Tú Sắc Nông Gia

Edit: Khuê Loạn
Beta: Nora

Đối với hiện tượng này trong lòng Loan Loan và Bách Thủ đều bất chợt nảy sinh cảm giác quái dị, cùng có ý nghĩ vô cùng hoang đường. Nếu Mạch Thảo gả cho Lai Sinh, chẳng phải vừa đẹp sao?

Mặc dù Mạch Thảo là người câm, nhưng nàng giỏi giang, vóc người cũng xinh đẹp. Ngược lại Lai Sinh chỉ có ban đêm mới được là người bình thường. Người với người đều gặp gỡ vào ban ngày, lấy trí lực của hắn lúc đó, nếu có người khi dễ Mạch Thảo, sao có thể bảo vệ được Mạch Thảo đây. Bách Thủ và Loan Loan cũng không thể cả đời, mỗi thời mỗi khắc đều đi theo phía sau hắn.

Cũng có thể chính Mạch Thảo cũng không nguyện ý. Ai muốn suốt ngày kề cận một kẻ ngốc chứ!

Trong lòng hai người cũng chỉ là bất chợt nghĩ đến rồi sau đó vứt ra sau gáy. Đối với chuyện của Mạch Thảo, nếu có người thích hợp vẫn nên thay nàng xem xét mới phải.

Sau mùa gặt, Tạ Nhàn về Tạ gia rốt cuộc đã trở lại.

Vừa đến mỏ, nghe được chuyện Tạ Tam, Tạ Nhàn chỉ biểu thị đã biết, rồi cũng không có bất kỳ biểu hiện nào khác, sau đó liền hỏi Lưu quản sự tình huống trên mỏ mấy ngày không có hắn.

Lưu quản sự bẩm báo lại từng chuyện một, nhưng trong lòng cảm thấy Tạ Nhàn không một câu quan tâm tới chuyện Dư chưởng quỹ mang Tạ Tam đi, thật không biết là tư vị gì.

Tạ Tam giúp Tạ Nhàn làm nhiều chuyện ở mỏ như vậy, nói trắng ra hắn đã phản bội Tạ Dật, hiện không biết Tạ Dật định xử trí Tạ Tam như thế nào. Lần trước trở về thôn trang, hắn có nghe ngóng từ phía Dư chưởng quỹ. Dư chưởng quỹ một chút cũng không có biểu lộ gì. Bây giờ không biết sống hay chết!

Ông lại nghĩ tới mình cũng đã làm không ít chuyện cho Tạ Nhàn. Cẩn thận ngẫm lại, bản thân ông cũng không làm việc gì có lỗi với Tạ Dật, nghĩ tới đây trong lòng Lưu quản sự mới dễ chịu đi một chút.

Sau khi Tạ Nhàn cho Lưu quản sự lui xuống liền tìm Lưu ký trướng, xem lại một lượt những ghi chép trong những ngày đầu năm. Cuối năm ngoái Tạ Dật không đến mỏ, khi mừng năm mới trở về Tạ gia hắn liền hiểu rõ. Việc làm ăn ở Tây Bắc có chút vấn đề, cho nên Tạ Dật vẫn luôn bận rộn. Ở nhà đến hết năm, Tạ Dật liền vội vã rời đi, có lẽ không được bao lâu nữa, đợi xử lý xong chuyện Tây Bắc, Tạ Dật sẽ lại tới mỏ. Nghĩ đến chuyện mình chở đi mấy lượt than đá kia, Tạ Nhàn quyết định bảo Lưu ký trướng chỉnh sửa phần sổ sách này trước.

Lưu ký trướng cầm lấy sổ sách có chút khó xử: “Sổ sách này nô tài đã làm hai phần, một phần làm theo như thực tế kiểm kê than đá, một phần khác làm theo như yêu cầu của thiếu gia. Mặc dù sổ sách này đã chỉnh lại, nhưng trên núi còn một phần khác, đến lúc đó Nhị thiếu gia vừa xem sẽ nhận ra được thôi ạ.”


Tạ Nhàn trầm tư chốc lát, nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta đã có biện pháp.” Sau đó ra hiệu cho Lưu ký trướng đưa lỗ tai tới, hai người rỉ tai một hồi.

Kể từ khi Tạ Tam đi rồi, những thợ mỏ mỗi ngày đều cười cười nói nói, tựa như cường hào ác bá ức hiếp dân chúng đã bị diệt trừ. Lời Dư chưởng quỹ nói đêm đó cũng truyền tới tai tất cả mọi người. Đối với chuyện người trên mỏ không xử lý chuyện nhà Diêm gia khiến cho họ tức giận, mọi người vốn tưởng rằng đều là chủ ý của Tạ Dật, nhưng hiện giờ ai nấy đều bắt đầu hoài nghi cách giải thích của Tạ Nhàn.

Nếu như Tạ Nhàn nói dối, điều đó chứng minh hết thảy chuyện này đều là chủ ý của Tạ Nhàn. Trước khi Tạ Nhàn đến mỏ, mọi thứ đều do Tạ Dật làm chủ. Hiện giờ nhiều chuyện đều do Tạ Nhàn làm chủ. Nếu như Tạ Nhàn đã bắt đầu vu hãm Tạ Dật, như vậy chờ sau khi Tạ Dật trở về, nói không chừng bọn họ sẽ không còn phải hứng chịu sự tức giận của Tạ Nhàn nữa. Bởi vì Tạ Dật là con trai trưởng, còn Tạ Nhàn chẳng qua chỉ là con của tiểu thiếp!

Có vài người sau khi nghĩ thông suốt liền âm thầm vui vẻ trở lại.

Có người vui vẻ, đương nhiên cũng sẽ có người mặt ủ mày chau.

Từ sau khi Dương Phong có quan hệ tốt với Tạ Nhàn, có thể nói mọi chuyện của hắn ở mỏ đều được thuận buồm xuôi gió. Vốn hắn cũng không thân thiết với Tạ Tam, huống chi hắn cũng không đồng ý với những hành động của hắn ta với Hương Tú. Tạ Tam đột nhập vào nhà Loan Loan bị bắt được, hắn càng vô cùng khinh bỉ.

Nếu như Tạ Nhàn thật sự bị Tạ Dật hạ bệ, có lẽ sau này những ngày tốt lành của hắn sẽ không còn nữa. Thậm chí Bách Thủ sẽ lại ngồi lên đầu hắn.

Con người thường sẽ vì tranh giành một chút mà khuấy động mọi chuyện đến mức không còn cứu vãn được nữa.

Ban đầu Dương Phong vì cơn tức kia (tham gia cổ phần thịt khô với Tạ gia) mà vẫn luôn bất mãn với hai người Bách Thủ, nên luôn có suy nghĩ rõ ràng muốn áp chế Bách Thủ. Lấy quan hệ của Tạ Dật với Bách Thủ và Loan Loan, Bách Thủ ở mỏ nhất định sẽ lại được trọng dụng lần nữa. Khi đó, nhỡ may Bách Thủ truy cứu chuyện trước kia, vậy tình cảnh hắn và Bách Thủ liền đảo lộn trở lại!

Nghĩ tới đây, Dương Phong lại nặng nề thở dài. Có lẽ hắn nên tìm cơ hội hoàn toàn làm việc bên cạnh Tam thiếu gia, mà không phải làm việc ở mỏ nữa.

Vừa nghĩ như vậy, hắn đã trông thấy Tạ Nhàn đi tới.

Dương Phong còn chưa tới giờ bắt đầu làm việc, lúc này hắn đang ngồi ven đường nghĩ chuyện này. Tạ Nhàn nhìn hắn cười ha ha nói: “Tích cực làm việc là đúng, cũng không cần quá tích cực như vậy.”


Dương Phong lập tức đứng lên, nhìn Tạ Nhàn cười nói: “Nghe nói Tam thiếu gia đã trở lại, nên ta nghĩ cần tới mỏ sớm một chút, lỡ như có chuyện người cần sai bảo.”

Tạ Nhàn nghe vậy liền gật đầu: “Vừa đúng, ta đang có chuyện cần tìm ngươi.”

Dương Phong cung kính, nói: “Xin Tam thiếu gia phân phó.”

Tạ Nhàn khoát khoát tay: “Không cần ngươi phải vào chốn nước sôi lửa bỏng gì đâu, không nghiêm trọng như vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Sau đó hướng hắn nháy mắt ra dấu.

Dương Phong ngẩn ra, lập tức đi theo Tạ Nhàn tới một chỗ không người. Tạ Nhàn ý bảo hắn ghé sát vào, sau đó ở bên tai hắn nói thầm hồi lâu.

Sau khi nghe xong, Dương Phong hoàn toàn giật mình, còn có chút không thể tin được nói: “Không thể nào Tam thiếu gia. Mỗi ngày chúng nô tài đều làm việc rất chăm chỉ, không thể nào có người dám…”

“Ấy ấy!” Tạ Nhàn cắt đứt lời hắn, chậm rãi nói: “Hiện trên mỏ đang thiếu người, như vậy đi, trước ta thăng ngươi làm đội trưởng đội tuần tra. Sau này có cơ hội sẽ thăng ngươi làm đốc công.”

Dương Phong còn có chút không tin. Tạ Tam không còn, hắn liền được thăng làm đốc công, được cai quản toàn bộ mỏ.

Lát sau, đầu óc đang nóng hừng hực của hắn mới trấn định lại được, cẩn thận hỏi: “Không biết Tam thiếu gia muốn nô tài làm chuyện gì?”

Tạ Nhàn khẽ mỉm cười: “Không có chuyện gì, chẳng qua chỉ muốn ngươi chọn lúc nào đó đến tìm tiên sinh trướng phòng (tiên sinh ghi chép sổ sách chứng từ) trên mỏ nói chuyện một lúc.”

Dương Phong há hốc mồm: “Tán… chuyện?”


“Đúng, đến lúc đó ngươi lấy cớ đến nói chuyện với hắn, kéo hắn ra chỗ khác, sau đó ta sẽ cho người đến lấy quyển sổ kia. Ta chỉ cần xem xét một lượt liền biết rốt cuộc hắn có gian dối hay không.”

Vẻ mặt Dương Phong âm tình bất định. Ý Tạ Nhàn là các khoản mục nhập vào sổ sách không đúng, hắn muốn trước đối chứng sổ sách, nhưng lại không thể để cho trướng phòng biết, vì vậy mới bảo Dương Phong tới trướng phòng dẫn dắt người đi, để hắn lấy sổ sách đi đối chứng. Nhưng nghe tới nghe lui hắn vẫn cảm thấy chuyện này có chút không đúng.

“Sao Tam thiếu gia không trực tiếp đến bảo hắn giao sổ sách ra ạ?”

“Có điều ngươi không biết, tiên sinh trướng phòng này là người làm sổ sách lâu năm rồi, nếu mà cho hắn biết trước, lỡ như hắn có chuẩn bị thì sao? Còn nữa, hắn thuộc trướng phòng của nhị ca ta.”

Vậy thì dính líu đến nội đấu Tạ phủ rồi! Đầu Dương Phong có chút ê ẩm. Bị cuốn vào chuyện này có chút không hay, nhưng hắn không thể chống lại được sức hấp dẫn Tạ Nhàn đưa ra.

“Giữa ban ngày ban mặt nếu nô tài đến dẫn dắt người trướng phòng rời đi, tuy nói khó làm, nhưng không phải không được. Lại nói, trên mỏ có hơn một trăm người, thiếu gia phái người tới lấy sổ sách đi dù không sợ bị nhìn thấy, nhưng nếu hắn phát hiện ra không còn sổ sách nữa thì phải làm sao?”

“Chuyện đấy ngươi không cần lo lắng, hết thảy ta đều có thu xếp hết rồi. Dù sao sau này cũng sẽ không thể thiếu phần ngươi.”

Nghĩ tới nghĩ lui Dương Phong vẫn quyết định thuận theo Tạ Nhàn. Mấy chuyện hào môn đại trạch của bọn họ, thứ nông dân như hắn quan tâm nhiều như vậy làm gì. Chẳng qua hắn chỉ nói chuyện cùng tiên sinh trướng phòng, có việc cũng không đổ đến trên đầu hắn được. Vả lại, sau này leo được lên cành cây cao như Tạ Nhàn này, trong nhà làm ăn không chỉ càng ngày càng tốt, nói không chừng hắn còn có thể dấn thân đến kinh thành. Tâm ý đã quyết, cũng không phải bảo hắn đi giết người phóng hỏa, vì vậy liền gật đầu đồng ý.

Tạ Nhàn kéo Dương Phong tới chỗ không người, hai người như vậy như thế thương lượng hồi lâu.

Sau giờ ăn trưa (11h~13h), Tạ Nhàn liền tuyên bố Dương Phong được làm đội trưởng đội tuần tra, ở bãi than sẽ sắp xếp người khác thay, toàn đội tuần tra sẽ nghe Dương Phong an bài. Dương Phong cậy vào chức quyền có sẵn quả nhiên cực kì uy phong, làm trò trước mặt Tạ Nhàn giáo huấn Bách Thủ và mấy tuần tra viên một lượt, sau đó chủ yếu thu xếp chuyện công việc.

Thấy vẻ mặt tha thiết hâm mộ của người khác nhìn hắn đang làm cao, trong lòng Dương Phong cực kì đắc ý.

Theo kế hoạch, vào xế chiều Dương Phong tuần tra trên núi một vòng, khi đã xong hắn mới lên mỏ tìm tiên sinh trướng phòng kia tán gẫu trước mấy câu, sau đó lại đi lên mỏ. Đợi cả đám thợ đều đã đi lên mỏ, Dương Phong lại tới chỗ tiên sinh trướng phòng kia nói chuyện tiếp.

Hai người đang nói, có người vác một gùi than từ hầm mỏ ra, chờ sau khi đổ than vào bãi liền bước tới trướng phòng, bởi vì trước khi vác xuống núi đều phải báo cho tiên sinh ghi vào.


Đúng lúc này Dương Phong lôi kéo tiên sinh trướng phòng giúp hắn viết gì đó.

“Ôi, ta viết không hay sẽ làm phí tờ giấy này của ngươi mất.” Tiên sinh trướng phòng cầm lấy bút nhìn Dương Phong nói.

Dương Phong cười nói: “Không sao đâu, tiên sinh trướng phòng. Nhà chúng ta cũng không biết chữ, ta có theo cha học được vài chữ nhưng làm thơ thì biết phải làm sao? Ông viết chữ đẹp, ở đây có cầu cũng cầu không được, có thể nhờ ông viết cho một bài thơ đó là vinh hạnh của chúng ta chứ!”

“Được rồi!” Tiên sinh trướng phòng suy nghĩ một chút. Lúc còn trẻ ông có đọc qua không ít sách, đến giờ già rồi người cũng mệt mỏi, chỉ là trong đầu còn có chút kiến thức, đặt bút viết lên hai tờ giấy thật dài Dương Phong đưa.

“Làm ăn thịnh vượng, tiền của dồi dào”

Đây là vế trên.

Vừa nhìn chữ viết mạnh mẽ có lực, Dương Phong liền vỗ tay, khen: “Tiên sinh trướng phòng viết chữ thật đẹp.”

Đúng lúc công nhân đào than ấy cũng sang bên đây nhìn, cười hì hì nói: “Ơ, tiên sinh trướng phòng ngài còn có thể làm thơ nữa à. Có điều, thấy ông đang viết thơ ta cũng không dám quấy rầy, nhờ ông ghi cho ta một lượt cái đi đã.”

Không đợi tiên sinh trướng phòng trả lời, Dương Phong liền cười nói: “Ngươi gấp cái gì, khó khăn lắm tiên sinh trướng phòng mới xuất chiêu, chờ ông giúp ta đề xong thơ sẽ ghi lại cho ngươi, cửa hàng nhà ta còn đang chờ treo lên đây này!”

Thợ đào mỏ kia liền cười nói: “Vậy cũng được, hôm nay được mở mang tầm mắt!”

Tiên sinh trướng phòng vui vẻ ha hả cười lên, liếc nhìn sổ sách trên bàn, nói với thợ đào mỏ kia: “Xin chờ một chút, ta xong ngay đây.”

“Không vội không vội.” Thợ đào mỏ kia nằm úp sấp trên bàn nhìn câu đối cười hì hì.

Không biết từ lúc nào đã có một người đứng sau ba người, thừa dịp không ai chú ý nhẹ nhàng rút lấy quyển sổ, rồi đặt quyển sổ trên tay đã sớm chuẩn bị trước lên bàn.

Tiên sinh trướng phòng thu bút, hai người Dương Phong lớn tiếng khen một phen, lúc ấy thợ đào mỏ mới thúc giục ông: “Tiên sinh trướng phòng ghi cho ta cái, ta đang chờ được hết giờ làm đây!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui