Đi trên con đường mòn, hai bên đèn lồng sáng rực rỡ. Sau những chuyện xảy ra nàng đành mở miệng " Bọn họ.. giống như biết ta "
Bạc Khinh Nhiễm cũng trầm ngâm, hắn không phải ngu ngốc, trong mắt hai huynh đệ Phượng Mặc đều nhìn ra đủ sắc thái. Hơn thế quan lại nô tỳ xung quanh khi thấy nàng đồng loạt cả kinh, rõ ràng rất quen thuộc. Rốt cuộc nàng là ai?
" Ngươi cũng biết ta mất trí nhớ được Lưu Biên, Trịnh Liệt cứu về, nếu thật sự ta có quen biết họ thì." Nàng nhăn mày, nếu thật sự quen biết thì mọi chuyện có thể không đơn giản như vậy, một người là Tân Nam Hoàng, người còn lại là Chiến thần Tam Vương Gia. Tại sao lại dính nhân vật lớn như vậy.
Hắn dừng chân, đưa tay nắm đôi tay lạnh lẽo của nàng " Ta sẽ điều tra"
Mộc Khả Hân cười nhẹ, hắn luôn đem cho nàng cảm giác an toàn, kể cả bên trong đôi mắt bạc cũng tràn đầy ấm áp.
Bên trong Hoàng Thanh Cung lúc này chỉ còn hai nam nhân, trên mặt hiện vẻ căng thẳng. Phượng Mặc Yên hai mắt đỏ ửng, giọng không giữ nỗi bình tĩnh "Tại sao, ta không nhầm đó là Hân Nhi, tại sao nàng không nhận ra ta? Tam ca, nàng đã trở lại nhưng tại sao lại xa lạ đến vậy "
Phượng Mặc Khuynh vành mắt cũng đỏ nhẹ, trong tim như xát muối. Đã bao lần hắn mơ ngày trùng phùng, nghĩ ra trăm viễn cảnh gặp lại nàng nhưng vẫn không thể nghĩ ra lần gặp lại nàng lại xem hắn là người xa lạ. Phượng Mặc Yên đi đến nắm lấy áo hắn quát " Tam ca, ngươi nói tại sao?"
Phượng Mặc Khuynh gạt hắn ra, mệt mỏi vịnh thái dương nói "Đều là trừng phạt, đệ nghỉ ngơi đi, mai đăng cơ"
Phượng Mặc Yên thất thần, bên ngoài có tiếng bước chân, cánh cửa mở ra Lệ Lăng Di bước vào nhìn hai nhi tử trước mặt nàng lo lắng nói " Yên Nhi, Khuynh Nhi, các con. Ây "
Nàng có nghe nói Mộc nha đầu đã trở lại nhưng không hiểu sao lại trong thân phận Ngữ Lan được hoà thân với Nhiếp Chính Vương. Hơn thế còn mất hết trí nhớ.
" Mẫu hậu" Phượng Mặc hai huynh đệ đồng loạt mở miệng. Lệ Lăng Di thở dài lên tiếng " Mẫu hậu biết các con đau buồn, nhưng phải nghĩ đến chính sự"
" Nhi thần rõ" Phượng Mặc Yên hít sâu nói, Mộc Khả Hân dù nàng có quên ta, ta cũng sẽ không bỏ cuộc.
Nàng tiếp tục nói " Về phần Mộc nha đầu, hãy cho người ép tin xuống"
" Nhi thần đã cho người xử lí thông tin" Phượng Mặc Khuynh lạnh giọng nói, nếu Phượng Ngữ Lan bị đổi thành Thất Vương Phi quá cố bị đồn ra ngoài thì rất không hay, hắn đã cho người đè thông tin xuống. Nếu hắn không làm thì Yên cũng sẽ làm.
Lệ Lăng Di gật đầu, dặn dò vài điều cũng rời đi. Trong cung lại là một đêm dài.
Sáng hôm sau, cả Hoàng cung tưng bừng, ngày Tân Hoàng đăng cơ, xung quanh treo đầy câu chúc, nghi lễ chuẩn bị đầy đủ gọn ràng. Trong sảnh rộng lớn Mộc Khả Hân ngồi kế Bạc Khinh Nhiễm, hôm nay nàng diện lục y thanh lịch, đôi mắt lạnh băng nhìn xung quanh, bên cạnh là mỹ nam với đôi ngân đồng tuyệt mỹ.
Đối diện là Bắc Hoàng Mộ Dung Cảnh Hy cùng Lộ Tiếu Tiếu. Sứ thần Đông Quốc cũng đã ngồi vào chỗ. Tiếng trống bắt đầu nổi lên, nhịp điệu nhanh chậm hùng hồn.
Tiếng to rõ vang lên " Tân Nam Hoàng giá đáo"
Xung quanh quan lại đồng loạt quỳ xuống hô " Hoàng Thựơng vạng tuế vạn tuế vạn vạn tuế "
Chỉ có Mộ Dung Cảnh Hy, Bạc Khinh Nhiễm, Phựơng Mặc Khuynh cùng Mộc Khả Hân vì mang thân phận đặc biệt nên được miễn lễ. Xung quanh không khí uy nghiêm. Từ cửa bước vào nam nhân vận hoàng bào, khuôn mặt đẹp tựa tạc tượng, từ trong đã có khí chất đế vương.
Mộc Khả Hân bị hắn thu hút, mỗi lần nàng nhìn nam nhân này cùng vị chiến thần kia đều mang theo cảm giác đau nhói, hình ảnh hắn cô đơn một mình đi trên bậc cao đến đỉnh cao quyền lực làm mắt nàng nhức nhối, giọt nước mắt cứ thế trào ra. Bạc Khinh Nhiễm bên cạnh nhăn mày " Tiểu Uyên, tại sao lại khóc?"
