CHƯƠNG 9
«Nếu ngươi thích, sau này ta đều niệm thơ cho ngươi nghe.»
.
Chỉ chốc lát sau đồ ăn đã được mang ra, Trương thẩm còn ân cần bảo mọi người mau ăn cho nóng.
Cả đám vừa ngồi nháo loạn đã đói rã ruột, hi hí cười rồi bắt đầu động đũa.
Cõi lòng mải miết nghĩ chuyện ban chiều, Dung Lạc chống đôi đũa có chút thất thần.
Ngay lúc sau, chính giữa bát của y đã tròn trĩnh một chiếc bánh nếp trắng muốt chẳng biết xuất hiện từ nơi nao.
Dung Lạc ngẩng đầu nhìn, Mộ Phù Sanh mỉm cười nhìn y: “Ngon lắm, nếm thử đi.”
Dung Lạc rũ mắt, bỗng đẩy bàn đứng dậy: “Xin lỗi, ta không thoải mái cho lắm, muốn về phòng trước.”
Không đợi ai kịp hiểu, y chỉ hướng mọi người gật đầu rồi xoay người vén rèm bước ra.
Từ Tịch Diễn đang gắp sủi cảo, nghe thấy vậy ngừng động tác, nhìn bóng lưng Dung Lạc rời đi một chút, lại đảo mắt nhìn Mộ Phù Sanh, kỳ quái hỏi: “Sư phụ, cậu ta làm sao vậy?”
Mộ Phù Sanh trầm mặc một hồi, cũng buông đôi đũa trúc đứng dậy: “Các ngươi cứ từ từ ăn đi.”
**
Vào đêm.
Mảnh trăng tròn vành vạch mà cao xa, ngọn gió giao hòa với bầu trời trong veo.
Ngoại trừ cơn gió đêm phe phất mang theo cái lạnh thì tất cả cảnh trí coi như hoàn mỹ.
Dung Lạc ngồi dựa vào tay vịn hành lang, ngẩn ngơ nhìn gốc mai trong viện.
Không lâu sau, có người nhẹ nhàng đặt lên vai y một kiện xiêm y.
Dung Lạc bật tỉnh nhìn lại.
Mộ Phù Sanh kéo vạt áo ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt thâm thúy nhìn y lại chẳng nói lời nào, duy chỉ có phần đuôi tóc khẽ rung rinh lay động giữa gió đêm.
Dung Lạc nhìn hắn, lòng lại sinh nỗi muộn phiền không tên, quay đầu tự thì thào: “Đi đâu cũng phải đi theo thế ư.”
Mộ Phù Sanh chẳng giận, chỉ cúi đầu khẽ cười: “Đã vùng không thoát, vậy không ngại đem chuyện trong lòng kể cho ta biết chứ.”
Dung Lạc không trả lời, ngẩng đầu nhìn mảnh trăng tròn trên đỉnh đầu.
Mộ Phù Sanh chẳng lưu tâm, cũng theo đường nhìn của y mà ngước đầu trầm tư, bỗng ngâm khe khẽ:
“Thử sinh thử dạ bất trường hảo
Minh nguyệt minh niên hà xứ khan?”[1]
Thanh âm trầm thấp lại nhu hòa ngân nga giữa đêm đông vắng lặng, hợp với gốc Mai u tịch lại càng đặc biệt êm tai.
Khiến Dung Lạc cũng phải ngạc nhiên quay lại nhìn hắn: “Ngươi… niệm thơ từ khi nào?”
Mộ Phù Sanh nhàn nhạt cười: “Trước kia chẳng phải ngươi vẫn nói ta nhàm chán vô vị sao?”
Hồi nhỏ, có lần Dung Lạc tới Mộ gia chơi, y đã từng hỏi Mộ Phù Sanh thế này: “Tôi thấy cậu đọc rất nhiều sách, sao lại chưa thấy câu viết thơ văn bao giờ nhỉ?”
Ngay từ bé Mộ Phù Sanh đã coi nhẹ những chuyện này, liền tùy ý trả lời: “Mấy cái đó chỉ có người nhàn rỗi mới làm.”
Khi ấy Dung Lạc được phụ thân đưa tới một tiên sinh tư thục học tập, vị tiên sinh cổ hủ, nói là dạy học chẳng bằng nói là bắt học thuộc lòng, cũng chỉ là cả ngày ngồi cầm « Kinh Thi », « Luận ngữ » rung đùi gật gù.
Bởi vậy, ngay trong ấn tượng của Dung Lạc lúc ấy, dường như việc đọc sách viết tập nhất định phải như tiên sinh ngày ngày ngồi một chỗ ngâm “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu.”
Còn Mộ Phù Sanh, mặc dù có rất nhiều sách về y dược, lại rất ít động chạm đến thơ văn xuôi ca.
Trên giá sách trong thư phòng của hắn chỉ la liệt những « Châm cứu trị yếu », « Thai lư dược lục », thật khó để tìm ra một cuốn sách hay thậm chí là một từ bản thông thường nào.
Phàm là có người muốn lôi kéo hắn thi thố ngâm thơ thì kiểu gì cũng bị hắn tìm cớ khước từ.
Vì thế, Dung Lạc vẫn nghĩ Mộ Phù Sanh mà coi nhẹ thì chứng tỏ con người hắn rất vô vị.
Cũng vì duyên cớ ấy mà tới tận bây giờ, rất ít người biết, một Mộ Phù Sanh tài học uyên thâm trong mắt mọi người, dù bản lĩnh cứu người thật khiến người ta bội phục, nhưng về ngâm thơ đoạn cú hắn lại chẳng am hiểu một chút nào.
Nhớ lại chuyện cũ, Dung Lạc cố tình vặn hỏi hắn: “Vậy hiện giờ ngươi không vô vị rồi sao?”
Mộ Phù Sanh nhìn y: “So với trước đây thì bớt vô vị đi một chút.”
Dung Lạc không nói nữa, y vẫn có đôi chút không tán thành với câu trả lời của hắn.
Mộ Phù Sanh nhìn ra tâm tư y, lại khẽ cười: “Nếu ngươi thích, sau này ta đều niệm thơ cho ngươi nghe.”
Ngắm nhìn nụ cười ôn đạm gần trong gang tấc của hắn, tim Dung Lạc lại đột nhiên đập bình bịch, vội vã ngoảnh mặt đi.
Đọc sách vô dụng, cho tới giờ Dung Lạc mới hiểu, mặc cho có đọc nhiều sách trong trường tư thục, hay thuộc nằm lòng hàng ngàn học thuyết, sau cùng chung quy cũng chỉ là kẻ vô tích sự.
Thậm chí có là y của hiện tại, ngay cả tiền bạc phụ thân lưu lại cho y cũng không bảo trụ được.
Mỗi khi nhớ lại chuyện này, cõi lòng Dung Lạc lại trăm bể buồn rầu, rúc đầu vào giữa hai khuỷu tay.
Mộ Phù Sanh lặng lẽ dõi nhìn y trong đêm, đột nhiên hắn mở miệng nói: “Tiểu Lạc, hôm nào ngươi rảnh rỗi, không ngại thì ra ngoài mua chút lễ vật cho lão nhân gia đi.”
Dung Lạc không rõ hắn đang nói gì, ngẩng đầu từ giữa hai cánh tay, vẻ mặt mờ mịt: “Lễ vật gì cơ?”
“Hôm đó ngươi ra ngoài mua đồ ấy, chẳng phải đã nói là chuẩn bị mang về cho gia phụ gia mẫu ta rồi sao?”
Bấy giờ Dung Lạc mới nhớ ra, “Nga” một tiếng: “Nhiều vậy còn chưa đủ ư?”
Mộ Phù Sanh lắc đầu, cười nhẹ: “Đó là ta chuẩn bị, ngươi cũng nên chuẩn bị một ít mới phải.”
Dung Lạc nghe xong, kinh ngạc buông cả hai tay vịn vào hành lanh, ngồi thẳng dậy: “Ta nói lúc nào…”
Mộ Phù Sanh nghiêng đầu nhìn y: “Chẳng phải lần trước ngươi đã nói với Vương thúc rằng ngươi cũng rất nhớ cha nương ta sao?”
