Edit: Tran Phuong
Beta: Nora
*Công dã tràng múc nước bằng giỏ trúc
“Nói cho ngươi biết, nếu ngươi đến mỏ tìm việc thì phải tìm Tạ đốc công của chúng ta, nhưng với thái độ vừa rồi ngươi đã đắc tội Tạ đốc công, cho nên ngươi nhanh cút đi thì hơn!” Mấy thợ mỏ cáo mượn oai hùm.
Tạ Tam nghe được ngửa đầu cao ngạo liếc hắn một cái.
“Nếu ngươi đến để tìm cô nương ở khu bếp kia, hề hề…” đám người cười thật dâm đãng: “Ngươi nên hỏi Tạ đốc công trước mới phải.”
Tiếu Hoành ngẩn ra, trong lòng chợt nghĩ đến một nguyên do, sau đó vẻ mặt lập tức tràn đầy tức giận, hết xanh rồi lại trắng, để ba người đối diện thấy được vẻ mặt vô cùng đặc sắc. Hắn không ngờ Hương Tú lại là người như thế, thiệt là vũ nhục hắn, nhất thời cảm thấy bản thân bị người đùa bỡn. Hắn trừng mắt nhìn mấy người kia một cái rồi bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Mấy người Tạ Tam thấy vậy thì sảng khoái liên hồi, chờ đến khi không thấy bóng dáng Tiếu Hoành nữa liền thuận thế ngồi xuống chỗ Tiếu Hoành vừa ngồi, giơ tay lên: “Cho mấy chén sương sáo.”
Loan Loan không thèm liếc mắt, bất động thanh sắc múc bốn chén sương sáo, thản nhiên nói: “Bốn đồng.”
Tạ Tam liếc nàng một cái, móc ra bốn đồng ném lên ván gỗ. Loan Loan cầm tiền rồi nặng nề ngồi xuống, đến nhìn cũng không thèm nhìn họ, làm tiếp việc trong tay đang làm.
Mà lúc này, bà mối Vương và Hương Tú đều không biết những chuyện vừa phát sinh. Tạ Tam rời đi không bao lâu thì bà mối Vương đến khu bếp tìm Hương Tú, hai người nói chuyện một lát rồi bà ta rời đi.
Hương Tú ngồi trong khu bếp suốt một canh giờ, từ những lời bà mối Vương nói có thể thấy Tiếu Hoành cũng có một phần thật lòng, làm nàng hơi động tâm, nhưng lần này bà mối Vương không cực lực khích lệ nàng nữa, mà chỉ khuyên nàng nên suy nghĩ kỹ càng.
Nếu ý trời đã vậy đành phải thuận theo thôi. Hương Tú nói với Tạ đại nương một tiếng rồi chuẩn bị đi tìm bà mối Vương, nàng quyết định sẽ cho Mạch Thảo một gia đình an ổn.
Đi qua quán của Loan Loan, nàng còn cười chào hỏi. Trong lòng Loan Loan chợt động liền hỏi: “Tỷ đi đâu sao?”
Hương Tú cười nói: “Đi tìm Vương đại nương.”
Quả nhiên, ý niệm trong đầu Loan Loan xoay chuyển trăm ngàn lần. Nhìn dáng vẻ Hương Tú dường như đã có quyết định, nàng định nói cho Hương Tú biết chuyện Tiếu Hoành và Tạ Tam, đột nhiên bị một tiếng “Hương Tú” cắt đứt.
Tạ Tam chậm rãi đi từ phía sau tới.
Thấy Tạ Tam, Loan Loan nhíu mày. Trong lòng Hương Tú thoáng bất an, lập tức trấn định lại nói: “Tạ đốc công, có chuyện gì sao?”
Tạ Tam ha hả cười: “Đi đâu đây?”
Không đợi Hương Tú trả lời hắn lại hỏi: “Đi tìm bà mối Vương nhỉ?”
Hương Tú thoáng giật mình.
Tạ Tam chắp tay sau lưng nhìn xéo nàng, thần sắc trên mặt cũng lạnh lùng, miệng châm chọc nói: “Sao, tìm được nam nhân muốn gả rồi?”
Mặt Hương Tú nhất thời đỏ bừng.
“Ta nói cho nàng biết, nam nhân kia sẽ không cần nàng nữa đâu. Với thanh danh hiện tại của nàng, ta thấy nàng nên chết cái tâm kia đi. Ngoan ngoãn đi theo ta! Nói không chừng nàng còn có ngày được sống tốt, nếu không thì…” Sau đó hừ lạnh một tiếng quay người đi.
Hương Tú ngơ ngác đứng tại chỗ. Chờ Loan Loan nói mọi chuyện cho nàng biết, sắc mặt nàng đã trắng bệch, ngây người như phỗng, nhìn mông lung về phía trước không một chút phản ứng. Loan Loan gọi nàng vài tiếng vẫn không thấy đáp lại, một lúc sau nàng hức một tiếng òa khóc lên.
Tiếu Hoành chịu sỉ nhục quá lớn ở Dương gia thôn, sang hôm sau bà mối Tiếu tìm đến bà mối Vương, vừa vào cửa lền quở trách một hơi: “…Sao lại có loại người như vậy, uổng công ta còn tin tưởng bà như thế, bà cũng không sớm nói cho ta biết, làm hại ta giờ bị Tiếu gia oán giận không còn một chỗ…”
Bà mối Vương cũng có chút bất bình: “Có nhiều chuyện người ta thích nói thế nào sao ta quản được. Ta đã sớm nói cho bà biết nàng ta là quả phụ rồi đấy thôi. Đều nói trước cửa quả phụ nhiều thị phi, không ngờ Tạ Tam đó lại là kẻ không cần da mặt…” Vừa nói vẻ mặt bà ta cũng mang theo tức giận, đơn giản chỉ muốn đổ toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này lên người Tạ Tam. Tin đồn nhảm nghe được, người nhiều thị phi nhiều, một truyền mười, mười truyền trăm, sau khi truyền sẽ thay đổi, bà chỉ không ngờ da mặt Tạ Tam lại dày như vậy, còn vũ nhục Tiếu Hoành không còn một mảnh.
Chờ bà mối Tiếu vừa đi, bà mối Vương liền đến nhà Hương Tú.
“… Sao muội lại chọc tới tên lưu manh như Tạ Tam kia, giờ thì tốt rồi, không chỉ đắc tội Tiếu gia, chuyện này nhất định còn huyên náo trong thôn làm cho không ít người biết đến. Không phải muội muốn tìm cho Mạch Thảo một nhà chồng tốt tốt chút sao, muội xem xem chuyện bây giờ là thế nào đây… Hại ta cãi nhau trước mặt bà mối Tiếu không còn chút mặt mũi nào, nếu không phải ta cố gắng vẹn toàn cho muội, còn không biết sau khi người ta trở về sẽ nói Dương gia thôn chúng ta như thế nào đây…”
Hương Tú cúi đầu lau nước mắt, trong lòng vô cùng ủy khuất. Lúc này nàng cũng vô cùng hối hận. Sớm biết chuyện sẽ thành ra thế này, ngay lúc chuyện phát sinh với Tạ Tam nàng đã chết quách đi cho rồi, nói không chừng sau khi nàng chết Mạch Thảo sẽ tìm được nhà chồng! Nhưng nàng chết rồi ai sẽ lo cho Mạch Thảo đây? Số nàng sao lại khổ như vậy, vớ phải Cát Đại – nam nhân vô tâm, không trách nhiệm kia, giờ lại bị Tạ Tam để ý. Cả ngày đối mặt với sự cợt nhã của một đám nam nhân, trong lòng nàng cũng vô cùng chán ghét, nhưng nếu nàng cứng rắn sẽ đắc tội người ta, nói không chừng ngày nào đó hai mẹ con đều bị người ta chỉnh.
Mỗi ngày sống trong đống tin đồn nhảm nàng đã quá mệt mỏi, nếu không vì nghĩ đến Mạch Thảo, nàng sớm đã đi tìm cái chết hàng trăm lần rồi.
Hương Tú dựa vào cánh cửa thương tâm khóc nấc.
Bà mối Vương thấy vậy chỉ biết thở dài, hồng nhan bạc mệnh mà!
