Trời bắt đầu càng ngày càng nóng hơn, Loan Loan làm bột lạnh mang ra chợ bán. Trời nóng, có ít người đi chợ, nhưng trước kia nàng bày hàng ở chỗ này, nên cũng có nhiều người biết nàng, mà bột lạnh lại là món ăn lạ, mọi người đi ngang qua không khỏi tò mò đến xem, có những người trước kia hay chú ý đến mua bánh của nàng cũng chủ động mua một bát nếm thử, khi ăn thử thì lập tức kinh ngạc hô thật mát.
Người bên cạnh hiếu kỳ, thế là cũng lập tức tranh nhau mua nếm thử, một đồng tiền một bát cũng rất rẻ, cho nên hai người đã bán sạch nửa thùng bột lạnh trong lần đầu tiên mang ra chợ bán. Bán liên tục ở chợ mấy hôm, món này của Loan Loan từ từ đã có chút tiếng tăm ở chợ, không chỉ người đi chợ thuận tiện mua một bát, mà người buôn bán nhỏ, người bán hàng rong xung quanh cũng mua một bát để giải nhiệt.
Thỉnh thoảng có lúc làm quá nhiều bán không hết, thì trên đường về nhà, hai vợ chồng rao bán ở các thôn hai người đi ngang qua rồi cũng bán hết chỗ còn lại.
Buổi sáng đi bán bột lạnh, buổi chiều đi cắt rau cho lợn, nhưng nếu trời mát thì nàng lại làm thêm một ít chờ đến chiều đẩy bán vòng quanh thôn. Mọi người Dương gia thôn cũng biết hai vợ chồng Loan Loan bây giờ đang bán bột lạnh, có người ghen tỵ nhưng đồng thời lại hiếu kỳ. Nàng cho nhà Nguyên Bảo và nhà Thạch Đầu mỗi nhà một chút, đặc biệt là mấy đứa trẻ ở hai nhà đều vô cùng thích món này.
Mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu lại càng hâm mộ nàng: “. . . . . . Sao muội lại có nhiều chủ ý như vậy thế? Món ngon này cũng để muội nghĩ ra được.”
Loan Loan cười cười nói mình từng vô tình nghe một thương nhân qua đường ở chợ nói, chỉ than thở bản thân mình gặp may. Sau đó trong lòng lại cảm thán sự ưu việt của việc xuyên từ hiện đại đến thời đại này lần nữa.
Món này dù tốt nhưng cũng không thể ăn nhiều. Loan Loan và Bách Thủ là người bình thường nên có thể tự kiềm chế, nhưng Lai Sinh thì chỉ cần lúc nào muốn ăn là sẽ tìm Loan Loan, cũng không ngừng miệng mà có bao nhiêu sẽ ăn bấy nhiêu.
Trải qua một thời gian ngắn ước lượng, mỗi ngày Loan Loan đều làm một lượng bột lạnh nhất định, chỉ cần đảm bảo đủ bán là được, nếu ngày nào muốn dư lại chút ít để về nhà mình ăn thì đương nhiên lúc làm sẽ làm nhiều thêm. Cho nên đôi khi về nhà trong thùng còn dư một hoặc nửa bát thì sẽ cho Lai Sinh, cho hắn ăn đỡ thèm, nhưng cũng không để cho hắn ăn nhiều.
Có đôi khi cũng không dư chút nào, lúc này Lai Sinh sẽ quấn lấy Loan Loan đòi ăn bột lạnh.
Cũng phải thôi, hai ngày nay người mua bột lạnh cũng nhiều hơn, nên liên tục hai ngày nay khi tan chợ thì bột lạnh của nàng cũng đều bán hết sạch. Lai Sinh dĩ nhiên cũng không được ăn rồi.
Ngày hôm đó, lúc hai người về đến nhà, đầu tiên Lai Sinh chạy ra xem xét thùng trên xe bò phát hiện bên trong lại trống không, hắn bẹt miệng tủi thân nhìn Loan Loan, tức giận dậm chân: “Lại không còn.”
Loan Loan thấy thế trong lòng buồn cười, lúc đi qua hắn thì vỗ vỗ bả vai hắn, mỉm cười an ủi: “Hôm nay nhiều người đi chợ lắm, Lai Sinh hôm nay sẽ không được ăn rồi. Tẩu lập tức làm cơm trưa cho đệ.”
“Nhiều người như vậy sao tẩu không làm nhiều thêm một chút đi?” Lai Sinh rất bực bội, hắn biết trong nhà dựa vào món này để kiếm bạc, nhưng hai ngày nay hắn không được ăn bột lạnh rồi.
“Chị dâu cũng không phải thần tiên, sao có thể biết trước sẽ có nhiều người đi chợ như vậy nha!” Loan Loan cười nói, sau đó đi vào phòng bếp.
Bách Thủ dắt trâu đến chuồng cột lại, cũng không để ý đến hắn.
Kỳ thực hai người đều có ý định không chừa bột lạnh cho hắn ăn, mỗi ngày đều ăn như thế, mà mỗi khi ăn là không biết tiết chế, ngộ nhỡ bị tiêu chảy thì làm sao bây giờ?
Lai Sinh không có cách nào, hôm nay lại không được ăn bột lạnh, hắn bê cái thùng trống trơn với bộ mặt ai oán vào trong bếp.
Ăn xong cơm trưa, Bách Thủ đi lên núi, hiện tại căn bản mỗi ngày buổi sáng Bách Thủ ra chợ bán bột lạnh cùng Loan Loan, nếu hôm trước săn được thú rừng ngon, thì khi Loan Loan bán bột lạnh, hắn sẽ mang con thú săn được đi đến quán rượu.
Sau đó buổi chiều Bách Thủ lại đi lên núi săn thú, ngày kế sẽ mang thú bắt được đi chợ bán, mà Loan Loan dẫn theo Lai Sinh đi cắt rau cho lợn. Vì mua hai con heo lớn nên mỗi ngày phải có hai người đi cắt mới đủ.
Chờ Bách Thủ đi rồi, Loan Loan bèn cùng Lai Sinh đeo gùi ra cửa. Lai Sinh vì không được ăn bột lạnh nên tâm tình không tốt cho lắm, một đường đi theo ở phía sau cũng không nói chuyện, thỉnh thoảng có người cùng thôn gặp gọi hắn, hắn cũng không để ý tới người ta.
Sau đó Loan Loan chỉ có thể áy náy xin lỗi cười giải thích với người ta: “Đứa nhỏ này đang đang giận dỗi chút thôi ạ.”
Đối phương cũng không tức giận, từ sau khi ông nội của hắn mất, người trong thôn đều khoan dung nhiều hơn với hắn, còn cười trêu chọc hắn: “Lai Sinh à, đệ xem đệ lớn thế nào rồi mà còn giở tính tình trẻ con như thế, như vậy sẽ không tìm được vợ đâu nha.”
Lai Sinh không hiểu ý tứ thực sự của việc lấy vợ là như thế nào, chỉ biết Bách Thủ cứ gọi Loan Loan như vậy, sau lại hỏi Loan Loan: “Chị dâu, tương lai đệ cũng phải tìm vợ sao?”
Mặc dù biết người nói không có gì ác ý, nhưng Loan Loan vẫn không thích có người mang chuyện này ra đùa giỡn Lai Sinh, đời này không biết hắn có may mắn đó hay không đây.
Liền nói: “Vợ không phải đệ muốn lấy là lấy đâu, việc đó còn phải xem duyện phận. Hơn nữa, không thể ngày nào cũng nhắc vợ vợ đâu nhé, nếu không sẽ dọa vợ chạy mất, thế thì sẽ không có duyên, mà không có duyên sẽ không có thể nào cưới được vợ rồi.”
Nếu như nàng trả lời luôn là sau này hắn có thể lấy vợ, ngộ nhỡ hắn nhớ rồi, sau này vào ngày nào đó hắn lại hỏi nàng chuyện này thì nàng sẽ phải đáp như thế nào đây?
Lai Sinh ngồi xổm trên mặt đất nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Vợ đệ nhỏ mọn vậy à? Đệ mới không thèm chơi với quỷ hẹp hòi đâu.”
Một lúc sau, lại bực bội nói ra một câu: “Chị dâu sao tẩu không nhỏ mọn vậy ?”
Nhìn bộ dạng không hiểu gì của hắn, có đôi khi Loan Loan lại đau lòng thay hắn, ngươi nói xem một đứa nhỏ vẻ ngoài đoan chính như vậy, nếu như đầu óc hắn bình thường, đoán chừng con hắn cũng đã chạy đầy đất rồi.
Mặt trời phía trên càng thiêu đốt, trèo lên trên núi một lúc, vẻ mặt hai người đều đỏ bừng, người đầy mồ hôi, cũng bắt đầu khát, như thế thì tốt rồi, vì Lai Sinh lại càng muốn ăn món bột lạnh mát lạnh kia.
Từ trên núi đi xuống trong miệng không ngừng la hét muốn ăn bột lạnh, Loan Loan chỉ có thể nhẫn nại dụ dỗ hắn, đồng ý ngày mai nhất định giữ lại cho hắn.
Lai Sinh đã bắt đầu giở tính ương bướng, đâu chịu nghe theo, kêu la đòi hôm nay nhất định phải ăn. Đặt mông ngồi trên mặt đất ở chỗ cách nhà không xa, ven đường có rất nhiều cỏ xanh, ngồi xuống đương nhiên cảm thấy mát mẻ. Thế là Lai Sinh lại không chịu đứng lên nữa.
Loan Loan kêu mấy lần hắn cũng không có phản ứng, nàng đeo gùi trở về nhà, cất kỹ rau cho lợn, rồi lại quay lại tìm Lai Sinh, kết quả phát hiện hắn nằm thẳng cẳng chảy nước dãi trên mặt đất rồi.
“Lai Sinh, sao đệ lại ngủ trên mặt đất thế này?” Loan Loan đến gần nhìn xuống hắn nói.
Lai Sinh mở mắt nhìn Loan Loan: “Trên mặt đất rất mát mẻ, nên đệ nằm xuống đây ngủ.”
“Tốt, vậy đệ ở đây ngủ đi, tẩu về nhà nấu cám lợn đây.”
Nàng đang định đi, Lai Sinh xoay người ngồi dậy lại gọi nàng lại: “Đệ muốn ăn bột lạnh, tẩu còn chưa làm bột lạnh cho đệ nữa?”
“Trên mặt đất mát mẻ, đệ nằm lát nữa sẽ hết nóng thôi, còn bột lạnh thì đến mai lại ăn.” Sắc trời cũng không sớm, làm xong bột lạnh còn phải làm mát, chờ đến lúc có thể ăn thì trời đã tối rồi!
Lai Sinh cũng không chịu: “Không, đệ muốn ăn bột lạnh.”
“Lai Sinh, sao đệ lại không nghe lời thế? Chị dâu còn phải trở về nấu cám lợn, đệ xem trong nhà còn nhiều việc phải làm như vậy kìa, đệ yên tâm đi, nhất định đến mai tẩu sẽ giữ lại cho đệ.”
” Không chịu!” Miệng Lai Sinh vểnh lên, sau đó nằm hình chữ đại- nằm dang tay dang chân trên mặt đất.
Lúc này, Hương Tú và con gái của nàng – Mạch Thảo bê một cái chậu quần áo lớn đi về, nhìn thấy Loan Loan và Lai Sinh, một người đứng, một nằm trên mặt đất, liền cười chào hỏi nàng: “Vợ Bách Thủ, các muội đang làm gì ở đây vậy?”
Loan Loan bất đắc dĩ cười cười: “Tính tình bướng bỉnh của tiểu tử này lại tái phát rồi.”
Sau đó nghe Lai Sinh nằm trên mặt đất gân cổ la: “Đệ muốn ăn bột lạnh, đệ muốn ăn bột lạnh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...