Edit: Sarah Khanh
Beta: Tuyết Y
Loan Loan đi một vòng quanh con ngựa, trong lòng nói thầm không biết quý nhân ở đâu đến thôn các nàng đây. Nhưng một lúc lâu rồi mà cũng không thấy người nào, chẳng lẽ muốn mình dọn dẹp?
Loan Loan nhíu mày nhìn cái đống vẫn đang bốc hơi nóng kia.
Đúng lúc này, một nam tử trẻ tuổi từ bên ngoài đám người chen vào, nhìn thấy Loan Loan đang đứng ở chỗ cách con ngựa không xa, hắn không khỏi âm thầm đánh giá nàng một phen.
Loan Loan đưa mắt nhìn nam tử trẻ tuổi, rồi quay đầu lại nhìn con ngựa lớn đang thoải mái ngoắc ngoắc cái đuôi, mở miệng lớn tiếng nói: “Ngựa này là của ai vậy, không biết trông coi sao?”
Nghe vậy, ánh mắt nam tử trẻ tuổi sáng lên, tiến lên rất có lễ phép nhìn nàng, mỉm cười nói: “Xin hỏi cô nương là Vương cô nương?”
Loan Loan sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe người ta gọi mình như vậy, rồi nàng lạị đánh giá hắn từ đầu đến chân.
Mi thanh mục tú, nói chuyện trầm ổn hữu lễ, ánh mắt nhìn người khác mang theo thiện ý, bộ dáng rất dễ nói chuyện, tròng mắt chuyển động lộ ra sự khôn khéo, trên người mặc một bộ quần áo màu xám tro, nhìn thì bình thường nhưng chất liệu tốt hơn quần áo bọn họ đang mặc, trái ngược với những tên sai vặt của gia đình giàu có.
Chỉ một câu thôi, hắn rất lạ mặt, nàng không quen.
Thấy Loan Loan gật đầu, nam tử lại cười nói: “Vương cô nương…”
Loan Loan giơ nhẹ tay chặn ngang lời hắn nói, chỉ chỉ con ngựa ở bên cạnh, nói: “Ngựa này là của ngươi?”
Nam tử giật mình, liếc nhìn đống phân ngựa ở góc tường thì ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, thật là ngại quá, con ngựa này lúc đi mới cho nó ăn cỏ, không ngờ vừa dến lại mang phiền toái cho Vương cô nương.”
“Không phiền!” Loan Loan sảng khoái nói, sau đó liền tủm tỉm cười: “Tiểu ca, ngựa này đúng là ngựa tốt a! Ta chắc rằng tìm khắp trấn cũng không tìm được con ngựa khỏe mạnh bằng con ngựa này nha.”
“Ha ha, cô nương quá khen.” Tiểu ca khiêm nhường cười, đây chính là ngựa mà công tử nhà hắn mua được từ nhà buôn ngựa tốt nhất kinh thành. Nghĩ thế, giữa hai đầu mày và nét mặt hắn bèn hiện lên chút đắc ý.
“Ngựa tốt như thế này khẳng định không giống với mấy con trâu ở nông thôn chúng ta.” Sau đó chỉ vào đống phân ngựa ở góc tường tiếp tục nói: “Phân trâu có thể làm phân bón cho hoa màu, ôi chao, phân ngựa của con ngựa tốt này khẳng định có thể làm phì nhiêu đồng ruộng, đáng tiếc lại bị lãng phí ở chỗ này….”
Tiểu ca giật giật khóe miệng, sao hắn lại không biết ý tứ của Loan Loan, bèn cười khan nói: “Phải, phải……” Đồng thời con ngươi đảo vòng vòng. Vừa đúng lúc nhìn thấy một nam tử tầm hai mươi tuổi đang đứng bên cạnh nghiêng đầu tò mò nhìn hắn, tiểu ca chợt nảy lên ý định, hắn lấy ra một lượng bạc: “Vị huynh đệ kia có thể giúp ta một việc hay không?”
Người chung quanh nhìn thấy một lượng bạc sáng bóng thì hai mắt đều mở to, còn có chút không dám tin, chỉ cần xúc giúp đống phân ngựa này đã có được một lượng bạc, đi đâu mà tìm được chuyện tốt như thế?
Lai Sinh cầm lấy bạc nhìn nhìn, rồi áng chừng trong tay, sau đó lấy ra một đồng tiền từ trong lồng ngực, chân mày khẽ nhíu lại.
Loan Loan ghé sát vào, cười tủm tỉm nói: “Đây chính là một lượng bạc hàng thật giá thật nha, có thể đổi được rất nhiều loại tiền đồng này của đệ đấy.”
Trên người Lai Sinh cho tới bây giờ cũng chỉ có một đồng tiền.
Sau khi nghe xong, ánh mắt hắn sáng ngời, sau đó đã thấy hắn ngênh ngang đẩy cửa sân ra, rất nhanh cầm đồ đi ra ngoài thu dọn đống phân ngựa nơi góc tường.
Tiểu ca há miệng ngoài ý muốn nhìn Lai Sinh đang ra ra vào vào, hóa ra lại là người một nhà?
Đang suy nghĩ, lại nghe thấy Loan Loan cười đến chân thành nói: “Tiểu ca, con người ngươi thật tốt a! Không biết tiểu ca có chuyện gì?”
Tiểu ca bừng tỉnh. Trong lòng có đầy đủ ngũ vị hỗn tạp, không đợi hắn mở miệng, một bạch y công tử góc áo tung bay từ bên ngoài đám người đi vào. Bạch y công tử tay cầm quạt xếp, mắt mang ý cười, dáng người cao ngất ưu nhã, thong dong bất phàm, giơ tay nhấc chân đều thể hiện khí phái cao quý.
“Thì ra là thiếu đông gia.” Loan Loan cười chào hỏi, kỳ thật khi vị tiểu ca này đi ra thì nàng đã quét mắt nhìn về Tạ Dật đang đi về phía mọi người. Lúc ấy nhìn thấy, nàng chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng không ngờ thật đúng hắn.
Tạ Dật tay cầm quạt xếp, mặt cười mỉm, ưu nhã tiêu sái đi tới.
Hắn từ từ đong đưa quạt xếp, ôm quyền hướng về phía Loan Loan: “Vương cô nương, nhà cô nương thật dễ tìm a!”
Loan Loan hơi khó hiểu, người này thật sự tới tìm nàng? Có điều, đối với cách xưng hô của hắn lại thấy là lạ.
Lễ phép cười nói: “Nông thôn là nơi thô tục, thiếu đông gia có việc gì cứ bảo Dư chưởng quỹ phái người đến nói một tiếng là được, sao lại vất vả tự cất công đến đây.”
“Không sao! Không biết Bách Thủ huynh đệ có ở nhà hay không?”
“Huynh ấy đi ra ngoài rồi, nếu thiếu đông gia không vội, ta lập tức nhờ người gọi huynh ấy về.”
“Được.”
Cho nên Loan Loan lập tức bảo Lai Sinh đi tìm Bách Thủ, nếu đã là ông chủ của mình, nàng cũng không thể để người ta đứng ngoài cửa như vậy được, nhưng nàng lại là một phụ nhân. Loan Loan nghĩ lúc này bên ngoài có nhiều người như vậy, hơn nữa lời Tạ Dật vừa nói tất cả mọi người đều nghe, chắc rằng cũng sẽ không bị người khác bàn tán, nàng suy nghĩ một chút liền tượng trưng nói một câu: “Không bằng vào trong sân ngồi một chút.”
Không nghĩ tới Tạ Dật thật đúng là không thèm khách khí, nhấc chân đi vào sân nhỏ, Loan Loan cũng đành phải đi vào theo, đợi mấy người đi vào, mấy người ở ngoài lập tức bắt đầu bàn tán.
“Oa, thì ra đây chính là thiếu đông gia của “Quán rượu Phúc Sinh”.”
“A, thiếu đông gia này còn đích thân tới tìm, vợ chồng Bách Thủ gặp được quý nhân a!”
“Quả nhiên là công tử nhà giàu, khí độ rất khác biệt a….”
Lúc mấy người Tạ Dật vào thôn chỉ có hai ba người nhìn thấy, hắn hỏi thăm họ nhà Loan Loan, sau khi đến nơi, vì Loan Loan không có ở nhà nên Tạ Dật bèn đi dạo trên đường thôn. Loan Loan là giới nữ lưu nhưng lại rất biết làm ăn, thỉnh thoảng có thể ra chút diệu chiêu, chỉ riêng việc ký khế ước kia thôi thì cũng không phải việc mà người bình thường có thể nghĩ ra được.
Cha mẹ Loan Loan đều là nông dân đầu tắp mặt tối, không biết làm ăn, cho nên Tạ Dật rất muốn xem xem tại sao Loan Loan lại có nhiều chủ ý đến như vậy. Đi lòng vòng, hắn phát hiện thật ra đây cũng chỉ là một thôn trang nhỏ bình thường, trong thôn cũng không có người tài ba đặc biệt. Vì vậy, trong lòng Tạ Dật bèn quy Loan Loan vào loại nhân tài trời sinh đã có năng khiếu làm ăn.
Chính vì hắn không có ở cửa, cho nên khi mọi người tụ tập lại càng nhiều cũng chỉ thấy gã sai vặt. Mà phần lớn lực chú ý của mọi người đều bị ba con ngựa kia hấp dẫn, vì thế khi Tạ Dật bước tới không có ai chú ý.
Hiện tại nhìn thấy công tử văn nhã như vậy, lại là thiếu đông gia của quán rượu Phúc Sinh, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
Nhưng xét thấy người ta là quý nhân, mọi người bèn nhỏ giọng xuống, vì họ cũng sợ đắc tội quý nhân. Mọi người nhìn một lát rồi tốp năm tốp ba rời đi, có vài người quá hiếu kỳ thì vẫn lặng lẽ ở ngoài cửa nhìn vào bên trong.
Loan Loan vào trong nhà bưng hai cái ghế dài ra ngoài sân, rồi nàng lại nghĩ loại công tử cao quý như Tạ Dật này, mặc lăng la tơ lụa, ăn sơn hào hải vị, sinh hoạt đều có nha hoàn gã sai vặt hầu hạ, mà trong nhà nàng cũng không có đồ gì tốt, nấu nước pha trà thì sợ hắn không vừa mắt, vì thế nàng cũng lười làm bộ kiểu cách này nọ.
Nàng cười hỏi: “Ta đây ở nông thôn không có thứ gì tốt, thiếu đông gia một đường tới đây có khát không?”
“Không cần phiền toái như vậy, ta ngồi thôi là được rồi.” Tạ Dật không để ý nói, nói là ngồi, nhưng hắn vừa vào thì đã đứng trong sân đánh giá xung quanh.
Đầu tiên là khó hiểu nhìn con đường lát đá xanh, sau đó đến đứng dưới hành lang quan sát, tiếp theo đi dọc theo rãnh thoát nước quanh sân một vòng, ngay cả vườn rau Loan Loan làm hắn cũng hứng thú nhìn mấy lần.
Sau hắn lại chỉ vào cây ớt trong vườn rau tò mò hỏi: “Đây là cây gì? Hoa không giống hoa, rau không giống rau.”
Loan Loan một đầu đầy hắc tuyến, cười nói: “Không phải là hoa, đó là rau dại. Trước kia lúc trong nhà còn nghèo đói đã lên núi tìm nó ăn.”
Tạ Dật vừa nghe xong thì hứng thú: “Thứ này có thể ăn à? Bây giờ các người cũng ăn?”
Loan Loan bập môi, suy nghĩ một chút nói: “Có thể ăn, nhưng hương vị của nó rất lạ, người bình thường không ăn nổi mùi vị đó. Hiện tại không ăn.”
Cây ớt vốn có thể ăn, mùi vị vô cùng cay, nhiều người ăn xong cũng không chịu được. Hơn nữa nhà bọn họ hiện tại quả thực cũng không ăn, vì cây ớt kia còn chưa chín! Loan Loan cảm thấy lời mình nói vô cùng chân thật.
Tạ Dật là thiếu đông gia, rất nhiều chuyện phía dưới đều có người đi xử lý, cho nên nhiều chuyện hắn còn không hiểu rõ bằng chưởng quỹ dưới quyền. Hơn nữa cây ớt mới lạ này chỉ sợ là ngay cả Dư chưởng quỹ thấy cũng chưa chắc biết được, chứ đừng nói là mầm ớt.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Dật, Loan Loan cảm thấy đó là một nam nhân ngũ quan tuấn dật, toàn thân quý khí, ở trên cao không thể với tới. Hiện tại lại cảm thấy hắn giống như một đứa trẻ con hiếu kỳ.
Sau khi đi thăm và hiểu rõ được cái gọi là rau dại trong vườn rau của Loan Loan, Tạ Dật lại bắt đầu nghiên cứu thảo luận về cái hành lang được nới rộng ra của nhà nàng, ngay cả cái rãnh thoát nước không chút thu hút cùng với con đường lát đá xanh mà hắn thường thấy, hắn cũng hỏi rất nhiều vấn đề về chúng.
Sau đó hắn thở dài nói: “Nhà các ngươi xây thật là … đặc biệt nha!”
Sau khi đi một vòng quanh sân, hắn lại trở lại trong sân trong. Gã sai vặt bên cạnh lập tức lấy tay áo lau lau băng ghế dài, sau đó lấy một chiếc khăn tay trải lên trên mặt. Tạ Dật khẽ mỉm cười với Loan Loan, lúc này mới thong thả ngồi xuống.
Quả nhiên là quý nhân! Loan Loan âm thầm may mắn mình không nấu nước pha trà.
Nói được một đống chuyện râu ria xong, rốt cuộc Bách Thủ đã trở lại. Sau đó Tạ Dật nói ra ý định của lần đến này.
“….. Những món thịt khô kia ở mỗi địa phương đều rất được hoan nghênh. Vẫn nghe Dư chưởng quỹ khen ngợi, ta đã muốn tới làm quen với Vương cô nương từ lâu.”
Loan Loan rất khiêm nhường cười cười: “Chúng ta là nông dân, cũng không làm ra được thứ gì tinh xảo, so với thức ăn ở quán rượu thì chúng ta còn cần phải học hỏi thêm rất nhiều.”
Tạ Dật khẽ lắc tay, tỏ vẻ không đồng ý với lời Loan Loan nói: “Vương cô nương không cần khiêm nhường như thế, món ăn các ngươi làm rất nhiều quán rượu không làm được, chúng ta đã từng cố ý cho người nghiên cứu thử, nhưng trừ món lạp xưởng cô nương làm là có thể bắt chước được một hai, thì thịt muối kia lại hoàn toàn không làm được. Nói thật ra, không chỉ chúng ta mà một số quán rượu khác cũng có ý đồ muốn làm chút thịt khô ra bán, có điều cũng có một quán rượu nghĩ được cách làm lạp xưởng, nhưng mùi vị thịt muối không giống, thịt xông khói thì khỏi phải nói, hoàn toàn không cùng mùi vị……”
Chỉ cần biết được gia vị thì quả thực lạp xưởng khá dễ làm, thịt khô xông khói có hương vị khác thường thì chỉ sợ là do không chọn đúng rơm củi để xông, cho nên thịt khô được xông ra có mùi vị khác ; mà thịt muối kia cũng là món ngon nhất trong ba loại thịt, đương nhiên phải có bí phương để làm.
“…. Các nơi buôn bán tốt cả nước chủ yếu là mấy quán rượu lớn thuộc kinh thành và Giang Nam, có điều việc này còn phải cảm tạ Vương cô nương, nếu không có bí phương kia của cô nương, sợ rằng các quán rượu khác đã nghĩ ra cách làm, làm ra được món ăn như thế và tranh giành việc làm ăn với quán rượu Phúc Sinh chúng ta từ lâu rồi.”
Lời nói của Tạ Dật khiến Loan Loan nghe thấy có chút bất ngờ, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời hắn nói.
Loan Loan suy nghĩ một chút, cười nói: “Thiếu đông gia không cần khách khí, hai nhà chúng ta có khế ước, cho lên thiếu đông gia cứ yên tâm, thứ này ta cũng chỉ làm độc quyền cho quán rượu Phúc Sinh mà thôi.”
“Đúng vậy, mặc dù chỉ gặp qua Vương cô nương cùng Bách Thủ huynh đệ hai lần, nhưng mà ta rất tin tưởng cách làm của hai vị.” Tạ Dật nhìn Loan Loan và Bách Thủ chân thành nói, hắn dừng một chút rồi lại nói: “Thật ra thì lần này đến đây còn có một việc, chính là chuyện khế ước này.”
Loan Loan ngớ ra, cười nói: “Hợp đồng đã ký xong lâu rồi, không biết thiếu đông gia có vấn đề gì?”
Tạ Dật khẽ mỉm cười: “Hợp đồng là Vương cô nương tự nghĩ ra, Dư chưởng quỹ cũng đã xem qua thì tất nhiên không có vấn đề gì.” Lời này có chút coi trọng Loan Loan.
“Có điều, hôm nay ta còn muốn bàn lại chi tiết của khế ước với hai vị.”
Mặc dù chuyện này là Loan Loan làm, nhưng nếu ký lại khế ước thì chắc chắn Loan Loan cũng phải thương lượng với Bách Thủ, cho nên Tạ Dật mới nói câu “Nói chuyện với hai vị”
Loan Loan không biết trong hồ lô của Tạ Dật bán thuốc gì, mặc dù Tạ Dật tuổi còn trẻ nhưng nàng cũng không cho rằng hắn dễ lừa hơn Dư chưởng quỹ, nàng nhìn Bách Thủ một cái.
“Triều đình vì muốn dân chúng có cuộc sống tốt, những năm này áp dụng không ít chính sách ưu đãi. Khi dân chúng có cuộc sống tốt, thu nhập được nâng cao, đó cũng là chuyện tốt với triều đình. Chính vì như thế, hiện tại có vài thứ lại tăng giá. Vương cô nương dễ nói chuyện như vậy, ta cũng không thể vì vậy mà bắt nạt cô nương, cho nên ta muốn chúng ta sửa lại khế ước này…….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...