Tú Sắc - Thất Tú

Cuộc đời một người dài bao nhiêu? Cũng chỉ hơn trăm năm như vậy, mà Auckland quen biết Casimir, đã chừng mười năm, trong một phần mười cuộc đời, đều có một người khác tồn tại.

Lại nói, rõ ràng là quan hệ cũng không tính gần, chỉ là một cô cô của Auckland gả cho thúc thúc của Casimir mà thôi, nhưng hai người bọn họ tuổi xấp xỉ luôn bị người hai nhà đặt chung một chỗ, đặc biệt Casimir lớn hơn Auckland hai tháng, liền thường xuyên bị hạ lệnh chăm sóc Auckland nhỏ tuổi hơn.

Casimir này từ nhỏ đã cao lớn, rất có khí khái nam tử hán, cũng từng tự cho mình là người bảo vệ bên cạnh Auckland lớn lên xinh đẹp, cẩn thận từng chút cưng chiều búp bê nho nhỏ kia.

Đáng tiếc, càng dài càng lớn, đứa bé hắn che chở trong ngực này càng ngày càng không đáng yêu.

Hắn sùng bái yêu thích chính là người cường tráng cao lớn rất có khí chất anh hùng như đại ca, mà không phải tiểu bạch kiểm tính toán chi li tự kỷ chọc người phiền như Auckland.

“Này.” Casimir trần nửa người do dự một chút, vẫn là gọi Auckland đang tự mặc quần áo một tiếng.

Auckland giọng điệu nhàn nhạt, “Ừ.”

Bên tai Casimir vẫn đỏ, “Chúng ta ——”

“Ta còn có việc, đi trước.” Auckland đã sửa sang quần áo xong đi ra ngoài.

Sắc mặt Casimir nhất thời có chút khó coi, làm sao bây giờ, hắn càng ngày càng có loại cảm giác khó chịu rằng bị Auckland dùng xong liền vứt…

Sau khi trở về từ AMS, bọn họ thỉnh thoảng sẽ có quan hệ như vậy, đều là thanh niên, khó tránh khỏi hỏa khí tương đối mạnh, thế nhưng, đó cũng không phải quan hệ Casimir mong muốn.

Quan hệ mập mờ như vậy, trên bằng hữu dưới người yêu, lừa mọi người trên đời này, căn bản không thấy được ánh sáng.

Nhưng cố tình từ nhỏ hắn đã không biết làm sao từ chối Auckland, có lẽ nói, trong tim hắn thực ra cũng không muốn từ chối.

Hắn cho là mình không thích thân thể tế gầy trắng nõn như vậy, hắn thích cao lớn cường tráng như đại ca, bắt đầu từ khi còn bé đã thích thưởng thức thân thể như vậy, thế nhưng, Auckland không giống.

Đứa trẻ xinh đẹp khi còn bé hắn bảo vệ trong ngực, lúc này đã biến thành dáng vẻ này, thân thể mặc quần áo nhìn tế gầy, cởi ra lại mềm dẻo có lực, ngoài ý muốn làm hắn mê muội.

Casimir nghĩ, chỉ bởi vì hắn là Auckland sao.

Rõ ràng không phải loại hắn yêu thích, bởi vì hắn là Auckland, cho nên hắn mới có thể trầm mê vào loại quan hệ giới hạn trên thân thể vốn không nên có này.

Auckland đã ra khỏi cửa, Casimir chỉ có thể nén giận rời giường, rõ ràng đêm qua còn nhiệt tình như lửa, đến sáng sớm lại là dáng vẻ này, người này quả nhiên vẫn là một chút cũng không đáng yêu! Quá khó hầu hạ!

Ngẩng đầu nhìn giải thưởng trên tường, Casimir không khỏi ngẩn ra, nhất thời cũng có chút hoảng hốt.


Vậy mà, cách lúc đó cũng xấp xỉ năm năm rồi.

Hắn và Auckland, đều đã hai mươi tuổi.

Quan hệ khó có thể mở miệng như vậy, lại đã duy trì năm năm.

Nhưng ngoại trừ trên giường, hắn cùng Auckland ở chung coi như cũng không có bao nhiêu thay đổi, người kia trừ lúc thất thần cao triều ở trên giường có một chút nùng tình khát vọng làm mình say mê, thời gian còn lại, vĩnh viễn là nhàn nhạt như vậy, không đếm xỉa đến, vẫn cứ tự kỷ, cầu kỳ bề ngoài cùng quần áo không ai bằng, nhưng đối với mình, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không có.

Casimir mặc quần áo vào, đeo giày, chuẩn bị ra ngoài, lại nghe được hai nữ phó đang dọn dẹp hoa viên ở ngoài cửa sổ nói chuyện phiếm.

“Auckland đại nhân thật sự là càng ngày càng anh tuấn.”

“Khắp đô thành cũng không có mấy người đẹp mắt như hắn đâu!”

“Hi hi, cẩn thận đừng để cho Casimir đại nhân nghe được, lại nói nếu như không phải bởi vì bọn họ là bạn rất thân, chúng ta cũng không thể thường xuyên gặp được Auckland đại nhân đâu!”

“Ngày hôm qua Auckland đại nhân lại ngủ lại?”

“Đúng vậy, cảm tình của Casimir đại nhân và Auckland đại nhân thật tốt.”

“Nghe nói không, công chúa Jacklyn đã đính hôn với Loy đại nhân, kế tiếp sẽ đến công chúa Arrilla đấy.”

“Ta nghe tỷ tỷ làm thị nữ trong hoàng cung nói, nghe nói công chúa Arrilla ở lần yến hội cung đình lần trước, đã thích Auckland đại nhân rồi!”

“Làm sao có thể! Công chúa Arrilla mới mười ba tuổi mà!”

“…”

Casimir nghiêng tai nghe lén toàn thân chấn động, lúc này hắn mới nghĩ đến, sau khi lớn lên bọn họ nhất định phải đối mặt với một vấn đề, đó chính là lấy vợ, tỷ như đại ca hắn năm nay đã hai mươi chín tuổi, sang năm sẽ lấy công chúa Jacklyn.

Mặc dù lúc đại ca đính hôn Casimir cũng rất nghẹn rất khó chịu, thế nhưng so với lúc này nghe được tin tức về Auckland, cái loại phiền muộn đó ngược lại không là gì.

Hắn cau mày, che ngực cúi người.

Loại cảm thụ chua chát này có chút chát có chút đắng.

“Ai.” Thở dài nặng nề, Casimir quyết định đi tìm Auckland, hắn luôn luôn là người rất quyết đoán, trên người chưa từng có lúc không quả quyết.


Lúc các quý tộc tốt nghiệp khỏi trường học mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, vài năm kế tiếp hơn phân nửa là trong thời gian rèn luyện, hai người Casimir cùng Auckland vừa mới từ thung lũng Viseleya trở về không bao lâu, nhưng không giống Casimir nhàn nhã thong dong, Auckland đã bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, trên cơ bản ngoại trừ lúc ra ngoài, ngày ở đô thành, hắn luôn luôn bận rộn không thấy bóng dáng.

Casimir vòng một vòng đô thành mới tìm được Auckland trong một phòng đấu giá thuộc sản nghiệp của gia tộc Bonas.

“Cùng nhau ăn cơm trưa đi.” Hắn mời.

Auckland nhíu mày, quay về phía gương chỉnh lại tóc một chút, “Không rảnh!”

“… Cũng chỉ là ăn cơm trưa mà thôi!”

“Trên nhật trình hôm nay thời gian cơm trưa của ta chỉ có mười lăm phút, ta nghĩ ta không kịp ăn trưa với ngươi.” Auckland bình tĩnh nói.

Casimir bĩu môi, “Đến chỗ Lind?”

