Mấy hàng gần đó đột nhiên yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến có thể nghe tới âm thanh điều hòa chạy vù vù.
Những người khác dù không nghe thấy Tô Tinh Châu nói gì, nhưng Giang Du Sâm chủ động gọi Lâm Giác đến ngồi bên cạnh anh cũng đã đủ làm bọn họ chấn kinh.
Lâm Giác cũng có chút sửng sốt, thật lâu cũng không động đậy, thậm chí trong phút chốc còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
Giang Du Sâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, lại nói một lần: “Đến đây, có việc hỏi cậu.”
Lâm Giác lúc này mới lấy lại bình tĩnh, từ trên chỗ ngồi bước đến bên người Giang Du Sâm.
Giang Du Sâm chừa ra một vị trí bên trong, ra hiệu cho Lâm Giác ngồi xuống bên cạnh mình.
Đúng lúc đó, xe đang đi đột nhiên bẻ lái.
Mấy người ở hàng sau bị nghiêng sang một bên rõ hơn, Lâm Giác còn chưa ngồi vững vàng liền bị nghiêng người một cái, thẳng tắp ngã vào trên người Giang Du Sâm, cả người đều nhào vào lồng ngực Giang Du Sâm.
Khí tức thanh lãnh chỉ thuộc về mỗi mình nam nhân đập thẳng vào mặt khiến mặt Lâm Giác đỏ bừng.
Thế này… Giống như là bị Giang Du Sâm ôm vào trong lòng vậy.
Chung quanh rất yên tĩnh, phảng phất như bất động, thời gian ngay lúc này cũng dừng lại.
Cho đến khi… Thanh âm tràn đầy áy náy của nhân viên công tác ở hàng phía trước vang lên: “Thật ngại quá mọi người, vừa rồi ở phía trước xảy ra sự cố, bây giờ chúng ta phải đi đường vòng cho nên đường xá không tốt lắm.”
Lâm Giác bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng rời khỏi người Giang Du Sâm, tay chân cũng không biết nên để nơi nào, chỉ có thể không ngừng xin lỗi: “Thật xin lỗi Giang lão sư, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Đầu của cậu rũ thấp, quả thực hận không thể chôn xuống đất.
Sau khi vật nhỏ mềm mại trong ngực rời khỏi anh, Giang Du Sâm sửng sốt một giây rồi cánh tay lại thản nhiên trở lại như cũ.
Anh nhàn nhạt gật đầu, thanh âm lạnh lẽo: “Không có việc gì.”
Rất nhanh xe lại trở lại bình thường như lúc đầu.
Mặt Lâm Giác còn hơi đỏ, cậu cúi đầu, mu bàn tay dán lên gương mặt nóng hổi, mắt nhìn chằm chằm mũi giày mình.
Giống như bạn nhỏ làm chuyện xấu, đáng yêu không chịu được.
Nụ cười trên mặt Giang Du Sâm chợt lóe lên, hỏi: “Chân khá hơn chút nào chưa?”
Lâm Giác chớp mắt mấy cái, cuối cùng tìm về mấy phần lý trí, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, rầu rĩ nói: “Đã đỡ nhiều rồi, cảm ơn Giang lão sư quan tâm.”
Đáp xong, cậu mới đột nhiên nhớ tới Giang Du Sâm nói có chuyện muốn hỏi mình.
Cậu hơi ngẩng đầu lên, hỏi dò: “Đúng rồi, ngài nói muốn hỏi tôi vài chuyện?”
“Ừ”, Giang Du Sâm gật đầu, “Đã hỏi xong.”
Lâm Giác ngẩn ngơ chớp chớp mắt.
Giang Du Sâm có chút bất đắc dĩ, lần đầu tiên nói nhiều hơn mấy chữ: “Tôi muốn hỏi xem chân của cậu đã khá hơn chút nào chưa, hiện tại đã hỏi xong.”
Tim Lâm Giác đập nhanh đến cực nhanh.
Hóa ra không chỉ đưa cậu dược cao trị trật chân mà còn phục vụ hậu mãi* nữa sao?
[*Hậu mãi (After-sales): Thuật ngữ hậu mãi, chính sách hậu mãi hay dịch vụ hậu mãi được hiểu như là những hoạt động sau khi bán hàng, là một loại hành vi cung cấp dịch vụ và là một khâu không thể thiếu trong quy trình Marketing của nhà sản xuất hay cung ứng dịch vụ]
Cậu bấm vào đầu ngón tay của mình một cái, miễn cưỡng tìm về mấy phần lý trí, cảm kích nói: “Cảm ơn Giang lão sư, cái dược cao kia dùng thật sự rất tốt, bây giờ tôi không đau chút nào!”
“Không đau nữa là tốt rồi.”
Giang Du Sâm nhàn nhạt gật đầu, không có ý muốn tiếp lời.
Chung quanh lần nữa an tĩnh trở lại, mà dáng vẻ Giang Du Sâm tựa hồ rất bận rộn, mắt nhìn về phía màn hình điện thoại, ngón tay thỉnh thoảng bấm gì đó.
Lâm Giác không dám quấy rầy Giang Du Sâm nữa, chỉ dùng mắt vụng trộm liếc Giang Du Sâm.
Từ góc độ của cậu không thể nhìn thấy nội dung trong màn hình, chỉ thấy ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào mặt Giang Du Sâm.
Gương mặt của nam nhân đã góc cạnh rõ ràng nay càng lập thể thâm thúy hơn, trong con ngươi tràn đầy nghiêm túc cùng chuyên chú.
Lâm Giác trái tim có chút sung huyết đầy tràn.
Giang Du Sâm bận rộn như vậy lại còn cố ý kêu cậu đến đây, chỉ vì hỏi một cái vấn đề không đến nơi đến chốn, mà coi như anh thật sự muốn quan tâm cậu thì cũng chỉ có thể nhắn tin Wechat.
Cho dù Lâm Giác ngu ngốc đến mấy cũng có thể mơ hồ phát giác được thâm ý bên trong của Giang Du Sâm.
Có lẽ là do cảm giác được ánh mắt nóng rực của Lâm Giác, Giang Du Sâm liếc qua bên này.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau khiến Lâm Giác hơi lúng túng rủ xuống đôi mắt.
Giọng trầm thấp của Giang Du Sâm vang lên: “Đang nhìn cái gì thế?”
“Nhìn anh…”
Lâm Giác sửng sốt một lát, bỗng nhiên hoàn hồn.
Cậu cắn môi, muốn nói lại thôi, “Giang lão sư…”
“Làm sao?”
Lâm Giác thở sâu, hạ quyết tâm: “Anh… Có phải là vừa mới nghe được cái gì không?”
Lúc đầu Giang Du Sâm hơi sửng sốt một lát, sau đó nhếch miệng lên một chút, hỏi ngược lại, “Sao tự nhiên hỏi cái này?”
Không có phủ nhận, không có nghi vấn khiến Lâm Giác càng chắc chắn suy đoán của mình.
Trong lòng của cậu lại nóng lên, trịnh trọng nói: “Cảm ơn ngài, Giang lão sư.”
Giang Du Sâm nhàn nhạt gật đầu, trong lòng lại có mấy phần bực bội.
Lâm Giác quá khách khí, khách khí đến nỗi giống như giữa hai người thật sự chỉ là quan hệ đơn thuần giữa học viên cùng giáo viên, giống như ký ức đẹp đẽ khi còn bé hoàn toàn không còn tồn tại, chỉ cần hơi thân mật một chút sẽ khiến cậu cảm giác không được tự nhiên.
Giây lát sau, hai tay nổi rõ khớp xương của Giang Du Sâm để trước ngực: “Thật sư muốn cám ơn anh sao?”
Lâm Giác nghiêm túc gật gật đầu: “Thật.”
Giang Du Sâm cười khẽ một tiếng, dường như có mấy phần bất mãn: “Khi còn bé không phải còn gọi anh là anh sao, sao bây giờ lại lạnh nhạt thế.”
Lâm Giác đột nhiên trợn to mắt.
Hóa ra Giang Du Sâm còn nhớ rõ chuyện hồi bé sao?
Cậu còn tưởng rằng, những quá khứ tươi đẹp kia chỉ còn lại ở trong trí nhớ của cậu.
Nghĩ tới khi còn bé mình quấn lấy Giang Du Sâm, không biết xấu hổ mà đi theo sau mông Giang Du Sâm gọi “Anh ơi”, Lâm Giác có chút ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.
Hồi đó bản thân không có bất kỳ tạp niệm cái gì, nhưng đổi lại là hiện tại… Cậu thật sự không gọi được.
“Làm sao?”
Giang Du Sâm gõ ngón tay lên đầu gối hai lần, “Không muốn?”
“Không phải không phải, ” Sợ Giang Du Sâm hiểu lầm, Lâm Giác liền vội vàng lắc đầu, môi cậu mấp máy, nhắm mắt lại: “Anh… Giang”.
“Ừm, bí mật gọi như vậy đi, dễ nghe.”
Giang Du Sâm nhếch miệng lên, tầm mắt hơi giương lên: “Diễn kỹ có thể học tập, không có ai học một lần là được.
Về phần thái độ của anh đối với em như thế nào, không cần để ý lời người khác nói.”
Trong lòng Lâm Giác nóng lên, cũng biết Giang Du Sâm đang che chở cậu, chân tâm thật ý mà nhỏ giọng kêu một tiếng “Anh.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng truyền đến tiếng xột xoạt mơ hồ.
Chung quanh dựng thẳng lỗ tai lên, dù cho không nghe được gì cũng có thể cảm giác được bầu không khí hòa hợp bên kia.
Sắc mặt Tô Tinh Châu càng thối hơn, mắt không thấy tâm không phiền mà nhắm mắt lại, tay ở dưới quần áo không ai nhìn mà nắm chặt thành quyền.
Mà Tiêu Ngụy Nhạc cũng là một vẻ mặt như đang mơ.
Anh bạn, không quen của anh ở đâu?
Y tin bọn họ mờ ám.
Mấy ngày sau đó lại là một trận rối loạn.
Buổi sáng năm giờ sẽ đúng giờ bắt đầu, buổi tối gần mười hai giờ mới trở về, liên tiếp mấy ngày như thế, cho dù thân thể có tốt cũng không chịu nổi.
Tiêu Ngụy Nhạc chính là một ví dụ điển hình cho kiểu người áp lực càng lớn càng thích mò cá*.
Trên điện thoại di động của y download hơn mười game offline, dùng để làm dịu áp lực, điều tiết tâm tình.
[*mò cá (摸鱼): dùng để chỉ sự lười biếng trong giờ làm việc và làm việc không nghiêm túc, biểu hiện cụ thể ở việc làm những việc không liên quan gì đến công việc trong giờ làm việc]
Vào giờ nghỉ ngơi ban ngày, tự nhiên Tiêu Ngụy Nhạc đi đến bên cạnh Lâm Giác, y ngồi xuống đất, lấy điện thoại cầm tay ra bắt đầu trò chơi yêu thích.
Một phút sau, y giận mà mắng: “Móa, chết như thế nào rồi?”
Lại qua ba mươi giây, lại là một tiếng: “Tại sao lại chết rồi???”
Khuông Sách lúc đầu ở bên cạnh nghỉ ngơi, bị Tiêu Ngụy Nhạc làm cho đau hết cả đầu bèn đi đến bên cạnh, liền thấy hai nhân vật một xanh một đỏ đang nhảy nhót trên màn hình
Trình độ chơi trò chơi của Tiêu Ngụy Nhạc, chỉ có thể dùng một chữ “Gà” để hình dung, thật sự hoài nghi lúc Thượng Đế tạo ra y đã quên bỏ thêm thiên phú chơi game cho y cũng hợp lý.
Lúc Khuông Sách đến gần, y lại “Chết” thêm một lần nữa.
“Đệt! Trò chơi này cũng quá khó đi!”
Tiêu Ngụy Nhạc nhịn không được để điện thoại di động xuống, bỗng nhiên lại cầm lên bắt đầu một ván chém giết mới, “Không được không được, nếu không qua ván này tôi thề không làm người!”
Khuông Sách không nhịn được nữa, im lặng không lên tiếng tiến lên lấy điện thoại của Tiêu Ngụy Nhạc.
Ba phút sau, hắn đưa di động một lần nữa cho Tiêu Ngụy Nhạc.
“Hiện tại có thể làm người chưa? Đừng gào nữa.”
Tiêu Ngụy Nhạc: “?”
Y nhận điện thoại Khuông Sách đưa tới mở ra xem thử, chấn kinh đến nỗi suýt nữa làm rớt điện thoại.
Thế mà qua ván rồi?
Y đánh vài ngày còn chưa qua cửa, Khuông Sách cứ tuỳ tiện như vậy qua rồi?
Qua mấy giây, Tiêu Ngụy Nhạc quay đầu nhìn về phía Khuông Sách, mắt sáng lên: “Cứu ca, anh thật lợi hại! Ban đêm chúng ta hẹn chơi game đi!”
Khuông Sách tùy ý ngồi xuống: “Không hứng thú.”
“Sách ca!” Tiêu Ngụy Nhạc chỉ thiếu điều vẫy đuôi, nháy mắt hóa thân thành em trai nhỏ, “Sách ca Sách ca! Anh thật trâu bò! Cùng em chơi đi! Chúng ta có thể chơi phiên bản hai người, siêu thú vị á!”
Xưng hô từ “Cứu ca” biến thành “Sách ca”.
Khuông Sách: “…”
Đến tột cùng thì hắn đã lỡ gây ra tội nghiệt gì.
Lâm Giác ở một bên chớp mắt mấy cái, đột nhiên bắt đầu đồng cảm với Khuông Sách.
Từ trước đến nay cậu không phải người hay chơi game, nhưng số người quá ít nên bất đắc dĩ cũng bị Tiêu Ngụy Nhạc lôi kéo chơi cùng mấy lần.
Sau đó Tiêu Ngụy Nhạc ghét bỏ kỹ thuật của cậu quá kém mới miễn cưỡng bỏ qua cho cậu.
Lúc này đụng phải đại thần chơi game Khuông Sách, Lâm Giác cơ hồ có thể tưởng tượng được thảm trạng về sau của hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...