Tú Sắc Nông Gia

Chuyện của Nguyên Sinh truyền ra, người trong thôn đều nhao nhao bàn tán. Buổi chiều Loan Loan ra ngoài thôn đi dạo, mẹ Nguyên Bảo nhìn thấy nàng còn quan tâm hỏi nàng sự tình thế nào rồi.

Thấy người ta cũng chỉ là quan tâm mình nên nàng cười nói ra tình hình thực tế: “… Bách Thủ nhận được tin tức từ Lưu quản sự nói là Tam thiếu gia đã điều tra rõ rồi, chuyện này xác thực không có liên quan đến Nguyên Sinh.”

Mấy người đều thay nàng thở phào nhẹ nhõm, nhao nhao nói: “Vậy là tốt rồi, bây giờ Nguyên Sinh có chút nghịch ngợm, nhưng nhân phẩm tuyệt đối rất tốt!”

“Đúng đúng, cũng không biết là người ngu ngốc nào làm ra chuyện như vậy!”

Nhất thời mấy người lại suy đoán.

Trong lòng Loan Loan đã từng hoài nghi là Dương Phong, nhưng lúc ấy Dương Phong biểu hiện vô cùng tức giận, hơn nữa hắn lại là nhi tử của Dương Nghĩa Trí. Dương Nghĩa Trí và Dương Khai Thạch ở trong thôn đều có danh tiếng vô cùng tốt. Cùng một huyết thống, tuy Dương Phong có chút ích kỷ, nhưng nàng tin hắn sẽ không làm ra loại chuyện này.

Bởi vậy, chuyện này quả thật rất kì lạ!

Cùng mấy người nói chuyện phiếm một lát, Loan Loan chuẩn bị quay về thì nhìn thấy Vương Thanh Sơn tất tưởi chạy về nhà, đi theo phía sau còn có một bà tử, nhìn kỹ thì ra là bà đỡ.

Mọi người đứng ở ven đường bị bộ dáng gấp gáp của hai người thu hút.

Mẹ Nguyên Bảo đi đến bên người Loan Loan nói khẽ: “Đây không phải là bà đỡ sao? Chẳng lẽ vợ Thanh Sơn sắp sinh?”

Lúc này, lại nghe một người bên cạnh nói: “Thoạt nhìn rất vội vã, không phải hồi sáng còn thấy vợ Thanh Sơn đi dạo bên ngoài sao?”

“Ừ, ừ, sao giờ lại sắp sinh rồi? Không phải có chuyện gì chứ?”


“Hả? Sao mà được? Hổng lẽ sinh khó?”

Loan Loan cùng mẹ Nguyên Bảo nghe người bên cạnh nói, liếc nhau, những người này không thể nghĩ tốt hơn sao?

Lúc nàng trở về nghe người ta nói quả thật vợ Thanh Sơn sắp sinh, dường như rất thống khổ, ngồi trong nhà bên cạnh còn có thể nghe thấy tiếng Cát Kim Liên thống khổ gào thét!

Lúc này lại gợi cho Loan Loan nhớ tới lúc nàng sinh Hán nhi cũng rất đau đớn, mới có một năm mà ấn tượng đã có chút mơ hồ. Chỉ nhớ rõ rất đau, đau lắm!

*****

Vào lúc Loan Loan đã an tâm về chuyện của Vương Nguyên Sinh, hôm sau đột nhiên nàng lại nghe được một tin thật đáng sợ. Vương Nguyên Sinh trộm tiền của người bị trói trên mỏ.

Chỉ mới nghe Lai Sinh nói hai câu, nàng đã vứt bỏ công việc trong tay chạy lên núi, ở chân núi gặp được Bách Thủ đang chuẩn bị đi lên. Vốn hắn định tự mình đi lên núi xem chuyện gì xảy ra, có thể làm chuyện lớn hóa nhỏ, đến tối về nhà lại nói cho Loan Loan sau, không ngờ nàng đã biết: “Sau nàng lại tới đây?”

“Nghe nói Nguyên Sinh đã xảy ra chuyện?” Loan Loan vội hỏi.

“Ta cũng vừa nghe người ta nói, tình huống cụ thể cũng không biết…” Nói xong, Bách Thủ kéo Loan Loan vội vàng chạy lên mỏ.

Cãi nhau với Dương Phong hay bị Lưu quản sự trừng phạt còn có thể cầu tình, nhưng nếu bị người trói lại có thể thấy chuyện này nghiêm trọng cỡ nào! Loan Loan không tin Vương Nguyên Sinh trải qua chuyện lần trước còn không biết hối cải. Nàng rất sợ Vương Nguyên Sinh thực sự xảy ra chuyện gì.

Nhưng càng vội vàng loạn, rõ ràng thường xuyên leo núi đã quen, lúc này mới chạy qua một đỉnh núi nàng đã mệt mỏi thở hồng hộc. Bách Thủ có chút lo lắng: “Hay là nàng nghỉ một lát đi?”


Loan Loan thở gấp hai lần rồi khoát tay với hắn, nếu đến trễ Vương Nguyên Sinh bị người ta đánh thì biết làm sao?

Còn phải qua một ngọn núi nữa mới đến trên mỏ, Bách Thủ cũng gấp gáp, vội nói: “Nếu không, nàng đi từ từ thôi, để ta đi trước xem.”

Xem ra chỉ có thể như vậy, ít nhất Bách Thủ đi còn có thể ngăn được chốc lát. Người đi lại trên núi nhiều năm cước bộ thật nhanh, chỉ trong chốc lát bóng dáng Bách Thủ đã biến mất ở cánh rừng đối diện. Loan Loan lấy lại sức, lúc này mới đi tiếp.

Trong lòng Loan Loan không khỏi thở dài. Từ lúc mang thai đến lúc hài tử một tuổi, bây giờ mới qua hai năm không lên núi làm việc, nàng đã không chịu được mệt mỏi như vậy. Đi đường núi cũng có thể mệt thành như vậy sao? Đồng thời cũng thật sự cảm nhận được vác than từ trên mỏ xuống Dương gia thôn không dễ dàng cỡ nào. Lòng thầm trách cứ việc Vương Nguyên Sinh lười biếng cũng suy giảm chút ít!

Đường lên mỏ rất dễ tìm, dọc đường đi lên đỉnh núi đều có vụn than rơi xuống, mặt đất cũng vững chắc hơn.

Thật vất vả mới đến được quặng mỏ. Còn chưa lên mỏ, Loan Loan đã nghe thấy bên trên thật ồn ào. Nàng vội bước nhanh, sau khi đến mỏ đá liền nhìn thấy một mảng người đông nghịt, nhìn không rõ ai là ai, cũng không trông thấy Bách Thủ, nhưng mà, dễ làm người khác chú ý là Vương Nguyên Sinh đang bị trói dưới một thân cây.

Lưu quản sự, Tạ Tam đứng bên cạnh, cha nàng đang cúi đầu nói gì đó, thỉnh thoảng còn cầm tay áo lau nước mắt, mà đối diện cha Loan Loan là một người đàn ông cao lớn tục tằng, hẳn là một người trong nhóm đào than đến từ Tạ gia.

Đợi nàng đến gần mới nhìn rõ trên mỏ này ngoại trừ người làm công còn có không ít người trong thôn tới xem náo nhiệt, nam nữ già trẻ, ba tầng trong ba tầng ngoài, lúc này nàng cũng nhận ra mấy người bên cạnh cha mình còn có hai cha con Vạn Hữu Tài, xem ra lúc này trên dưới đều đã đình công rồi!

Chuyện này xem ra rất nghiêm trọng!

Trong lòng nàng càng thêm bất an, đẩy đám người ra thật vất vả mới lách vào được, đúng lúc nghe thấy cha nàng đang rối rít xin lỗi người ta!

“Tạ Đại, Nguyên Sinh nhà ta tuy tính tình có chút bướng bỉnh, nhưng nó chắc chắn không thể nào làm ra chuyện này!”


“Sao lại không thể, hắn có thể trộm than thì có thể trộm bạc, lại nói, đêm đó Nhị đệ ta đã nhìn thấy hắn còn gì.” Người tên Tạ Đại sắc bén nói, lớn giọng rống đến người ở cách hai đỉnh núi cũng có thể nghe thấy.

“Chuyện đó là do hiểu lầm, Nguyên Sinh nhà ta thật sự trong sạch.” Cha Loan Loan cố gắng bào chữa đấy.

“Hắn có trộm than hay không ta mặc kệ, nhưng lần này bạc là do hắn trộm, hiện có hai lựa chọn, một là đền bạc, hai đưa đến quan phủ!”

Thái độ Tạ Đại rất cường ngạnh, bộ dáng như muốn đánh người. Cha Loan Loan nhíu mày, mặt nhăn như ăn phải mật đắng: “Mười lượng bạc, chúng ta làm sao đền được, việc này không liên quan đến Nguyên Sinh nhà ta mà!”

Loan Loan khẽ giật giật khóe mắt, mười lượng bạc đâu phải số nhỏ, tuy vào mỗi cuối năm làm thịt khô nàng cũng thu vào được hơn mười lượng, nhưng đó là do may mắn được hợp tác với Tạ gia, bình thường dù là buôn bán thứ gì, bạc kiếm được cũng đều đếm trên từng cắc một.

Vương Thanh Sơn bán giỏ ở chợ ngày nào có thể kiếm được một lượng bạc đã là may mắn lắm rồi. Còn làm việc trong mỏ, chỉ khi có sản lượng tốt, muốn kiếm được mười lượng bạc cũng phải mất tới ba tháng!

Đúng lúc này Bách Thủ đi tìm hiểu rõ tình huống cũng đã tới, Loan Loan lập tức kéo hắn lại hỏi rõ chuyện gì xảy ra. Bách Thủ cười khổ thuật lại chuyện mình thăm dò được.

Đêm hôm trước Loan Loan mời cha nàng và Vương Nguyên Sinh đến ăn cơm. Hai người từ nhà Loan Loan đi ra rồi cũng không lập tức trở về nhà, bởi vì đêm đó có ánh trăng, nên hai cha con lại đi lên mỏ làm việc tiếp, việc này Loan Loan và Bách Thủ cũng biết.

Đêm đó xác thực có nhiều người thừa dịp khí trời tốt cũng tiếp tục làm việc trên mỏ.

Buổi tối đó mười lượng bạc trên người Tạ Đại lại bị mất. Đa số mười mấy người đi theo Vạn sư phụ từ bên ngoài đến đào than đá đều là nô bộc của Tạ gia, bên trong có không ít người họ Tạ, ba huynh đệ Tạ Đại nằm trong số đó.

Ba huynh đệ họ đi theo Vạn sư phụ ra bên ngoài làm việc nhiều năm, kiếm được bạc ba huynh đệ liền gom về một chỗ.

Thì ra trước đây Tạ Dật đã từng nói với những nô bộc này, nếu muốn gửi bạc thì đưa cho Dư chưởng quỹ, cứ nửa năm Dư chưởng quỹ sẽ phái người trở lại Tạ gia một chuyến, sau đó Tạ gia sẽ đưa lại bạc cho người nhà của họ.

Ba huynh đệ Tạ gia đã giao bạc cho Dư chưởng quỹ mấy tháng trước, lần này vừa vặn được hai tháng tiền công, ba huynh đệ vẫn theo thường khi gom hết về cho Tạ Đại. Hắn đang định ngày mai đến quán rượu giao cho Dư chưởng quỹ.

Cũng do hắn chủ quan để bạc trong túi áo khoác ngoài, lúc làm việc ra nhiều mồ hôi liền cởi ra bỏ ở chỗ Tạ Nhị. Đêm đó đúng lúc Tạ Nhị đang trực nên không vào hang đào than. Đợi Tạ Đại từ trong động đi ra vừa mệt vừa buồn ngủ, về đến lều liền ngủ mất, đến ngày thứ hai muốn đi chợ mới nhớ tới bạc, lúc này lật hết quần áo trên người ra cũng không tìm thấy bạc, đi hỏi hai huynh đệ khác cũng đều nói không giữ. Lúc đó ba người mới biết bạc đã bị người khác lấy đi.