Auckland do dự một chút.

Casimir nhanh chóng khuyên bảo, “Mỗi ngày ngươi trở về đều mệt như vậy, buổi trưa hôm nay coi như nghỉ ngơi một chút!”

“Giúp ta đưa bảng kết toán này cho quản gia Yuron.” Auckland rốt cuộc đưa tấm da dê trong tay cho nam phó đứng sau lưng, “Nhớ dặn hắn trước buổi tối cho ta câu trả lời thuyết phục.”

“Vâng, thiếu gia.”

Hai người sóng vai đi về phía phố Marman, tâm tình của Casimir dần dần tốt lên, giống như chỉ cần có người này bên cạnh, hắn luôn có thể dứt bỏ tất cả phiền não.

“Ngươi tham gia yến hội cung đình lần trước?” Suy nghĩ một chút, Casimir quyết định bắt tay vào từ một vấn đề tương đối an toàn.

Auckland vừa đi trong đầu vừa tính toán kế hoạch kinh doanh mới, khó tránh khỏi có chút không để ý, “Ừ.”

“Hôm đó là sinh nhật công chúa Arrilla đúng không?”

“Hình như là vậy.”

Casimir nghe Auckland không chắc chắn, ngực yên ổn một chút, “——”

“Ngươi là muốn hỏi có phải công chúa Arrilla thích ta hay không?”


Casimir: “…” Mẹ nó có cần phải thông minh như vậy không chứ!

Auckland dừng bước lại, nhìn vào đôi mắt trong suốt sáng sủa của Casimir, hắn lấy gương ra, nhìn thoáng qua gương mặt tuấn mỹ bức người trong gương, “Ta nghĩ, bề ngoài như ta hẳn là phù hợp tất cả mơ mộng của thiếu nữ quý tộc đối với mỹ nam tử,” thanh âm dừng một chút, “Miễn là Lind không có ở đó.”

“Cho nên, ta nghĩ nàng là thích ta.”

Casimir giật giật mí mắt, “Công chúa Arrilla mới mười ba tuổi!” Mà ngươi đã hai mươi rồi á!

Auckland cười, “Vậy thì đã sao chứ, vị hôn phu của công chúa Jacklyn —— đại ca của ngươi còn lớn hơn nàng mười tuổi cơ mà!”

Trong lòng Casimir nhói một cái, “Ngươi là nói, ngươi sẽ lấy công chúa Arrilla sao?”

Auckland nhíu mày, “Ta lại không nói như vậy.”

Hai người cứ đứng như vậy giữa đường phố, nhìn nhau, lại không nói lời nào. Người đi qua bên cạnh cũng kỳ quái nhìn bọn họ một chút, bề ngoài hai thanh niên này không có chỗ nào không phải là nghìn dặm có một, nhất là Auckland, đi đến nơi nào cũng giống như một vật sáng hấp dẫn tầm mắt mọi người.

“Đừng kết hôn.” Casimir bỗng nhiên buồn buồn nói.

Auckland nhìn ánh mắt chân thành trong suốt của hắn, thở dài.

Casimir cố chấp kéo tay hắn, “Đừng kết hôn, chúng ta cứ như vậy cũng được, ta có thể không hỏi những chuyện khác, có thể lừa dối mọi người, chỉ cần ngươi gọi ta, ta là có thể đến bên cạnh ngươi, đừng kết hôn, Auckland.” Dù cho vĩnh viễn đều là quan hệ bạn giường không thấy được ánh sáng như thế này cũng không sao.

Auckland nhìn bàn tay dày rộng của Casimir, nhẹ nhàng nói: “Ngươi có thể không kết hôn sao, Casi.”

“Ta có thể.”

Auckland lại tránh thoát tay hắn, “Vậy ta phải làm sao.”

“Cái gì?”

“Ngươi bảo ta phải làm sao đây Casimir?” Hắn nói từng câu từng chữ.

Casimir chăm chú nhìn hắn.

Auckland giọng điệu nhàn nhạt: “Gia tộc Bonas, chỉ còn lại mấy người có tư cách kế thừa như vậy, ta không có anh chị em, phụ thân ta cũng không có, ngoại trừ ta, chỉ còn lại có con trai tốt của vị thúc thúc kia, ah, đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, tháng sau hắn sẽ đến đô thành, ở lại trong nhà ta.”

Toàn thân Casimir run lên, “Cái gì?”

“Ngươi không nghe nhầm, hắn sẽ đến ở nhà ta, huyết mạch nhà Bonas, chỉ còn lại có mấy người như vậy.” Auckland ngưng mắt nhìn Casimir, “Ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ Casi.”

Nếu như Auckland không kết hôn, nếu như Auckland không có con nối dòng, mười năm hai mươi năm còn có thể nói qua, nhưng không có người thừa kế, hắn phải đối mặt với một kết cục, tương lai đem tước vị của gia tộc Bonas cho Ngạo Thiên hoặc con của hắn.


Qua mấy năm này, một nhà Ngạo Thiên cùng một nhà Auckland, căn bản chỉ có thể dùng nước lửa bất dung để hình dung, không nói phụ thân Auckland sẽ không đồng ý, ngay cả bản thân Auckland cũng không thể nào thuyết phục mình tiếp thu kết quả này.

Casimir đứng không biết làm sao, cúi đầu, chỉ là cố chấp nói: “… Ta không muốn ngươi kết hôn, Auckland.”

Auckland cầm lại tay hắn, bóng dáng hai người giấu vào ngỏ nhỏ âm u bên cạnh.

Bọn họ hôn môi trong bóng tối, môi lưỡi quấn quýt, thân mật không gì sánh được, như vô số buổi tối trong năm năm này.

“Ta sai rồi, Casi.” Hơi thở của Auckland phất nhẹ bên tai Casimir, “Ngươi tha thứ ta đi.”

Casimir ôm hắn thật chặt, giống như biết hắn muốn nói gì, hung tợn đáp: “Không!”

“Chúng ta kết thúc đi, lùi trở về vị trí bằng hữu.”

“Ta không!”

“A, ta quên mất, chúng ta vốn trừ trên giường ra, cũng chỉ là bằng hữu mà thôi, có đúng không, Casi?”

Casimir dường như muốn ấn hắn vào trong xương thịt, đưa tay liền muốn cởi quần Auckland, “Bằng hữu sẽ như vậy, ừ?”

Auckland đè tay hắn xuống, “Casi!”

Vành mắt Casimir bỗng nhiên bắt đầu đỏ lên.

Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, đã không còn chảy nước mắt một lần, thế nhưng hắn không có cách nào, không có cách nào buông người trước mắt này.

Hít một hơi thật sâu, hắn mới nói: “Đừng buông tha nhanh như vậy, Auckland, để chúng ta nghĩ một chút biện pháp.”

Auckland lắc đầu, hắn tinh tường biết, còn tiếp tục, bất luận là đối với hắn hay Casimir, đều là thương tổn càng sâu, dù cho kẻ ác này để cho hắn làm, cũng phải nhanh chóng chém đứt đi, cắt đứt lúc này, nhiều lắm chỉ là máu tươi lâm ly, hắn sợ chờ đợi thêm nữa, vào một ngày nào đó trong tương lai, đến lúc hắn không thể dứt bỏ, một đao này chém xuống sẽ lấy mạng hắn.

“Được rồi, nhờ Sal nghĩ biện pháp! Người này nhất định sẽ có cách!”

“Casi!”

“Không có nói kết thúc.”

“Chúng ta vẫn là làm bằng hữu có được không?”

“Auckland, ngươi lúc nào là bằng hữu của ta?”

“Casimir!”

“Ta không muốn làm bằng hữu của ngươi, ta yêu ngươi, Auckland.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận