Hai tòa thành ba trấn nhỏ, cho dù chỉ là quan hành chính, cũng không chỉ là những người trước mặt này mới phải.
Diệp Lâm cười lạnh, đang định mở miệng lại nhìn thấy một thanh niên cao gầy đi ra từ trong phủ thành chủ, người trước mắt này, nói thế nào đây ——
Một thân áo đen, quần dài phối giày da trâu nhìn như khiêm tốn, nút thắt lại mỗi viên đều là bảo thạch vô giá, đặc biệt là nút thắt tay áo kia, cho dù là bản thân Diệp Lâm, chỉ sợ cũng sẽ không dùng trang sức đắt giá như thế, thân quần áo này vừa vặn sát người, vừa nhìn chính là kỹ thuật cắt may cao cấp. Mặt mũi bản thân thanh niên cũng không dễ làm người khác chú ý, nếu bàn về mức độ anh tuấn, hơn một nửa trong số đoàn kỵ sĩ phía sau Diệp Lâm đều phải vượt qua hắn, nhưng mà trên người thanh niên này có một loại gì đó nói không rõ, làm cho hắn nhìn qua tự phụ lại thong dong, trên mặt đầy vẻ khôn khéo.
Diệp Lâm nghĩ, có lẽ đây là nuôi dạy khác biệt.
“Công tước Lindberg, hầu tước Sal các hạ thân mến, Jilboe Miler chỉ đại biểu chính mình hoan nghênh các ngươi đến quận Sfode!” Hắn dùng từ đặt câu đều là giọng điệu quý tộc tiêu chuẩn, tao nhã dễ nghe.
Nhưng Diệp Lâm nghe được vô cùng không thoải mái, thật giống như ngươi đi về nhà mình trong nhà lại có người đứng ở cửa nói: hoan nghênh đến nhà của ta vậy. Cái loại cảm giác này cho dù người nói chuyện có thân thiết ôn hòa nữa, cũng tuyệt đối làm cho lòng người khó chịu được không?!
“Jilboe Miler?” Xavier nhẹ nhàng mỉm cười, lật lật tấm da dê trong tay, “Jilboe, xuất thân trong một gia đình quý tộc nhỏ ở tây bắc quận Sfode, chín tuổi trở thành kỵ sĩ dự bị, mười hai tuổi được lão thân vương Baweyl Miler nhận làm con nuôi…” Hắn ngẩng đầu lên, “Jilboe tiên sinh, chẳng lẽ ngươi không phải hẳn là họ Kornoha sao?”
Diệp Lâm vừa nghe suýt chút nữa phun cười thành tiếng, “Thật sự là rất to gan, vậy mà dám một mình nói mình họ Miler, chẳng lẽ mơ mộng hão huyền đến mức cho rằng được nhận làm con nuôi là có thể trở thành hoàng thất?”
Trào phúng rõ ràng làm Jilboe thay đổi sắc mặt, hắn nắm chặt nắm tay, “Trước khi phụ thân tại hạ mất, ban cho ta dòng họ ‘Miler’ này!” Hắn kiêu ngạo nói.
Auckland cười nhạo, “Khờ dại!”
Diệp Lâm cao thấp đánh giá hắn một chút, “Ta nghĩ Jilboe Kornoha tiên sinh không phải là người ngu xuẩn như vậy mới đúng. Baweyl các hạ tuy rằng thân là thân vương, lại căn bản không có quyền lợi ban cho ngươi dòng họ gì, nếu thân phận của ngươi được bệ hạ thừa nhận, như vậy ta cùng Sal sẽ không phải đến đây!”
Nếu thân phận của Jilboe được thừa nhận, như vậy, là con trai của Baweyl, đương nhiên có thể kế thừa đất phong của hắn, vấn đề là, Baweyl căn bản không có quyền cho hắn họ Miler, càng không báo cáo việc này cho bệ hạ, điều này nói rõ hắn có lẽ là bị Jilboe cảm động, nhưng thật ra cũng không tính toán cho hắn tất cả.
“Không phải đồ của mình vẫn là đừng vọng tưởng mới tốt.” Auckland châm chọc nói, “Chẳng qua chỉ là một quý tộc nho nhỏ, được thân vương Baweyl nuôi dạy vài năm mà nghĩ có thể bay lên trời!”
Sắc mặt Jilboe triệt để trầm xuống, hắn nhìn về phía vài thanh niên quý tộc xuất sắc tao nhã trước mắt này, chỉ cần đứng ở nơi đây đã là tiêu điểm chú ý của mọi người, vài tên tiểu bạch kiểm mà thôi, bọn họ rốt cuộc có biết mình đứng ở đâu không, còn nghĩ rằng mình đang ở đô thành chắc?
Một trăm kỵ sĩ, bốn mươi mấy kiếm sĩ, nghe nói còn một ma đạo sư cung phụng, trong lòng hắn đã bắt đầu tính toán, trên mặt lại không lộ thanh sắc.
“Ta ở quận Sfode đã làm quan tổng hành chính tám năm, hiện tại đặc biệt báo với các hạ: mấy ngày nay mặt bắc không yên ổn, trộm cướp hoành hành, làm cho một số quan hành chính mang theo kỵ sĩ cùng binh lính vội vàng chiến đấu, không thể đến nghênh đón, còn xin công tước Lindberg cùng hầu tước Sal thứ lỗi.” Thái độ của Jilboe mềm xuống, cố gắng cúi thấp cái đầu cao ngạo của mình, nắm tay lại nắm thật chặt.
Diệp Lâm nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: “Pegit!”
“Có!” Thanh niên ngày xưa ngồi ở trong quán rượu nhỏ bẩn thỉu kia, hiện giờ đã có tinh thần diện mạo khác biệt mười phần, hắn vượt đám đông đi ra, bất luận là khí chất hay mức độ dũng mãnh, đều vững vàng đè vị Jilboe này một đầu.
“Ta dùng thân phận lĩnh chủ lệnh cho ngươi làm quan tổng hành chính quận Sfode!”
Pegit ngẩn ra, sau đó trên mặt trong mắt lập tức lộ ra dày đặc vui sướng, lớn tiếng nói: “Tuân lệnh! Lind công tước các hạ!”
Sắc mặt Jilboe rốt cuộc lộ ra tức giận không thể ức chế, “Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Ý cười trên mặt Xavier cũng nhạt đi, “Rốt cuộc là ai đang được một tấc lại muốn tiến một thước, Jilboe, ngươi cho ngươi là ai? Chúng ta sao lại phải khoan dung ngươi. Thân vương Baweyl đã mất, ngươi phải biết, nơi này bây giờ là nơi thuộc về ta cùng Lind, hạn ngươi trong vòng ba ngày rời khỏi quận Sfode, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí!” Đương nhiên, nếu hắn mà đi ra khỏi quận Sfode được mới có quỷ! Xavier đã nổi sát tâm với hắn, mặc kệ xuất phát từ loại mục đích nào, Xavier đều tuyệt đối sẽ không cho phép một kẻ đã điều khiển mảnh đất này đã lâu như vậy còn sống trên cõi đời này.
Jilboe ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh như băng, “Được rồi, đây là các ngươi ép ta!” Tay hắn vừa nhấc, bốn phía phủ thành chủ bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều binh lính cầm cung tên trong tay, kỵ sĩ xếp thành hàng trực tiếp chặn cửa, một tiếng cười càn rỡ vang lên, “Jil, ta đã nói đám tiểu tử từ đô thành đến này sống an nhàn quen, mới sẽ không cho ngươi mặt mũi đâu.”
Áo choàng ma pháp màu lam đậm, ma văn hoa lệ che kín áo choàng, đai lưng khảm đầy bảo thạch, chỉ cần một bộ này, chỉ sợ không có mấy vạn kim tệ thì đừng mơ đến, ma pháp sư này nhìn đã không còn trẻ tuổi, gầy đến xương gò má nhô cao ra, ánh mắt lộ ra ngạo mạn vô lễ không thèm che giấu, cầm cây pháp trượng cực kỳ đắt giá kia của hắn chậm rãi đi tới.
Phía sau hắn đi theo vài nữ tử cũng là toàn thân hoa lệ, thuần một sắc xinh đẹp mỹ lệ, rất hiển nhiên là đệ tử của hắn.
Xavier cũng không thèm nhìn hắn, cúi đầu liếc một tấm da dê, “Bonny Brenner, ma đạo sư thân vương Baweyl cung phụng nhiều năm, hệ lôi, từ sau khi đến quận Sfode, hai mươi năm ma pháp không hề tiến thêm.”
Sắc mặt Bonny thay đổi, “Tất cả các ngươi đi tìm chết!” Hắn nâng pháp trượng lên, trong không trung bắt đầu ngưng tụ một quả cầu sáng, trên mặt những nữ đệ tử xinh đẹp kia của hắn đều lộ ra biểu tình kiêu ngạo trào phúng, ngược lại có mấy người nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn tú mĩ của nhóm Diệp Lâm, Xavier, Auckland mà hơi lộ vẻ tiếc hận.
Auckland lạnh lùng mỉm cười, “Ếch ngồi đáy giếng, an phận ở một góc nên cho là mình từ nay về sau thiên hạ vô địch?”
Trong một mảnh đất rung núi chuyển, vị ma đạo sư già gia tộc Anbridge cung phụng kia thở dài, hắn là một ma pháp sư hệ thổ, cũng không sở trường tấn công, nhưng nếu để phòng thủ mà nói, có rất ít người có thể vượt qua hắn, hắn thương hại mà nhìn về phía Bonny ở đối diện, cảm thấy buồn cười vì hắn không biết mình đứng trước mặt bao nhiêu ma đạo sư.
Ma pháp của Bonny dễ dàng bị đánh gãy, hắn lớn tiếng cười, “Xem ngươi có thể bảo vệ được mấy người!” Hắn gọi vài cái tên, mấy nữ đệ tử kia cũng bắt đầu giơ pháp trượng lên ngâm xướng ma pháp.
Tuy rằng vị này thu đệ tử ý định ban đầu tuyệt đối không phải tốt đẹp gì, nhưng mà trình độ giáo dục đệ tử hình như ngược lại cũng coi như không tệ, những nữ nhân này tuổi cũng không lớn bao nhiêu, vậy mà lại đều là ma pháp sư cao cấp, đối phó với người thường mà nói có lẽ là một chiến lực tương đối siêu phàm.
Diệp Lâm đầy hứng thú, “Đây đều là lính riêng của quận Sfode?”
Xavier vô cùng thong dong, “Có lẽ là vậy.”
Casimir thất vọng: “Nhìn cũng không được tốt lắm.”
“Tư binh mà, đương nhiên là không thể so sánh với đội cận vệ của hoàng thất.” Auckland nói.
Xavier săn sóc hỏi Diệp Lâm: “Mệt không?”
“Đi đường hơn một tháng, ngươi nó có mệt hay không!” Diệp Lâm tức giận đáp, đương nhiên, so với lần bọn họ đi băng nguyên thì vẫn tốt hơn nhiều.
“Vậy thì nhanh kết thúc đi.” Xavier quay đầu đi.
Auckland mím mím môi, “Giết toàn bộ?”
Xavier bình tĩnh nói: “Ta không muốn ngay khi ta cùng Lâm vừa mới tiếp nhận nơi này đã để lại hậu họa.”
Diệp Lâm thở dài, “Cứ như vậy đi, coi như giết gà dọa khỉ.”
Hôm nay, phủ thành chủ đã định trước máu chảy thành sông.
Tay Pegit khẽ động, bốn phương tám hướng đều là bóng người nhanh chóng chạy ra, đây là lực lượng bọn họ mang tới, thế lực của vương quốc bóng tối phần lớn chỉ thích hợp chôn giấu dưới lòng đất, nhưng nếu đã có địa bàn riêng, một bộ phận là có thể chuyển ra bên ngoài, đây chính là lực lượng bọn họ chọn lựa ra có thể quang minh chính đại xuất hiện.
Mà đồng thời, Xavier cùng Auckland giơ pháp trượng lên.
Sắc mặt Bonny đại biến, “Ma đạo sư! Không, điều đó không có khả năng! Còn trẻ như vậy, điều này sao có thể!”
Dao động ma pháp không lừa được người, Xavier cùng Auckland đã là ma đạo sư, quận Sfode cách xa đô thành, tuy rằng lệnh đổi lĩnh chủ của hoàng thất đã truyền tới, nhưng tin tức về nhóm Xavier ở băng nguyên đại sát tứ phương lại chưa truyền đến nơi xa xôi như vậy.
Lần này, toàn bộ những ma pháp sư phía sau Bonny hoa dung thất sắc!
Ma đạo sư còn trẻ như vậy, hai người, ánh sáng đấu khí sáng ngời trên thanh kiếm lớn của Casimir chói lóa mắt bọn họ, kiếm sĩ cấp mười.
Jilboe nháy mắt sắc mặt như tro tàn.
Hắn biết, hắn thua.
Vốn còn tưởng rằng chỉ cần bắt được bọn họ, nhốt bọn họ lại, hằng năm truyền lại tin tức về đô thành, chỉ cần bọn họ không chết thì sẽ không có lĩnh chủ mới, như vậy mảnh đất lớn này vẫn ở trong tay mình, hai tiểu bạch kiểm nhìn qua nhu nhược dù sao cũng dễ đối phó hơn so với những lĩnh chủ vừa nhìn liền thấy dũng mãnh cường tráng kia đúng không?
Nào biết đâu rằng, bề ngoài của hai người kia rất có tính lừa gạt… Nếu tới là kẻ vừa nhìn đã cảm thấy mạnh mẽ, Jilboe có thể xác định bản thân sẽ không bị những cố ý khiêu khích kia chọc giận đến mức này, sẽ càng cẩn thận, cũng có thể nhịn nhục nhất thời.
Hắn khinh thường đối thủ, thật ra chân tướng là đối thủ căn bản không coi mình ra gì.
Thua thảm như vậy!
Nhưng, nếu như ngay từ đầu không có giáo chủ Carlton nói cho mình bọn họ chẳng qua chỉ là quý tộc ăn chơi trác táng đến từ đô thành, chính mình làm sao sẽ khinh địch như vậy!
Giáo chủ Carlton chết tiệt!
Gai băng bắt đầu liên tục tràn ra từ bên chân Auckland, dần dần che kín toàn bộ phủ thành chủ, khí lạnh bốn phía, làn nước màu băng lam đã bắt đầu đổ đầy không gian bị Xavier vây chặt này, bốn phía đều là cây cối dây leo cao lớn, hơn nữa còn là màu tối đen, những binh lính kia vừa đụng đến trên mặt liền phủ một tầng khí đen, nguyền rủa! Máu đỏ bắt đầu chảy xuôi, vô số binh lính kỵ sĩ bị nước lạnh tận xương tủy đông lạnh sau đó bị gai băng đâm xuyên qua thân thể, bị lá cây sắc như dao cắt nát cổ họng.
Đây là một trận chém giết từ một phía, thực lực kém quá xa, còn không cả được gọi là đối thủ.
Bắt đầu từ lúc quyết định theo Jilboe làm phản, vận mệnh của những binh lính cùng kỵ sĩ này đã được định trước, không trách được bất cứ kẻ nào.
Jilboe quỳ rạp dưới đất rốt cuộc sụp đổ, hắn hướng lên không trung kêu to: “Giáo chủ Carlton, cứu ta!”
Sắc mặt Diệp Lâm trầm xuống, trong này còn có giáo hội quang minh động tay động chân?
Y bước vài bước về phía trước, nháy mắt liền đến trước mặt Jilboe, trực tiếp một tay đánh hắn hôn mê sau đó ném cho Pegit, “Trông coi kỹ, trước đừng để hắn chết.”
“Vâng, các hạ!”
Không có chính biến không chảy máu, nhưng có lẽ có rất ít chính biến mà máu người phe mình chảy sạch lại căn bản không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho đối phương như vậy.
Trận kinh sợ này không chỉ là giết gà dọa khỉ đối với quận Sfode, cũng là cảnh cáo đối với những kỵ sĩ bệ hạ ban cho bọn họ kia.
Nếu đã theo bọn họ đến đây, vậy thì đừng nên có suy nghĩ gì khác.
Thủ hạ của Pegit chính là sát thủ hung hãn sắc bén, lại có ma đạo sư cùng kiếm sĩ cao giai, đừng nói là một quận không có bao nhiêu cao thủ như vậy, cho dù là phụ cận đô thành hoặc thành trấn nổi danh phồn vinh trên đại lục Anya, cũng đủ để cho mọi người an an phận phận.
Diệp Lâm vào phủ thành chủ tắm rửa một cái an an ổn ổn ngủ một giấc, sau khi dậy cảm giác thần thanh khí sảng rất nhiều. Một buổi chiều, nói vậy chuyện xảy ra ở nơi này đã truyền khắp toàn bộ quận Sfode.
Chờ đến khi y đi ra đại sảnh bên ngoài, liền nhìn thấy Auckland đang đứng ở bên cửa sổ xuyên thấu qua khe hở rèm cửa đầy hưng trí nhìn bên ngoài.
“Làm sao vậy?”
Auckland chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Đang mưa to, trời cũng sắp tối đen rồi, những người này đứng dưới kia xối mưa rất lâu lại không dám động.”
Diệp Lâm đi qua nhìn nhìn, “Quan hành chính mấy thành cùng trấn nhỏ khác?”
“Không sai, những người đi đánh cướp trong truyền thuyết kia.” Auckland cong cong khóe môi.
Xavier đang xử lý rất nhiều văn kiện hồ sơ, “Cỏ đầu tường mà thôi, không cần để ý tới bọn họ, ta chuẩn bị loại bỏ tất cả bọn họ, chúng ta có đầy đủ nhân thủ, toàn bộ nhóm Pegit đều lập khế ước với chúng ta, không cần lo lắng sẽ phản bội, sử dụng đến cũng càng yên tâm.”
“Trước tốt nhất là đừng loại toàn bộ.” Auckland đề nghị, “Có thể bỏ cũ thay mới theo từng đợt, chỉ cần ngồi ở vị trí quan hành chính lâu, sẽ không có thuộc hạ nào là sạch sẽ, điều tra một chút là có đầy đủ lý do bỏ cũ thay mới thôi.”
Diệp Lâm gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Casimir, “Jilboe kia thế nào?”
“Có nước thuốc nói thật của ngươi, muốn không nói thật cũng không được.” Casimir nhún nhún vai, đưa một tấm da dê qua, “Nhưng mà nơi này vấn đề thật đúng là không ít, trộm cướp cũng là thật sự tồn tại.”
Lúc mấy người đang nói chuyện, lão quản gia đi đến, hiển nhiên chiều hôm nay hắn không nhàn rỗi, trên mặt có chút vẻ mệt mỏi, trong tòa phủ thành chủ này chỉ nữ phó đã có hơn trăm người, hơn nữa đa số diện mạo xuất chúng, lớn lên xinh đẹp xuất thân không cao lại có dã tâm, mấy cái này lại thêm tình huống của tất cả nữ phó ở nơi này, xem ra có một thời gian rất dài lão quản gia đều phải ở trong loại trạng thái mệt nhọc này.
“Lind thiếu gia, Sal thiếu gia, Archie đại nhân cùng Garfield đại nhân đã đến.”
Diệp Lâm đứng lên, “Bọn họ đến rồi? Nhanh mời bọn họ vào!”
Giữa sáu người bọn họ, từ sau khế ước linh hồn kia, liền gần như không có bí mật.
Kết quả người tới không chỉ có Garfield cùng Archie, còn có một thiếu nữ —— nói thế nào nhỉ, thật sự là một thiếu nữ rất xinh đẹp.
Nói thật sau khi đến thế giới này Diệp Lâm gặp qua không ít nữ hài xinh đẹp, tỷ như Meg, tỷ như Lily, hiện giờ các nàng cũng đã là thiếu nữ vô cùng xuất chúng, ngay cả vị vốn là dưỡng nữ tiểu thư bên cạnh Meg kia cũng bắt đầu một ngày một ngày trở nên càng thêm xinh đẹp, nhưng mà không có một ai trong các nàng có thể so được với thiếu nữ trước mặt này, đương nhiên, chỉ nói về dung mạo.
Nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp như vậy, đầu Diệp Lâm lập tức tỉnh táo.
Ah, chẳng lẽ vị này chính là cô nương gia tộc Archie chuẩn bị cho Archie mà Garfield nói kia? Quả nhiên trình độ mỹ mạo không tầm thường mà…
Dựa theo lệ thường, nữ hài tử xinh đẹp đều là của nhân vật chính, vì thế, y bắt đầu cố gắng nhớ lại đây là vị nào, lấy mức độ xinh đẹp cùng tuổi tác vừa vặn này, tuyệt đối là hậu của của Ngạo Thiên không chạy đi đâu được.
Có lẽ là bởi vì thời gian Diệp Lâm nhìn chằm chằm thiếu nữ kia hơi dài, Xavier đi tới, nhìn về phía Archie, “Không biết vị này là?”
“Jacoba Phills.” Tự thiếu nữ lẳng lặng mở miệng, vẻ mặt của nàng bình tĩnh, cũng không bởi vì mình bị chú ý mà biểu cảm có chút thay đổi, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc mang theo ý cười nhợt nhạt!
Diệp Lâm lại một lần bị sét đánh trúng một cái!
Jacoba Phills! Nàng là Jacoba Phills!
Mẹ nó, y biết mà!
Nói xuyên qua vào trong tiểu thuyết chính là loại cảm giác này, thường thường khi nhân vật ngươi quen thuộc trong tiểu thuyết xuất hiện đều bị sét đánh một phát!
Jacoba Phills, sau này được xưng là pháp sư vong linh vĩ đại nhất! Một trong những nữ nhân lợi hại nhất trong hậu cung của Ngạo Thiên! Chính là vì nàng, Ngạo Thiên đưa tay liền diệt một toàn thành!
Hiện tại Diệp Lâm căn bản không nhớ rõ tòa thành kia gọi là gì, nhưng mà y vô cùng rõ ràng chính ——
Jacoba xuất thân gia đình quý tộc, sau này gia tộc xuống dốc, chỉ có thể gửi đến nuôi trong nhà thế giao, mà con trai thế giao đương nhiên biến thành vị hôn phu của nàng, chỉ là vị hôn phu này thay lòng đổi dạ vứt bỏ Jacoba chạy theo người khác, Jacoba đáng thương đã mất đi gia tộc che chở, thậm chí không thể nào đòi lại công bằng, vì thế nàng tan nát cõi lòng bắt đầu mê muội ma pháp hắc ám, cuối cùng sa đọa biến thành psvl tính tình lạnh nhạt lãnh khốc tàn nhẫn, mãi cho đến khi gặp Ngạo Thiên, cùng Ngạo Thiên yêu nhau sau đó tìm được một mặt ôn nhu tốt đẹp trong tính cách, mà Ngạo Thiên vì nàng, trực tiếp tiêu diệt toàn bộ thành thị trong đất phong vốn thuộc về gia tộc vị hôn phu kia của nàng.
Mẹ kiếp, sau khi so sánh đối chiếu tất cả các nhân vật, Diệp Lâm phát hiện một sự thật làm cả người y đều không tốt lắm.
Archie ngốc đến ngay cả tình yêu là cái gì cũng không quá hiểu rõ ràng lại là vị hôn phu thay lòng đổi dạ kia!
Garfield mặt trẻ con chỉ có thể coi là thanh tú nhưng tuyệt đối là một đại nam nhân lại là “tiểu tam” câu dẫn vị hôn phu của người khác xuất quỹ!
Tòa thành bị tiêu diệt kia lại chính là đất phong nhà Archie!
Diệp Lâm triệt để ngốc tại chỗ ——
Đây rốt cuộc là muốn náo loạn thế nào chứ! Một chút cũng không đúng số có được không!
Nhất định là có chỗ nào sai lầm rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...