Dung Lạc ngơ ngẩn ngẩn ngơ, lại thấy Mộ Phù Sanh bật cười khe khẽ: “Đã nhớ thì cũng nên cùng ta về thăm nhà một chuyến, sẵn tiện ta cũng có thứ muốn cho ngươi xem.”
**
Cuộc sống yên bình cũng đẩy thoi trôi qua, tết âm lịch đã tới.
Bởi y quán sẽ đóng cửa, đại bộ phận sẽ thu dọn đồ đạc về nhà, chỉ để lại mấy người ở lại y quán trông nom.
Cũng vì thế mà gần đây số công việc Dung Lạc phải làm cũng đặc biệt lắm, thậm chí mấy ngày qua chạy theo A Thải đến nỗi chân như bay khỏi mặt đất.
A Thải ngoài miệng vẫn chê bai Dung Lạc hậu đậu vụng về, nhưng miễn cưỡng gặp được một người hướng dẫn kiên trì nhẫn nại như nó. Qua một quảng thời gian, A Thải lần lượt dạy y phương pháp nhận biết các loại thảo dược, nhưng sự thật là giúp nó củng cố gia tăng thêm bao nhiêu kiến thức.
Hôm đó, Dung Lạc đang cùng A Thải ngồi đối mặt đảo dược trong tiền sảnh.
Một lát sau, có người từ ngoài bước vào.
Thấy bên trong không có người ngồi chẩn bệnh, người kia liền gõ gõ cửa, thấp giọng: “Xin hỏi, Mộ công tử có tại phủ hay không?”
A Thải và Dung Lạc đều nghe thấy động tĩnh, đồng thời ngoảnh lại nhìn.
Mới thấy người kia, Dung Lạc lại nao nao.
Nói là oan gia ngõ hẹp cũng không oan, đối phương chính là Trần quản gia tại Lương gia đã có cái nhìn ghẻ lạnh với y hôm đó.
A Thải không nhận ra ông ta, buông công việc trong tay, vỗ vỗ vạt áo đứng dậy đón tiếp: “Công tử không có nhà, người đã ra ngoài rồi, ông tìm công tử có chuyện gì?”
Trần quản gia cười hỏi: “Vậy chừng nào Mộ công tử về?”
A Thải bài bản làu làu bằng chất giọng trong trẻo: “Nếu là tiểu bệnh xin thuốc thì sang một bên chờ, một lúc nữa sẽ có người dẫn ông đi kê đơn, nếu là bệnh nặng cần khám thì khuyên ngài tới y quán khác tìm người.”
“Vì sao?”
Thái độ đối đãi của A Thải với bệnh nhân vẫn không quá tốt, hôm nay cũng không ngoại lệ: “Còn vì sao chứ, sắp tới cuối năm, đại phu trong y quán đều về nhà ăn lễ rồi.”
Trần quản gia lắc đầu: “Không phiền các đại phu khác, chúng ta chỉ muốn thỉnh Mộ công tử tới khám một lần thôi.”
A Thải quan sát ông ta một chút, hỏi: “Bệnh gì?”
“Một thời gian trước lão phu nhân gia phủ bị nhiễm phong hàn, hiện giờ liên tục ho suyễn không ngừng.”
A Thải lập tức nhíu mày: “Phong hàn thì uống thuốc, phương thuốc ấy ta cũng kê được, không cần phiền phức công tử chúng ta đến tận nhà khám chứ?”
Trần quản gia vội vàng la lên: “Nếu dùng thuốc đơn giản mà có hiệu quả chúng ta đã chẳng quấy nhiễu Mộ công tử. Nhưng lần này không giống thế, gia phủ đã thay đổi nhiều đơn thuốc, dùng mấy ngày liền vẫn không có hiệu quả, điều này thật đáng lo.”
Đoạn lại nói: “Lần trước may mắn được Mộ công tử tự mình đăng môn trị tật chân lâu năm cho lão phu nhân, thủ pháp độc đáo, công hiệu rõ ràng, y thuật bất phàm, nếu bệnh lần này của lão phu nhân có thể qua tay Mộ công tử, nhất định thuốc đến bệnh trừ. Vì thế, phiền cậu dàn xếp cho.”
A Thải không để ý tới lời thỉnh cầu của ông ta, nó chỉ trợn tròn mắt ngạc nhiên rồi kỳ quái tự nhủ: “Tật chân của lão phu nhân Lương gia ư? Công tử chúng ta tới nhà ông khám bệnh, chuyện khi nào thế, sao ta không biết?”
Trần quản gia gật lấy gật để “Đúng đúng”, đoạn cúi đầu móc trong tay áo ra một thỏi bạc nhỏ kín đáo đưa cho A Thải, thái độ thành khẩn mười phần: “Ân huệ của Mộ công tử, lão gia nhà ta ghi dạ tạc lòng, lần này cũng vì muốn khẳng định y thuật của Mộ công tử mà lão gia mới sai ta đến mời lệnh công tử sang khám bệnh.”
A Thải khinh thường nhìn nén bạc trên tay, gần như đã chẳng còn đủ kiên nhẫn, đang định nhét tiền trả lại thì đột nhiên âm thanh Dung Lạc vang lên kề bên: “Trần thúc.”
Trần quản gia nghe thấy ngoái đầu nhìn, nét mặc lập tức đại biến: “Dung thiếu gia, sao cậu lại ở đây?”
A Thải cũng vô cùng kinh ngạc: “Dung Lạc, các ngươi quen biết ư?”
Dung Lạc nhìn nó gật đầu cười: “Lương lão gia là thúc bá của ta,” – đoạn quay sang cười với Trần quản gia: “Lão phu nhân bệnh thế nào?”
Trần quản gia thờ ơ đáp: “Chỉ một chút bệnh vặt thôi, không nhọc Dung thiếu gia quan tâm.”
Dung Lạc lại mỉm cười: “Sao có thể nói thế? Tốt xấu gì Lương thúc bá cũng quen biết thân phụ, còn có quan hệ huyết mạch thân thích mà, nay Lương lão phu nhân sinh bệnh, Dung Lạc cũng chỉ có thể hỏi thăm quan tâm, thật là ngại quá.”
Dường như Trần quản gia không muốn phí tâm tư khách sáo với y, lại hướng A Thải nói: “Tiểu ca, ta còn có việc, không thể ngồi chờ công tử các ngươi trở về được. Địa chỉ Lương phủ hẳn công tử đã biết, đợi hắn trở về mong cậu có thể thay lão gia nhà ta chuyển ý tới hắn. Ta đi trước.”
Đoạn xoay người ly khai.
Rồi lại bị Dung Lạc gọi lại: “Trần thúc chớ vội.”
Trần quản gia dừng bước, quay lại nói: “Lão Trần còn có nhiều chuyện quan trọng phải làm, Dung thiếu gia có gì muốn phân phó, không ngại để hôm khác.”
Dung Lạc thoáng do dự, gật đầu: “Cũng tốt, Dung Lạc cũng khá bận, cơ thể lại không khỏe, sở dĩ thế nên chưa lại nhà được. Trước mắt đã là giao thừa, ta cũng đang dự định trong thời gian tới này tới đăng môn bái phỏng, nếu Trần thúc đã nói vậy thì cứ quyết định là sáng mai đi, hành động hơn lời nói mà.”
Trần quản gia nghe xong, sắc mặt khẽ biến.
Dung Lạc nghiêng đầu hỏi ông ta: “Trần thúc nghĩ thế nào?”
Có lẽ Trần quản gia cũng có việc phải đi thật, ông nghe y nói xong cũng chẳng rõ là đáp ứng hay không đáp ứng, xoay người bước đi.
**
Tới khi Mộ Phù Sanh trở về đã gần đến nửa đêm.
Trong y quán chỉ còn mình A Thải, nó đang ngồi trong tiền sảnh, gật gà gật gù bên bàn, đầu gục lên gục xuống.
Mộ Phù Sanh ho nhẹ một tiếng.
A Thải lập tức bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn, vui mừng chào: “Công tử, ngài đã về!”
Mộ Phù Sanh hỏi: “Hôm nay y quán không có việc gì chứ?”
A Thải liền nói ban ngày có người Lương gia phái tới, tiện thể lại nhắc cả Dung Lạc: “Y nói Lương lão gia là thúc bá của y, nhưng làm gì có loại thúc bá như thế chứ, ngay cả hạ nhân cũng tỏ thái độ với y.”
Mộ Phù Sanh nhíu mày: “Tình huống của Lương lão phu nhân thế nào?”
A Thải lắc lắc đầu: “Không biết, nói là dùng mấy thang thuốc mà không khỏi,” – lại hỏi: “Mai công tử có muốn qua đó không?”
Mộ Phù Sanh trầm mặc không trả lời.
A Thải suy ngẫm một lúc: “À đúng rồi, đệ tử thấy quản gia nhà họ có vẻ sốt ruột lắm, có khi nào thực sự nghiêm trọng không?”
“Mai nói sau, giờ cũng không còn sớm nữa, ngươi đóng cửa, tẩy rửa rồi đi ngủ đi.”
A Thải gật đầu, bỗng dưng lại nghĩ tới điều gì đó, cẩn dực thăm dò Mộ Phù Sanh: “Nếu công tử bận thì để Tịch Diễn ca đi nhìn xem, ngày mai cậu ta cũng không đi khám chỗ nào khác, tiện thể để cậu ta kết thân với Dung Lạc luôn.”
Mộ Phù Sanh đã đi vào phía trong rồi, nghe thấy khẽ khựng lại, lắc đầu: “Không cần, ta tự đi.”
Chờ khi xử lý công chuyện xong xuôi, Mộ Phù Sanh rửa mặt đi về phòng.
Kết quả là mới tới trước cửa lại phát hiện bên trong còn ánh sáng.
Mộ Phù Sanh giật mình, rảo bước lên phía trước, tay đẩy cửa.
Một luồng ấm áp nghênh đón hắn.
Mộ Phù Sanh theo ánh sáng nhìn một vòng, chỉ thấy ngọn đèn dầu hiu hắt trên bàn đang lay động chập chờn vì ngọn gió mới ùa vào, đan xen cả tiếng “rè rẹt” vì dầu thắp tràn bên mép nhỏ xuống bàn.
Mộ Phù Sanh đảo mắt nhìn về phía giường, dưới mép giường đặt một đôi hài, mà tấm nệm bị xô lệch, ổ chăn hơi gồ lên, hiển nhiên là có người chiếm giường của hắn.
Mộ Phù Sanh nhẹ nhàng cất bước lại.
Tới gần giường, hắn mới thấy Dung Lạc đang nằm trong ổ chăn của hắn, cả người co ro thành một cụm, nằm nghiêng bên trong, mi tâm nhíu chặt, như thể đang chịu lạnh lẽo nhiều lắm.
Mộ Phù Sanh nhíu mày, khom người vói tay vào ổ chăn kiểm tra, hắn phát hiện bên trong chẳng mảy may có lấy một chút ấm áp.
Mới thu tay lại, Dung Lạc đã tỉnh giấc giữa cơn mê.
Vừa mở mắt đã thấy Mộ Phù Sanh đứng bên giường, Dung Lạc sững người, rồi vội vàng ngồi dậy.
“Sao không tắt đèn mà ngủ?” – Mộ Phù Sanh ngoái đầu nhìn chiếc đèn dầu đang cháy trên bàn.
Dung Lạc có chút xấu hổ, lắp bắp giải thích: “Ta không phải… ta thấy phòng ngươi ấm, vốn định ngồi một chút thôi, chờ ngươi về sẽ đi. Ai biết đâu lại thấy lạnh, chui lên giường, bất tri bất giác ngủ quên mất…” – vừa nói còn vừa luống cuống đẩy chăn – “Ta về phòng đây.”
Mộ Phù Sanh ngăn y: “Phòng ngươi có chậu than không?”
Dung Lạc lắc đầu: “Đóng cửa thì mùi khó ngửi lắm, mở cửa lại sợ lạnh.”
“Vậy trở về chẳng phải sẽ lạnh hơn sao?” – Mộ Phù Sanh ấn y lại giường: “Ngủ đây đi.”
Sóng mắt Dung Lạc có chút lóe lên: “Vậy còn ngươi?”
Mộ Phù Sanh nhìn y mỉm cười: “Giường lớn thế này, có ngủ thêm một người cũng không chật.”
Dung Lạc vội vàng tránh ánh mắt hắn, khuôn mặt bất giác lại ửng hồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...