Khóc? Đưa tay sờ lên gương mặt đã ướt nước mắt, vội vã lau đi, tại sao nàng lại khóc, tại sao lại đau lòng như vậy " Chắc do hạt bụi bay vào thôi, ta không sao "
Hoàn thành nghi thức, Phượng Mặc Yên phất tay bình thân, đứng trên cao hắn nhìn nữ nhân xinh đẹp phía dưới, trong mắt loé lên nhu hoà, không ngờ nàng cũng đến dự lễ đăng cơ của hắn, cho dù nàng không hề nhớ ra hắn.
Phượng Mặc Yên ngồi trên hoàng vị uy vũ, hắn trầm giọng lên tiếng " Đa tạ các sứ giả tam quốc đã đến tham dự lễ đăng cơ của trẫm. Hôm nay trẫm có một số điều muốn nói. Tam Vương Gia Phượng Mặc Khuynh lĩnh chỉ"
Phượng Mặc Khuynh bước ra, hắn trong bộ trường bào đen thẫm, mái tóc thả dài phía sau, dung mạo được coi là một trong những mĩ nam Tứ Quốc, thần thái lạnh lùng " Có thần"
Thái giám bên cạnh hai tay cầm thánh chỉ vang giọng đọc " Tam Vương Gia chiến công hiển hách, phụ giúp đất nước nhiều điều. Được sắc phong Chiến Khuynh Vương hưởng đất đai cùng thành trì, đồng thời ban thưởng 50 cây lụa là gấm vóc, và vàng bạc. Khâm thưởng"
" Thần lĩnh chỉ, đa tạ Hoàng Thượng" Hắn ôm quyền nhận thánh chỉ.
Mộc Khả Hân nói nhỏ chỉ đủ cho Bạc Khinh Nhiễm nghe " Tình huynh đệ trong nghiệp đế vương"
Bạc Khinh Nhiễm nhìn bọn họ, đúng là Phượng Mặc huynh đệ xưa nay rất hoà hợp, Phượng Mặc Khuynh cũng chính tay từ chối ngôi vị. Hắn đúng rất khâm phục bọn họ.
Phượng Mặc Yên đột nhiên lên tiếng "Trẫm đã lật lại vụ án, Mộc thừa tướng đã bị nghi oan, hắn đã không tạo phản, trẫm rất hối hận vì đã lỡ tin kẻ gian. Trẫm muốn khôi phục lại chức vị thừa tướng cho Mộc Lâm, đồng thời sắc phong Mộc Khả Hân làm hậu"
Mộc Khả Hân ngước lên nhìn hắn, lại đúng lúc Phượng Mặc Yên nhìn xuống nàng, hai mắt chạm nhau, nàng vội cụp mắt, biết Mộc Khả Hân hắn nói không phải nàng, nhưng tim không tránh được bồi hồi.
Phượng Mặc Khuynh cả kinh nhìn hắn, Yên muốn sắc phong Khả Hân làm hậu, hắn..
Các đại thần quan lại bối rối nhìn nhau, sắc phong Mộc Lâm lại đã ngạc nhiên nhưng Hoàng Thượng lại muốn lập Mộc Khả Hân làm hậu. Tuy đúng là Thất Vương Phi, nhưng nàng đã mất, vậy không ổn lắm.
Mộ Dung Cảnh Hy nhìn tình cảnh trước mắt đâm chiêu suy nghĩ, lại Mộc Khả Hân truyền kì nữ tử. Rốt cuộc nàng thế nào mà làm cho Phượng Mặc Yên điên cuồng đến vậy.
Khổng Tiếu Túc lên tiếng phản đối " Không ổn, Hoàng Thượng, Thất Vương Phi đã mất, lập thành ngôi hậu đúng là không ổn, hay Hoàng Thượng có thể sắc phong phi vị cho nàng, chứ hậu vị không ổn đâu. Mong Hoàng Thượng suy nghĩ kĩ"
Vốn muốn gả Khuê Nhi cho Tam Vương Gia vì nghĩ hắn sẽ thừa kế ngôi vị, nhưng giờ Thất Vương Gia lại lên ngôi, Phượng Mặc Khuynh lại năm lần bảy lượt lùi hôn, hắn muốn chính là cho Khuê Nhi vô cung trở thành mẫu nghi thiên hạ, nếu để Mộc Khả Hân chiếm mất thì còn tính toán gì được nữa.
Một số đại thần đồng ý kiến cũng bước ra bất bình. Phượng Mặc Yên lạnh lùng đập mạnh xuống ghế, long toạ cứng ngắc lại vì lực của hắn tạo thành vết vứt " Ý trẫm đã quyết, nếu ai còn ý kiến cứ đem đầu đến gặp trẫm"
Quan lại sợ hãi rút đi, nếu nói Tân Hoàng thế lực còn yếu bọn họ có thể lộng hành, nhưng Thất Vương Gia vốn đã nắm được hết quyền hành, quyền lực đã rất lớn mạnh, bọn hắn không thể làm bậy.
Thái giám nuốt nước miếng đọc " Mộc Thừa Tướng vì bị oan nên vào tội, bây giờ sẽ được khôi phục lại Thừa Tướng vị, Mộc Khả Hân vốn là Thất Vương Phi, hiền lương thục đức, nên được phong hậu vị. Lập thành Hoàng Hậu. Khâm thưởng"
" Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...