Tú Sắc Nông Gia

Hôm nay ăn xong bữa trưa Loan Loan chuyển cối đá ra giữa sân, trên mặt đất hiện lên bóng nàng nghiêng nghiêng, cả người cảm thấy thật ấm áp.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời quang mây tạnh, chẳng biết từ bao giờ mây mù đã bị xua tan lộ ra mặt trời chói lọi.

Thời tiết thật đẹp!

Quay người cầm cái rổ đầy ớt tươi đưa Bách Thủ, lại cầm một cái gậy nhét cho Lai Sinh. Trong lúc chờ hai người xuống núi ra bờ sông. Nàng lấy ghế ra ngồi cạnh cối đá, bóc một nắm hạt tiêu khô cho vào trong cối, cầm chày bắt đầu giã.

Sau khi rửa sạch ớt, hai người Bách Thủ dùng gậy gánh về để tránh ướt quần áo.

Lúc hai người về đến nhà, Loan Loan vừa mới giã thử được một ít hạt tiêu, nàng mở mảnh vải phủ trong cối ra liền có mùi thơm lan tỏa trong không khí.

Bột tiêu hơi to nhưng thế này đã rất tốt rồi, nàng đổ bột tiêu vào trong bao vải đã được chuẩn bị từ trước.

Bách Thủ biết đây chính là bột tiêu mà vợ nói.

Lai Sinh cũng rất tò mò, chỉ thấy từng hạt gì đó được bỏ vào, một lúc sau đã thành bột phấn, còn tỏa ra mùi thơm, đột nhiên Lai Sinh cảm thấy rất thú vị. Loan Loan không lay chuyển được đành phải nhường chày lại, nói cho hắn biết cách giã hạt tiêu. Nàng đứng ở bên cạnh, sau khi xác định hắn đã hiểu rồi, lúc này nàng mới đi vào phòng bếp cầm con dao ra, chuẩn bị một ít nước sạch, rửa sạch ớt mà Bách Thủ đã chuẩn bị rồi đặt lên thớt.

Lát sau lại thấy Bách Thủ và cha Nguyên Bảo mang cối xay lên.

Trong nhà không có cối xay, bọn họ chỉ có thể mượn của nhà Nguyên Bảo. Bách Thủ đứng ở cửa ra vào chưa kịp nói mục đích đến, không đợi cha Nguyên Bảo mở lời, bà nội Nguyên Bảo đang ngồi trong sân đã đồng ý luôn, còn bảo cha Nguyên Bảo khiêng về giúp. Vừa khéo nhà Nguyên Bảo có một cái cối xay nữa, liền bảo Bách Thủ sau này không cần trả, cũng không cần bạc của hắn.


Bách Thủ vừa bất ngờ vừa vui mừng, liên tục cảm ơn rối rít.

Sau khi biết chuyện Loan Loan lại cảm ơn cha Nguyên Bảo một lần nữa. Thấy cha Nguyên Bảo vẫn luôn nhìn đống ớt trên thớt, liền cười giải thích: “… ta định nghiền nhuyễn chỗ này rồi đem phơi nắng là có thể dùng được.”

Cha Nguyên Bảo kinh ngạc. Lúc Bách Thủ nói muốn mượn cối xay, hắn còn tưởng rằng bọn họ muốn nghiền đậu, hắn cũng từng ăn ớt rồi, mấy lần trước trong đồ ăn Loan Loan làm đều có, rất cay, không biết ớt làm xong này sẽ có vị gì.

“… Cách làm rất đơn giản, nếu như Dương đại tẩu hứng thú, ta sẽ dạy tẩu ấy.” Cha mẹ Nguyên Bảo đều là người dễ gần gũi, nàng sẵn lòng kết giao với nhiều người như vậy. Cho dù tiết lộ một chút bí quyết nhỏ của mình cũng không sao cả.

Đợi cha Nguyên Bảo đi khỏi, Loan Loan liền bắt đầu làm ớt bột, không có dụng cụ chuyên nghiền ớt, chỉ có thể dùng cối xay đá, sau khi cắt ớt thành từng đoạn ngắn, lại là ớt tươi, cho nên rất dễ nghiền.

Loan Loan bỏ ớt vào trong cối xay, Bách Thủ đẩy, nghiền xong lượt đầu tiên, trong dịch ớt thô còn có một ít vỏ chưa nghiền nhỏ, lại đổ vào trong cối xay một lần nữa, cứ lặp lại nhiều lần như thế cho tới khi đạt yêu cầu, tương không thể quá thô cũng không thể quá mịn.