Nhưng đêm đó sau khi trở về Tạ Đại ngay cả quần áo cũng không cởi ra đã ngủ mất, nếu có người lục áo khoác ngoài nhất định hắn sẽ biết. Nếu không phải bị trộm lúc ngủ, vậy chỉ có một khả năng là bị người trộm khi áo khoác nằm dưới đất lúc tan ca.

Lúc ấy Tạ Nhị cũng mệt mỏi do làm việc cả ngày, không còn tâm trí đâu để tâm đến chuyện khác nên không trông chừng áo khoác của ca ca hắn cẩn thận, lại không ngờ có bạc trong đó. Về sau hắn đi nhà vệ sinh hai lần cũng không cầm theo áo, đoán chừng có người lấy đi lúc đó.

Trước sau vẫn không thấy tăm hơi, đến khi chuyện Vương Nguyên Sinh trộm than vỡ lở ra, huynh đệ ba người lúc này mới chú ý tới hắn. Có thể trộm than tất nhiên có thể trộm bạc.

Trải qua hai ngày kiểm chứng, ba người rốt cục phát hiện Vương Nguyên Sinh cứ đến tối là đi xuống núi, vì vậy liền nhất định là Vương Nguyên Sinh trộm. Ba người tìm Lưu quản sự và Tạ Tam, lập tức trói Vương Nguyên Sinh lại. Vương Nguyên Sinh vẫn luôn một mực khẳng định mình không hề lấy bạc của Tạ Đại.

Chết vẫn không thừa nhận, chỉ có thể đưa đến quan phủ điều tra.

Nhưng cha Loan Loan từng nghe người nói có mấy phạm nhân sau khi bị đưa đến nha môn, nếu như đối phương dùng bạc mua chuộc, nha dịch sẽ thừa dịp dụng hình đánh phạm nhân trong lao, sống không bằng chết, thẳng đến khi hắn nhận tội. Hơn nữa đã vào nhà lao thì sau này thanh danh cũng không dễ nghe!

Ông sợ Vương Nguyên Sinh chịu tội nên mới cúi đầu cầu khẩn không ngừng, lúc này Tạ Đại mới không đưa Vương Nguyên Sinh đến quan phủ, nhưng lại bảo người ta trói hắn vào thân cây, nếu không cho Tạ Đại một lời giải thích, không bồi thường bạc thì cứ trói như vậy!

Loan Loan thật sự hết biết nói gì. Nếu Tạ Đại đưa Vương Nguyên Sinh đến quan phủ thật mới tốt, ít nhất Bách Thủ còn quen biết hai người Tạ Thiên trên đó, nàng còn có thể nhờ Dư chưởng quỹ nhờ người điều tra rõ chân tướng. Nàng tin với quan hệ hợp tác giữa nàng và Tạ Dật, ít nhất Vương Nguyên Sinh sẽ không chịu khổ trong lao.

Hiện huyên náo mọi người đều biết, còn bị trói trên cây, đấy mới là làm xấu thanh danh!

Nhưng mà, chuyện đã xảy ra vẫn phải tìm cha nàng chứng thực. Cha nàng thấy Loan Loan cùng Bách Thủ đến rồi như tìm được cứu tinh, lôi kéo nàng và Bách Thủ không ngừng nức nở: “Nhị muội, các con tới cứu Nguyên Sinh đi! Cha hỏi nó rồi, thật sự nó không trộm bạc của Tạ Đại mà.”

Vương Nguyên Sinh thiếu chút nữa mừng đến phát khóc!

Chưa bao giờ hắn hi vọng được nhìn thấy Loan Loan như thế. Vô luận Loan Loan muốn đánh muốn mắng gì cũng được, hắn rất cam lòng. Từ lúc bị trói trên cây mỗi giây mỗi phút hắn đều muốn gặp Loan Loan và Bách Thủ, hơn nữa, đến giờ hắn mới hiểu được, Loan Loan cùng Bách Thủ đã sớm là người lợi hại nhất trong lòng hắn!

Thấy bộ dáng đáng thương của Vương Nguyên Sinh, Loan Loan vừa tức lại vừa khổ sở thay cha mẹ nàng. Sau đó nàng bảo cha thuật lại chuyện đêm đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui