Tứ Quốc Tranh Phi
Ám vệ đi đến trước mặt Phượng Mặc Yên hơi run sợ nói " Hoàng Thượng, Nhiếp Chính Vương đã khởi hành về Tây Quốc vào rạn sáng, Tây Quốc Nhị Vương Gia tạo phản, Tây Hoàng không lo việc quốc sự. Hắn đành gấp rút trở về. Vương Phi cũng đi theo"
Nghe đến nàng về Tây Quốc, hắn đồng tử co rụt, phất tay rời đi " Mau đóng cửa thành"
Bên kia đoàn ngừơi Tây Quốc phi ngựa như bay, vội dừng ngựa nhìn cổng thành đang đóng chặt. Cố Dương Dận- sứ giả phò tống Bạc Khinh Nhiễm lúc này tức giận quát " Nam Quốc đây là có ý gì?"
Từ phía sau, giọng nam trầm ấm vang lên " Tây Quốc sứ giả vừa rạn sáng không chào mà biệt. Trẫm không biết các ngươi có làm gì sai trái không"
Trên lưng ngựa một nam nhân tuấn mĩ ngồi, mày kiếm mắt phượng, kế bên là một nam tử lạnh lùng như băng. Dân chúng cúi đầu không dám nhìn thẳng nhưng lại tò mò không hiểu có chuyện gì mà cả Chiến Thần Tam Vương Gia cùng Hoàng thượng đều đích thân ra đây.
Cố Dương Dận hừ lạnh, tức tối nói "Tây Quốc đang có việc gấp, không thể chần chừ. Mong Nam Hoàng thứ lỗi"
Phượng Mặc Khuynh cùng Phượng Mặc Yên tìm kiếm xung quanh không thấy bóng hình của nàng, Bạc Khinh Nhiễm cũng chưa một lần xuất hiện. Chỉ có cỗ kiệu nãy giờ im lìm. Phượng Mặc Khuynh trầm giọng lạnh như băng "Nhiếp Chính Vương nếu đã trong kiệu hãy đi ra"
Bay lên đáp xuống trước kiệu, Phượng Mặc Khuynh lạnh nhạt vén lên tấm nàng, bên trong có hai nữ nhân, nhưng không phải là người hắn từng mong nhớ. Cũng không có Bạc Khinh Nhiễm.
Cố Dương Dận vội la lên " Tam Vương Gia ngươi tuỳ ý lật kiệu của thê thiếp ta là có ý gì"
Phượng Mặc Khuynh không trả lời hắn, chỉ quay sang Phượng Mặc Yên trầm nặt không độ ấm " Chúng ta mắc bẫy rồi"
Phượng Mặc Yên nắm chặt tay, hắn không thể mất nàng lần này nữa. Bạc Khinh Nhiễm, trẫm đúng không thể coi thường ngươi. " Đưa sứ giả Tây Quốc về cung"
Hắn liếc qua ám vệ bên cạnh, hắn liền hiểu ý gật đầu. Phượng Mặc Khuynh cũng biến mất từ lúc nào, ra lệnh cho Đoạ Hoa Cung đi tìm tung tích Bạc Khinh Nhiễm.
4 con ngựa phi nhanh như gió, nam tử đi đầu khí chất lạnh lùng như tu la. Không băng lãnh nguy hiểm như Phượng Mặc Khuynh, mà lạnh nhạt lại cuồng vọng. Hắn mang theo hơi thở hoang dã, lúc này đang rì chặt dây cương phóng trên lưng ngựa. Theo sau là 3 ám vệ.
Hắn suy đoán không sai, Phượng Mặc hai huynh đệ sẽ không tha cho hắn đem nàng đi. Cũng sẽ không cho hắn thoát khỏi Nam Quốc, nên sớm hắn đã lập kế hoạch tách ra khỏi Tây Quốc sứ giả, chỉ giữ vài người về Tây Quốc
Hân Nhi, đợi ta sẽ đến đón nàng.
Mộ Dung Cảnh Hy đứng trước cung Hoàng Thanh, đối với Phượng Mặc Yên gật đầu "Trẫm cần về Bắc Quốc. Đa tạ Nam Hoàng đã tiếp đãi"
" Không có việc" Hắn không tâm trạng đo co với Mộ Dung Cảnh Hy, nên chỉ qua loa vài câu sau đó cho hắn về Bắc Quốc. Dù sao tìm kiếm nàng vẫn quan trọng hơn.
Mộ Dung Cảnh Hy cười bước lên cổ kiệu, tấm màn vừa vén, đã vội che ngay. Hắn tinh ý thoáng qua cái gì đó không đúng, nhưng cũng không tâm trạng phân tích, quan tâm tất loạn. Phượng Mặc Yên lúc này chỉ muốn tìm Bạc Khinh Nhiễm đòi lại Mộc Khả Hân.
Mộ Dung Cảnh Hy ra lệnh khởi hành. Bắc Quốc sứ giả rất nhanh đã ra khỏi Nam Quốc. Hắn nhìn gương mặt nàng đang ngủ say, nhỏ giọng nói " Rốt cuộc ngươi có cái gì, mà Phượng Mặc Khuynb, Phượng Mặc Yên cùng Bạc Khinh Nhiễm lại say mê ngươi đến vậy"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...