Kiếp trước khi còn nhỏ Loan Loan ở nông thôn từng thấy người ta đẩy cối xay một lần nghiền đậu, khi đó cảm thấy nó rất thú vị, chỉ cần đẩy vài cái là có nước đậu chảy ra. Nhưng phải nhịn vì còn nhỏ tuổi không đủ sức đẩy cối xay. Nghĩ vậy, đột nhiên có loại cảm xúc muốn thử đẩy cối xay.

“Để ta thử một chút.” Loan Loan đứng bên cạnh nóng lòng muốn thử.

Bách Thủ tránh sang một bên, đứng bên cạnh. Loan Loan dùng hết sức mới đẩy được cối xay, làm cho nó chuyển động, không tới nửa vòng đã mệt không chịu nổi. Bách Thủ lại là một trượng phu chu đáo, lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay bằng vải thô mà Loan Loan may cho hắn, dịu dàng lau mồ hôi trên trán nàng, không đành lòng lại thêm thương yêu nói: “Vợ à, cối này nặng lắm, để cho ta làm đi!”

Loan Loan ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười cười với hắn, nếu như cố gắng đẩy nhiều thêm một lát nữa có lẽ toàn thân nàng sẽ đổ đầy mồ hôi, coi như rèn luyện vậy.


Con ngươi trong suốt sáng ngời hết sức đẹp mắt. Gương mặt ửng hồng mê người, hắn có thể nhìn rõ gương mặt mình phản chiếu trong đôi mắt vợ.

Mặt Bách Thủ hơi nóng lên.

Hắn rất thích đôi mắt vợ… còn có khuôn mặt nhỏ nhắn nữa… giọng nói của vợ, tất cả mọi thứ của vợ…

Bách Thủ đang lặng lẽ vui vẻ nghĩ tới những điểm tốt của vợ thì đột nhiên bị người đụng vào, bàn tay trống rỗng, cối xay nhanh chóng chuyển động.

Loan Loan đứng một bên trố mắt nhìn.

Lai Sinh đoạt lấy cối xay đẩy không ngừng cười ha ha, bình thường nghiền ra đều là thứ nước màu trắng, hôm nay cối xay này lại nghiền ra thứ màu đỏ, hắn cảm thấy rất thần kỳ, càng đẩy càng cảm thấy chơi vui.

Còn Bách Thủ thì mặt đen như đít nồi.

Ngay sau đó, trong sân truyền đến tiếng kêu gào to, một người cầm roi mây đuổi đằng sau, một người ôm đầu chạy phía trước.

Lai Sinh lưng tưng lon ton chạy tới chạy lui khắp sân, sau đó chạy xuống núi.

Loan Loan bất đắc dĩ lắc đầu. Lai Sinh sợ Bách Thủ, nhưng hắn cứ thích đi trêu chọc Bách Thủ, thật là tên tự mình hại mình. Nàng lại ngồi xuống cầm chày lên tiếp tục giã tiêu.


Nhưng chẳng được bao lâu Lai Sinh lại chạy trở về, nhưng không chỉ một mình mà phía sau còn có bốn người đi theo nữa.

“Nhị muội đang bận à?” Mẹ Thạch Đầu còn cách sân mấy bước chân đã cười chào hỏi Loan Loan.

“Vâng, Linh tẩu tử à, mọi người đi đâu vậy?” Loan Loan cười đáp lại, trong mắt hiện lên nghi hoặc, đồng thời lại cười cười với mẹ Nguyên Bảo coi như chào hỏi.

Ánh mắt lại quét qua mẹ Lan Hoa và mẹ Kim Đản ở đằng sau, trên mặt hai người đều có vẻ khó hiểu và kinh ngạc.

Nàng từ từ đứng lên.

Mẹ Nguyên Bảo đi phía trước, nàng sải bước tiến vào trong sân, cười dịu dàng đưa mắt nhìn Bách Thủ đang bận rộn trong sân, nói với Loan Loan: “Còn không phải tới xem nhà muội có cần chúng ta giúp gì không à?”

“Đúng vậy, ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, muội đang bận làm gì vậy?” Mẹ Thạch Đầu cười dịu dàng nhìn cối đá, ngẩn ra, lại ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn kỹ, có mùi thơm thoang thoảng, vội hỏi: “Đây chính là cái thứ thơm thơm cay cay mà muội nói?”

“Vâng.” Loan Loan cười gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía hai người mẹ Lan Hoa đang đứng ở hàng rào đánh giá chung quanh, thuận tiện nói: “Hai vị tẩu tử có muốn đi vào nhà ngồi một chút không?”

“Ha ha… có chứ.” Mẹ Lan Hoa và mẹ Kim Đản cười khan hai tiếng, liên tục đáp, chân lại không vội đi vào trong sân mà đi hai bước men theo khóm hoa dại ở chỗ hàng rào, bắt đầu khen: “Nhị muội à, sân nhà muội thật đẹp.”

“Đúng vậy, nhìn hàng hoa cỏ này thật đẹp…”

Mẹ Thạch Đầu trong sân đang đứng quay lưng về phía hai người bĩu bĩu môi. Mẹ Nguyên Bảo thản nhiên di chuyển tới bên cạnh Loan Loan, hạ giọng thì thầm: “Vừa mới ra khỏi cửa thì gặp phải hai người này, cứ theo đuôi như kiểu cho dù thế nào cũng phải đi theo mới được.” Nói xong còn cong cong môi, tựa như rất mất hứng.

“Sao phải giã thành phấn vậy?” Không để ý tới hai người ngoài sân, hai người ngồi xuống khó hiểu nhìn bột tiêu trong cối.


“Lúc nấu ăn không cần dùng nhiều bột tiêu, để phòng ngộ nhỡ lúc nào đó cần dùng thôi.” Loan Loan nói. Nàng đã muốn giã một ít bột tiêu từ lâu rồi, chỉ là không có thời gian, rồi nói với hai người: “Đợi lát nữa hai tẩu gói một ít mang về nhé!”

“Không cần đâu, lần trước muội cho nhà ta mới dùng có một chút.” Mẹ Nguyên Bảo nói. Kể khi hai nhà qua lại, Loan Loan luôn lấy một ít ớt hoặc tiêu trong nhà tặng cho hai người, đồng thời còn nói cho bọn họ biết cách dùng.

“Đúng vậy đấy, trong nhà rất ít khi ăn những thứ này, mỗi lần đều chỉ rắc một chút xíu. Không biết sao đồ ăn không ngon như của nhà muội làm nữa!” Mẹ Thạch Đầu nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, lúc nào muội phải dạy chúng ta một chút, tránh cho lần nào Nguyên Bảo cũng ồn ào la hét mùi vị không đúng.” Mẹ Nguyên Bảo lập tức phụ họa, nói.

Loan Loan hé miệng cười cười: “Chỉ cần hai tẩu bằng lòng thôi.”

“Tất nhiên, chúng ta đương nhiên đồng ý rồi. Chỉ sợ muội không nỡ truyền bản lãnh thật sự cho chúng ta.” Mẹ Nguyên Bảo trêu ghẹo nói, mẹ Thạch Đầu cũng cười theo.

Ba người ngồi trong sân cười cười nói nói. Hai người kia đứng ngoài sân cũng đang rất tò mò, không biết Loan Loan đang giã cái gì.

Vốn là sau khi cha Nguyên Bảo đi từ trên núi xuống thì tìm mẹ Nguyên Bảo ở ngoài đồng, liền nói cho nàng. Biết người trong thôn không thích nhà Bách Thủ, cha Nguyên Bảo không tiện quay lưng với người trong thôn, ai ngờ sau khi mẹ Lan Hoa và mẹ Kim Đản nghe thấy, lần đầu tiên nói muốn cùng lên thăm nhà một chút.

Kể từ khi nhà Loan Loan bắt đầu bán bánh, cuộc sống dần dần tốt lên, hiện tại không chỉ nuôi heo, nghe nói còn mua cả gà con nữa. Lúc trước mẹ Nguyên Bảo còn đi theo kiếm được chút tiền.

Loại chuyện tốt này ai lại không muốn chứ.

Hiện tại nghe thấy nghiền nát gì đó, kiếm được bạc, ăn thịt, mặc quần áo đẹp, hạnh phúc của con cái chính là mục tiêu phấn đấu của người nông dân, hôm nay có cơ hội tốt có thể tới xem, đương nhiên hai người không thể bỏ qua rồi.

Sau khi đấu tranh tư tưởng một phen, rốt cuộc hai người cũng tiến vào sân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui