầu: ” Lúc trước nhi thần đã tiến cống mấy lần, chỉ là bệnh phụ hoàng chậm chạp chưa khởi sắc, an thần hương tồn kho cũng không giảm bớt, lúc này mới ra hạ sách này, nhờ quý phi nương nương đốt chút an thần hương cho người.”
“Phụ hoàng!” Đại hoàng tử ở một bên nhịn không được xen vào: “Đó căn bản không phải huân hương bình thường, nhi thần ngửi mùi kia rất cổ quái!”
Biểu lộ Thái tử vẫn như cũ bình tĩnh, gã đã sớm phát hiện có người đang theo dõi mình, cho nên lần này đưa cho Nhược Trúc đúng thật là an thần hương bình thường Tây Vực tiến cống.
“Phụ hoàng nếu không tin, có thể giao cho ngự y định đoạt.
Nếu như kiểm tra được vấn đề gì, nhi thần nguyện ý nghe xử trí.”
Ngữ khí Thái tử mạnh mẽ khí phách, Hoàng đế cũng bắt đầu có chút hoài nghi.
Khoảng thời gian này đúng là lão cảm thấy giấc ngủ chất lượng tốt hơn chút, mà thái tử lại là bộ dáng trung thực như thế…
Thái tử liếc đứng Đại hoàng tử một bên, lạnh lùng nói: “Phụ hoàng, nhi thần một lòng vì long thể người mà suy nghĩ, lại có người muốn châm ngòi ly gián quan hệ của nhi thần và người.
Nếu như người tin vào xàm ngôn, ngừng dùng an thần hương này, chỉ sợ cuộc sống sau này càng thêm không an bình.”
“Phụ hoàng!”
Đại hoàng tử hấp tấp quỳ xuống: “Nhi thần chỉ là hảo tâm, thấy hai người lén lén lút lút mới tới nhắc nhở ngài thôi, lại nói an thần hương kia không chừng có vấn đề gì, mời phụ hoàng minh giám!”
Hoàng đế nhìn bên này rồi nhìn bên kia, trong lòng một trận bực bội, lại có chút ủ rũ, cuối cùng cau mày khoát khoát tay: “Người đâu, đem an thần hương này giao cho Thái y viện.”
Lão quay đầu nhìn về phía hai người quỳ trên mặt đất: “Trẫm mệt, các ngươi đều đi về trước đi.”
Hai người cung kính lui ra, thái tử quay đầu liếc Nhược Trúc đang quỳ trên mặt đất một chút, cuối cùng chỉ đi nhanh ra.
Trong tẩm cung an tĩnh lại, Nhược Trúc còn lẳng lặng quỳ gối, dù cho trên đầu có máu, cũng vẫn như cũ một cử động nhỏ cũng không dám.
Hoàng đế nhàn nhạt liếc nàng một cái, không để ý đến, quay người trở lại long sàng.
Lão có thể khoan dung với các con mình, nhưng không cần thiết thương hại một nữ nhân triệu là đến, vung là đi.
Bóng đêm dày đặc, Nhược Trúc ở nơi đó mà thê lãnh quỳ gối.
“Cắt!”
Không thể không nói, Tô Tinh Châu thực sự có mấy phần thiên phú, mới quay lần đầu nhưng có thể cảm giác được gã âm tàn bạc tình bạc nghĩa.
Ô Khang Đức lại chỉ điểm chỗ đứng mấy người, vấn đề lời kịch, lần thứ hai, lần thứ ba… Cuối cùng cảnh kết thúc vô cùng thuận lợi.
Đến tám giờ, tập 1 thuận lợi hơ khô thẻ tre.
Ô Khang Đức nhìn về phía camera man, thỏa mãn gật gật đầu: “Hôm nay chỉ tới đây thôi.”
“Cảm ơn Ô đạo! Ô đạo vất vả rồi!”
Thời gian còn sớm, Nhiễm Hiểu Hiểu đề nghị: “Ngày mai khó mà nghỉ ngơi, chúng ta cùng đi ăn xiên que thôi!”
Liên tục quay chụp một tuần, tổ tiết mục chừa lại một ngày trống cho đám học viên đạo sư nghỉ ngơi, ngay sau đó liền tiến vào ghi hình tập 2.
“Được!”
“Lập tức đi!”
Đề nghị của Nhiễm Hiểu Hiểu được nhiều người ủng hộ, đám người kề vai sát cánh lên xe.
Đến quán đồ nướng, bầu không khí trong phòng rất nhanh nóng lên.
Ăn đồ nướng uống bia là hợp nhất, Ô Khang Đức gọi một chục lon, liền nhớ lại chuyện lần trước Lâm Giác giúp Giang Du Sâm cản rượu.
Hắn cố ý đưa một bình rượu cho lâm giác: ” Lâm Giác à, cậu nói ăn đồ nướng không uống rượu sao được?”
Lâm Giác nhất thời không nghe ra ý tứ của Ô Khang Đức, nghiêm túc gật nhẹ: “Đồ nướng phối với bia quả thật có thể giải ngán.”
Ô Khang Đức cười to: “Cho nên, cậu còn muốn thay Giang lão sư của cậu uống sao?”
Mấy chữ “Giang lão sư của cậu” này Ô Khang Đức nói ra còn cố ý nhấn mạnh, Lâm Giác hiểu ra Ô Khang Đức là đang nhạo báng mình, lúng ta lúng túng nhìn Giang Du Sâm một chút, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Người trên bàn cũng kịp phản ứng, Tiêu Ngụy Nhạc ồn ào hăng say: “Cái này nhất định phải uống nha! Lâm Giác, đến lúc thể hiện “tình yêu” của cậu đối với Giang lão sư rồi!”
“Đúng đúng! Nhất định phải uống!”
Khuông Sách nhàn nhạt đề xuất: “Thổi bình đi.”*
[Sữa: Nguyên cụm này mình không hiểu ý tác giả lắm nên sẽ edit không chính xác đâu]
Da mặt trắng nõn của Lâm Giác có chút nóng lên, gương mặt hồng hồng, ngón tay nắm chặt phần cổ tinh tế của bình rượu thủy tinh, nhưng lại có người cầm lấy bình rượu từ trong tay của cậu, cất trên bàn.
Ngón tay thon dài mơn trớn mu bàn tay của cậu, cảm giác ấm áp trên da thật lâu cũng không tiêu tan.
“Lâm Giác hôm nay không uống rượu.”
Giang Du Sâm nhàn nhạt mở miệng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...