Quả nhiên chuyện này nhanh chóng lan truyền trong thôn và trên mỏ.
Hàng hà lời đồn khác nhau.
Một phiên bản nói rằng không biết ở đâu lòi ra một người đàn ông coi trọng Hương Tú, vẫn còn chưa định ngày, nam nhân kia đã đến tìm Hương Tú hẹn hò, kết quả bị Tạ Tam quấy nhiễu.
Còn có một phiên bản: bà mai mãi mới tìm cho Mạch Thảo một nhà chồng nom cũng được, kết quả Hương Tú coi trọng nam nhân kia, liền đoạt lấy hắn, mà Tạ Tam coi trọng Hương Tú, liền đuổi nam nhân kia đi.
Còn có phiên bản thứ ba: Hương Tú lén lút làm chuyện tốt với Tạ Tam, kết quả Tạ Tam lại coi trọng Mạch Thảo. Sau đó Hương Tú tức giận, vội vã tìm chồng cho Mạch Thảo, kết quả nam nhân kia coi trọng cả hai mẹ con, muốn cưới cả hai người, nhưng Tạ Tam không cam lòng, hẹn nam nhân kia lên mỏ, mang người đánh cho nam nhân kia một trận.
Dù sao cũng không có phiên bản nào đáng tin cả.
Chuyện này đả kích Hương Tú không ít, từ đó về sau, ai nhìn thấy nàng cũng đều tỏ vẻ khinh bỉ. Những ánh mắt tục tĩu của đám nam nhân càng thêm không chút kiêng kị. Mỗi lần Lưu quản sự trông thấy nàng đều nhướn mày, cũng không còn đến tìm nàng nữa. Mà lá gan Tạ Tam ngày càng lớn, nói chuyện với nàng ngày càng không kiêng kị, có khi đang trước mặt người khác hắn cũng nói với Hương Tú: “Lát nữa tới tìm ta!”. Hương Tú xấu hổ, giận đến nỗi muốn cầm theo một cây kéo đâm chết hắn!
Quan hệ giữa Cát Đại và Hương Tú cũng có người biết nhưng không phải ai ai cũng biết, đến lúc này quan hệ giữa hai người cũng bị truyền ra. Cát Đại thấy ánh mắt mọi người nhìn hắn đều mang theo chút tìm tòi. Có một lần, hắn nghe được người ta nghị luận chuyện hắn và Hương Tú: “… Không biết Cát Đại như vậy đã phải đội bao nhiêuchiếc mũ*rồi.”
*ý chỉ “đội nón xanh”: là từ dùng cho người chồng bị vợ cấm sừng, có một người vợ lang chạ, dang díu với đàn ông khác.
Cát Đại giận đến cả người phát run. Từ ngày Hương Tú gặp chuyện liền ít đi lại trong thôn, không tìm được chỗ trút giận, mỗi ngày Cát Đại đều nghiêm mặt. Sau hắn thực không nhịn được nữa, một lần sau khi tan việc, thừa lúc không ai chú ý liền đến nhà tìm Hương Tú, không nói hai lời, vừa đi vào liền cho nàng hai bạt tai, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ả tiện nhân này, loại ti tiện như ngươi nên bị dìm sông!”
Hắn không ngờ được rằng chuyện này vẫn bị người nhìn thấy. Hôm sau mặt Hương Tú vẫn còn sưng đỏ, lần này mọi người lại truyền ra: “… Chắc Cát Đại này không chịu nổi rồi, dù sao cũng là vợ cũ của mình, vậy mà giờ bị ngàn người cưỡi, vạn người ngủ, trong lòng hắn chịu nổi sao? Bởi vậy nên ban đêm mới len lén chạy đến nhà Hương Tú. Hương Tú không nghe theo liền hung hăng đánh người, lúc này mới chế trụ được nàng kia, tối qua không biết hai người đã đại chiến bao nhiêu hiệp nữa à…”
Nghe được chuyện này thiếu chút nữa Cát Đại muốn tắt thở!
Nhất thời Hương Tú và Cát Đại đều thành trò cười cho mọi người!
Còn đối với Mạch Thảo mọi người đều có thêm vài phần đồng tình. Gặp phải người mẹ như vậy, dám đi đoạt chồng với con. Cũng có người không đứng đắn, nhìn trước nhìn sau liền vụng trộm khen ngợi: “Quả nhiên là tiểu mĩ nhân mà!”
Vẻ mặt quái dị, ánh mắt là lạ, còn không ngừng chỉ trỏ, sau dọa nàng không dám ra khỏi cửa nửa bước.
Đầu sỏ gây họa Tạ Tam càng sống càng tiêu sái. Dù sao mọi người đều biết, chuyện Hương Tú rốt cuộc hắn không cần phải che giấu nữa. Nam nhân trong mỏ còn thường xuyên đùa giỡn với hắn, vừa thấy liền cười hề hề hỏi: “Tạ đốc công, đàn bà đẹp có vị thế nào hả? Nói chúng ta nghe một chút cho đỡ thèm đi!”
Tạ Tam nhất thời cười rộ lên, ánh mắt nheo lại, lộ ra ánh mắt dâm ô, tấm tắc khen: “Mùi vị kia không cần phải nói… ***lớn… Cái mông cong lên… Da dẻ trắng nộn… Mới đầu còn không chịu, sau còn không phải nằm phè ra thoải mái ư ư a a, kéo ông đây mãi không chịu buông tay…” Ngôn ngữ tục tĩu khó nghe cực điểm!
Sau đó Tạ Nhàn cũng biết chuyện này, hắn chỉ nhìn Tạ Tam cười ha ha. Dần dần Tạ Tam cứ ì ạch làm việc không còn tích cực như trước nữa, Tạ Nhàn mới lạnh lùng nói: “Đừng tưởng mọi người đều biết chút chuyện hư hỏng này của ngươi thì không sao nữa. Tẩy sạch não đi! Chủ tử muốn nô tài làm gì, còn cần phải có chứng cứ sao? Thân mật và cưỡng bức là hai chuyện khác nhau!”
Tạ Tam thoáng phát lạnh, không dám có điều chậm trễ với Tạ Nhàn nữa, nói chuyện, làm việc càng thêm cung kính.
Mà sau khi phát sinh chuyện Loan Loan làm than tổ ong, Tạ Nhàn không chính thức có được phương pháp liền hạ xuống một mệnh lệnh ở mỏ, đội tuần tra ngoại trừ phải đảm bảo an toàn ở mỏ, xử lý sự cố còn có một trách nhiệm đó là đề phòng có người nhặt vụn than.
Theo như Tạ Nhàn nói, dù cho chỉ là vụn than rơi dưới đất, bị trộn lẫn với bùn đất cũng là đồ của mỏ, nếu phát hiện có ai đi nhặt liền coi đó là tội ăn cắp, phải đưa lên quan phủ!
Bố cáo này dán trong khu bếp một bản, trong thôn một bản.
Bố cáo vừa ra lập tức không ai dám lên núi hoặc nhặt vụn than ven đường nữa.
Sau khi Tạ gia đến mỏ có lập một đội tuần tra phụ trách an toàn ở mỏ, ngoài ra, hai mươi mấy thợ mỏ đến từ Tạ gia, dù sao cũng là tôi tớ Tạ gia, trừ đào than còn có một trách nhiệm phải duy trì trị an ở mỏ, tỷ như có thợ mỏ gây chuyện!
Đây cũng là nguyên nhân Tạ Dật không đặc biệt an bài lực lượng bảo vệ an toàn ở mỏ.
Chỉ là, trong mắt Tạ Nhàn những người kia đều là người của Tạ Dật. Không biết Tạ Nhàn kiếm đâu ra năm đại hán lực lưỡng, còn nói rõ, năm người này tuy thuộc đội tuần tra nhưng họ không làm việc của đội tuần tra, bình thường họ muốn đi dạo trên núi đội tuần tra cũng không được can thiệp, ngay cả Tạ Tam cũng vậy. Hơn nữa đội tuần tra có chuyện gì thì tự mình giải quyết, không giải quyết được sẽ lại tìm hắn. Năm người này hoàn toàn chỉ chịu sự quản lý trực tiếp của Tạ Nhàn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...