“Khốn kiếp! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài gây họa đừng, báo, tên, của, ta!”
Một thanh âm lớn giọng nghiến răng nghiến lợi truyền tới, Diệp Lâm ngẩn ra, hả, báo tên của hắn?
Diệp Lâm thò đầu ra nhìn xuống, chỉ thấy một bóng người đang hầm hầm chạy tới, bởi vì người ở trong tòa nhà này đều là học sinh năm nhất mới nhập học, lớn tuổi nhất cũng sẽ không vượt quá mười hai tuổi, nhưng cái bóng người kia nhìn thế nào cũng không giống như một đứa trẻ mười một mười hai tuổi…
Cái tên này nói ít cũng phải đến một mét bảy ấy chứ? Ngươi từng gặp đứa trẻ nào mười hai tuổi một mét bảy chưa, này trưởng thành cũng quá gấp gáp rồi! Đợi đến lúc mười bảy mười tám tuổi, lúc đấy còn không vượt quá hai mét!
Hơn nữa khổ người này —— cũng không phải nói béo, nhưng mà ngươi từng thấy trẻ con mới mười hai tuổi đã luyện được một thân cơ bắp cuồn cuộn chưa?
Ít nhất Diệp Lâm sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp!
Hai người y cùng Xavier cộng lại, cũng không lớn bằng khổ người của tên này!
Nhưng mà nếu chỉ nói khuôn mặt, bộ dạng người tới cũng không kém, mày rậm mắt to hình dạng rõ ràng, mắt hai mí xinh đẹp lại thêm sống mũi cao thẳng, tuy rằng còn mang theo một đám tính trẻ con, có chút phúng phính của trẻ con chưa rút đi, nhưng đã nhìn ra sẽ anh tuấn ra sao, cho dù tóc ngắn đến dường như chính là đầu đinh, vẫn cứ không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tràn ngập khí chất dương cương này, được rồi, nói một thằng nhóc mới mười hai tuổi dương cương, bản thân nó cũng là một chuyện rất kỳ quái… Nhưng nhìn dáng người này, cao lớn đến loại trình độ này, bản thân cũng thật khó coi hắn như trẻ con đi!
Chờ một chút, hắn vừa mới nói cái gì ấy nhỉ, báo tên của hắn?
Nam hài tóc vàng không thú vị mà vẩy vẩy tóc, “Tới còn rất nhanh.”
Gần như chỉ trong chớp mắt to con kia đã vọt tới phụ cận, “Auckland, ngươi là muốn bị đánh sao? Lần trước ta đã nói rồi, ngươi còn báo tên của ta, để ta nghe được một lần sẽ đánh ngươi một lần!”
“Chờ ngươi đánh thắng được ta rồi hãy nói mạnh miệng.”
Kết quả, thái độ có hung hãn nữa, đổi đi cũng chẳng qua là một câu đáp lại không chút để ý như vậy.
Xavier cau mày mở miệng, “Cho nên nói, ngươi mới là Casimir Anjie.”
To con tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, “Đúng, ta mới là Casimir Anjie, tiểu tử này gọi Auckland Bonas!”
Diệp Lâm nhất thời sửng sốt.
Auckland Bonas, tên này quá quen thuộc, quen thuộc đến ánh mắt y nhìn nam hài tóc vàng còn mang tính trẻ con kia lập tức thay đổi bị trong nháy mắt.
Đương nhiên, y là biết trong tiểu thuyết gốc người này cùng Xavier hẳn là quen biết, nhưng mà cũng không biết, thì ra bọn họ quen biết như vậy.
Bước vào thế giới trong một cuốn sách, thường thường sẽ có cái loại cảm giác vớ vẩn này, ngay như lần đầu tiên biết Xavier là Xavier Antrusther kia vậy. Nam hài có khuôn mặt tinh xảo thái độ ngạo mạn trước mắt này, thì ra chính là Auckland Bonas kia.
Vì thế… Y quả nhiên tương đối có duyên với nhân vật phản diện sao… Chẳng qua cũng phải thôi, từ ngày đó buộc định cùng Xavier thì đã định trước lập trường của mình rồi đúng không?
Auckland Bonas, đường huynh của Ngạo Thiên, cũng xuất thân gia tộc Bonas, mỹ nam tử cũng không kém cỏi gì so với Ngạo Thiên tuấn mỹ như thần Mặt Trời trong tiểu thuyết, được rồi, Diệp Lâm vẫn cho rằng từ hình dung “tuấn mỹ như thần Mặt Trời” này tương đối buồn nôn, đây là để hình dung dung mạo xuất chúng của Ngạo Thiên đời này, mà Auckland Bonas trước mắt này, sau khi lớn lên cũng sẽ danh toàn đô thành, là một nhân vật khiến hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ trở nên si mê, tuy là, mỹ nữ ban đầu thích hắn cuối cùng đều sẽ thích Ngạo Thiên lúc đó mới mười sáu mười bảy tuổi, thậm chí là vị hôn thê nhỏ bảy tuổi của Auckland, mỹ nữ đệ nhất đô thành, công chúa Arrilla cũng như vậy.
Trong tiểu thuyết đứng ở lập trường của Ngạo Thiên, Auckland mặt ngoài tao nhã cao quý phong độ nhẹ nhàng này, trên thực tế là một tiểu nhân âm hiểm cay nghiệt, hoàn toàn tương phản với bề ngoài xinh đẹp của hắn, cố tình đầu óc hết sức lợi hại, lại biết giả vờ biết đóng kịch, bởi vì thủ đoạn rất nhiều, trong giai đoạn trước, vì đánh bại nhân vật phản diện này mà Ngạo Thiên cũng tốn rất nhiều thời gian, hầu như bị áp chế đến sáu bảy năm, mãi cho đến khi thực lực tăng cường mới dần dần bắt đầu bẻ lại được một phần.
Diệp Lâm nhìn nhìn Auckland, lại liếc liếc Xavier một cái, thì ra hai tên này quen biết sớm như vậy? Này có thể xem như bạn cùng phòng a…
“Được rồi được rồi, bỏ đi.” Auckland thu gương lại, không tình nguyện mà lẩm bẩm: “Thân là nam mà lớn thành như vậy làm cái gì…”
Diệp Lâm nghiến răng, “Ngươi nói cái gì?”
Auckland thanh thanh cổ họng, vươn tay ra, “Auckland Bonas, mười một tuổi.”
Diệp Lâm nhìn cái tay kia của hắn, chỉ cảm thấy có một hơi nghẹn ở ngực không lên được mà xuống cũng chẳng xong.
Auckland cũng đã không kiên nhẫn, nhíu mày nói: “Làm sao, ngay cả tên của mình cũng không nhớ được?”
Mẹ nó, tiểu, tử, khốn, kiếp, này, ai, cũng, đừng, ngăn, cản, y, đập, hắn!
Gần như chỉ trong nháy mắt, trên tay Diệp Lâm đã nhiều ra một đôi trường kiếm, bởi vì không giống với kiếm hai tay ở thế giới này, kiếm của y vẫn là thanh mang từ trong game đến kia, bởi vì y mang từ trong game ra chỉ có một bảng nhân vật, trừ những quần áo in dập vẻ ngoài vĩnh cửu đó ra, bảng nhân vật game này là có thể mang ba bộ trang bị, làm môn hạ Thất Tú, trị liệu cho tới bây giờ đều dễ vào nghề hơn tấn công, bản thân Diệp Lâm lại thích tấn công hơn, nhưng chẳng biết sao lại luôn bị thân hữu(1) buộc chuyển trị liệu, bất luận là đánh phó bản hay là cạnh kỹ trường, trang bị trị liệu của y vĩnh viễn tốt hơn tấn công, hơn nữa bản thân y còn đặc biệt không có mạng tấn công, đến nay đánh phó bản gặp được vũ khí tấn công ít ỏi có thể đếm được, thời kì cuối bản cũ sắp mở bản mới lúc trước, y mỗi cuối tuần đều đánh phó bản mới lần đầu tiên nhìn thấy vũ khí tấn công mà mình tâm tâm niệm niệm thật lâu.
Chính là hai thanh trên tay y hiện giờ.
Thân kiếm hẹp dài oánh bạch sắc bén, cầm lên chuôi ấm như bạch ngọc, một đoạn vàng ròng nạm ngọc bích giữa chuôi kiếm cùng thân kiếm nhìn đặc biệt tinh xảo đẹp đẽ quý giá, thêm lông khổng tước xanh lam rủ xuống ở chuôi kiếm lại càng tràn ngập phong tình dị quốc, đương nhiên, đối với người thế giới này mà nói, song kiếm như vậy quả thực là nghe chưa từng nghe, thấy chưa từng thấy, không chỉ càng dài càng sắc hơn kiếm mà các kiếm sĩ dùng, chỉ cần nhìn ngoại hình bên ngoài, đây quả thực không giống như kiếm, mà là tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp đến không tỳ vết.
Auckland trời sinh thích đồ vật xinh đẹp, vừa thấy song kiếm này đôi mắt đã dính lên, ngoài miệng lại cười nhạo, “Ngay cả kiếm cũng giống như nữ nhân dùng.”
Xavier híp híp mắt, người này thật đúng là tận lực liều mạng đạp vào chân đau của Lâm mà.
Diệp Lâm cười lạnh, “Không giống ngươi, tùy thân mang theo gương, thích xinh đẹp như vậy làm gì mà không mặc cái váy đến? Thật sự là con chim công tao bao!”
Ai nha, y thật sự là khâm phục mình, vậy mà còn nhớ được cái từ này, nhiều năm qua đi như vậy, y đã tương đối thuần thục với ngôn ngữ thông dụng của thế giới này, nhưng mà dù sao cũng không giống người bản thổ đã tiếp xúc với loại ngôn ngữ này từ nhỏ, y gặm rất nhiều bộ sách của thế giới này, lượng từ ngữ lưu lại cũng dần dần tăng nhiều trong lúc lưu lạc, có chút từ lạ thỉnh thoảng vẫn là sẽ toát ra bằng tiếng Trung ngày xưa.
Auckland dù sao cũng là một nam hài mười một tuổi chân chính, không phải trẻ con giả như Diệp Lâm cùng Xavier, vừa nghe lời châm chọc không khách khí này khuôn mặt lập tức kéo xuống, phải biết, hắn là con trai độc nhất trong nhà, diện mạo xuất sắc, thân phận lại cao quý, bình thường ai cũng nâng niu hắn chiều hắn, ít có người dám ở trước mặt hắn nói lời như vậy.
Diệp Lâm cũng không tính toán khách khí với hắn, y không phải trẻ con mười tuổi thật sự, nhưng mà, ít nhất về ngoài mới lớn như vậy, không phải sao? Có một số đứa trẻ chính là được nuông chiều quen, thời điểm nên dạy dỗ thì phải dạy! Cho nên khi y ra tay không do dự chút nào, một “giang hải ngưng quang” lập tức đánh sang.
Y không định thật sự làm Auckland bị thương nặng bao nhiêu, nếu không cũng sẽ không dùng kỹ năng giang hải tấn công yếu nhất trong tâm pháp Băng Tâm này.
Auckland hừ lạnh một tiếng, một ngón tay vạch một cái, một màn nước màu lam nhạt lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn!
Nội tâm Diệp Lâm rùng mình, y nhớ tới trong sách miêu tả Auckland, bản thân Auckland là một thiên tài về ma pháp, lúc mười tuổi cũng đã là ma pháp sư sơ cấp, so với những người đã có tuổi mà vẫn còn ở vị trí ma pháp học đồ mà nói, ma pháp sư chính thức trẻ tuổi như vậy tuyệt đối là phượng mao lân giác(2).
Gia đình có tiếng là học thức uyên thâm, Auckland ở trong nhà có chuyên gia chỉ đạo, lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu tu luyện ma pháp, cũng không phải tiểu hài tử phổ thông vừa vào học có thể sánh bằng. Ngạo Thiên là hai hệ quang lôi, Auckland cũng là hai hệ, chính là thủy băng, so với quang lôi mà nói, hai hệ thủy băng tương sinh, uy lực lại càng không bình thường.
Sau khi giữ vững tinh thần, Diệp Lâm thu hồi tâm tư lúc trước, đưa ngang song kiếm, nhẹ nhàng nhảy một cái đã đứng ở giữa sảnh, “Xuống dưới đánh!”
Thân là ma pháp sư, Auckland đương nhiên không có thân thủ thoăn thoắt giống như Diệp Lâm, nhưng mà loại thời điểm này hắn cũng không cam chịu yếu thế, “Đừng có cho là ta sợ ngươi!”
“Auckland!” Casimir dường như muốn khuyên hắn, lại bị Auckland vứt qua một bên, cũng không thèm nhìn hắn mà bước xuống dưới.
Diệp Lâm tập trung tư tưởng, lúc này mới chân chính coi Auckland là một đối thủ, có lẽ nói cách khác, y muốn xem bản lĩnh của Auckland một chút, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, hiện tại y cùng Xavier không động được Ngạo Thiên, mà sau Ngạo Thiên mười tuổi đến đô thành, sẽ không giống nữa, đến lúc đó Ngạo Thiên ắt phải ở lại trong nhà Auckland, thời kỳ hoàng kim để đối phó Ngạo Thiên cũng chính là ở trong khoảng thời gian này, thiếu cha mẹ che chở, lại còn chưa chân chính trưởng thành, nếu không phải lúc bắt đầu Auckland xem thường Ngạo Thiên, cuối cùng cũng sẽ không thua ở trong tay hắn.
Diệp Lâm phải làm, không phải là kẻ địch với Auckland, mà là muốn biết, người này có đáng giá để y coi hắn là bằng hữu hay không, bằng hữu chân chính cùng “bằng hữu” chỉ là đồng bọn hợp tác, vẫn là có khác nhau.
Lần đầu tiên, y khởi vũ tại Berysford.
Dù sao chuyện thí nghiệm thiên phú sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra ngoài, lại che giấu nữa ngược lại là già mồm cãi láo, hiện giờ khiêu vũ xoay vòng quanh này không chỉ là con đường duy nhất mà y có thể lựa chọn, còn là tiền vốn cho y sống yên thân ở thế giới này.
Có ghét bỏ nữa cũng vô dụng, còn không bằng tiếp thu.
Vòng tròn màu hồng nhạt xuất hiện ở dưới chân, mũi kiếm vẽ ra vòng tròn ngay ngắn, như vậy còn chưa tính, quanh thân y còn mơ hồ có đóa hoa bán trong suốt bay xuống, cái dáng vẻ này không chỉ làm Auckland đứng xem ngốc ở tại chỗ, ở hiện trường, trừ Xavier ra thì tất cả mọi người nhất thời nhìn thẳng mắt.
Bao gồm quản gia tiên sinh con mắt trừng đến thật lớn.
Auckland ngây người nhưng Diệp Lâm thì không, nếu hắn đã xuống dưới, Diệp Lâm nhấc tay chính là một lôi đình chấn nộ, trực tiếp cố định Auckland ở tại chỗ.
Ngươi đã ngây người, vậy đứng lâu thêm chút càng tốt.
Auckland chỉ cảm thấy ngực hơi khó chịu, rất muốn ngâm xướng phóng thích ma pháp, lại phát hiện mình ngay cả một chữ cũng phun không ra!
Niêm phong ma pháp sư thi pháp, ma pháp sư thân thể yếu ớt còn cái tác dụng gì!
Casimir hiển nhiên nhìn ra hoàn cảnh túng quẫn của Auckland, lập tức đã muốn nhảy xuống cầu thang đi giúp hắn, kết quả một bóng người chắn trước mặt hắn, rõ ràng gầy yếu hơn mình nhiều lắm, vì sao khí thế lại đáng sợ như vậy?
“Nếu đã nói là hai người bọn họ đánh, như vậy người khác ai cũng không được nhúng tay vào.” Xavier gằn từng tiếng nói.
Casimir lo lắng mà dậm chân một cái, rất muốn đẩy Xavier ra xông lên, lại bỗng nhiên thấy trước mắt lóe lên một cái, trên cổ truyền tới cảm giác lạnh lẽo đau đớn.
Không cần cúi đầu hắn cũng biết có một thanh chủy thủ đang kề trên cổ họng mình.
Quản gia nhìn biểu tình lạnh như băng của Xavier, trong lòng chợt giật mình.
… Quả nhiên, đây là Sal kia? Hắn hầu như không nghi ngờ, nếu Casimir cứng rắn muốn đi xuống, chủy thủ tuyệt đối sẽ không thèm để ý chút nào mà đâm vào.
Kỳ thật, Casimir không biết, dưới hiệu quả của lôi đình chấn nộ, Auckland là thuộc về trạng thái vô địch, không thể làm bị thương cũng không thể được trị liệu, chỉ đơn giản là bị đóng ở tại chỗ mà thôi.
Diệp Lâm không tới gần, vòng màu hồng nhạt xoay quanh quanh người y, y nhảy lên, cực nhanh quay người, cắt thời gian, đại huyền cấp khúc!
Hy vọng Auckland sẽ không bị mình dưới tình huống đã cởi trang bị chỉ còn có một đôi song kiếm làm bị thương rất nặng.
Hiệu quả lôi đình chấn nộ kết thúc, sắc mặt Auckland cực kỳ khó coi, nhấc tay chính là một ma pháp không tiếng động!
Băng nhận(3)!
Nhưng băng nhận sắc nhọn vừa mới hình thành, đại huyền cấp khúc Diệp Lâm cắt thời gian chồng trên người hắn gia tăng thương tổn cấp khúc lập tức bùng nổ, Auckland thi pháp không chỉ bị chặn ngang, hơn nữa lập tức phun ra một búng máu.
Bản thân Diệp Lâm cũng bị dọa sợ, thân thể ma pháp sư lại có thể yếu ớt như vậy?
Khụ, như vậy xem ra, Băng Tâm sở trường phong nội(4) của mình đây chẳng phải là khắc tinh của ma pháp sư? Chỉ cần chắn ma pháp của ma pháp sư, vậy bọn họ liền yếu ớt như trẻ mới sinh vậy, căn bản hoàn toàn không có sức chống cự a mẹ kiếp!
Căn bản không cần cái kỹ xảo đánh nhau gì, còn cần chồng cái cấp khúc gì nữa, trực tiếp nâng tay phong nội sau đó tùy tiện một kỹ năng là có thể đánh vỡ!
Nghĩ như vậy, Diệp Lâm ngừng múa kiếm, nâng cằm nói với Auckland đang ôm ngực, “Thế nào! Ngươi thua, về sau ta mới là đại ca nơi này, lần sau nói chuyện khách khí chút!”
Auckland trừng y, được rồi, hắn vốn nên thua tâm phục khẩu phục, nhưng mẹ nó hắn bại bởi y vì sao lại khó chịu như vậy!
Casimir thấy Diệp Lâm không có động tác tiếp theo nhẹ nhàng thở ra, vội vàng lui về phía sau hai bước, vươn tay nói, “Được rồi được rồi, ta không đi xuống.” Lập tức đè thấp thanh âm, “Cậu ta thật sự là nam chứ?” Chỉ đương nhiên là Diệp Lâm.
Nhìn thấy vũ kỹ giống như vũ đạo(5) của y, mặc cho ai cũng phải nghi ngờ một chút.
Xavier cố gắng duy trì biểu tình đứng đắn, “Không thể nghi ngờ, đương nhiên là nam.”
Lúc này, hắn nghe được nam hài mặc áo choàng đen đứng cách đó không xa phun ra một hơi thật mạnh, dường như sống lại trong nháy mắt vậy, “Thì ra là nam à.”
Đúng lúc Diệp Lâm mới vừa đi lên bên trên, vừa vặn nghe được câu này!
Diệp Lâm: “…”
Thiếu niên áo đen: “…”
Diệp Lâm giật giật kiếm trong tay, thiếu niên nhanh chóng xua tay, “Ta không muốn đánh nhau với ngươi!”
Diệp Lâm: “…”
Em gái ngươi, ai muốn đánh với ngươi chứ, đứng, tự, mình, đa, tình, có, được, không!
Một đám nhóc con khốn kiếp! Kháo!
(1) Thân hữu: Người thân và bạn bè
(2) Phượng mao lân giác: Quý hiếm như lông phượng sừng lân
(3) Băng nhận: Lưỡi dao bằng băng, (nhận là lưỡi dao)
(4) Phong nội: Ngăn chặn nội lực bên trong cơ thể
(5) Vũ đạo: Điệu múa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...