Tư Quân Nhập Mộng

CHƯƠNG 6

«Ngươi tin ta, ta nói ta có thể, vậy nhất định có thể.»

.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Dung Lạc lại nghe thấy có người gõ cửa “Bang bang”

Y mơ mơ màng màng dậy khỏi giường.

“Ai đấy?”

Vì vội vàng thức giấc, ngay cả xiêm y Dung Lạc cũng chẳng kịp mặc, mới vừa mở cửa, cơn gió rạng đông đã len vào cổ áo lỏng lẻo của y, lạnh đến mức Dung Lạc phải rùng mình.

“Công tử, sáng nay tình trạng bệnh nhân kia lại chuyển biến xấu rồi, người nhà người ta gấp đến độ đã chờ bên ngoài nửa canh giờ trước…”

A Thải cắm đầu cắm cổ nói liên hồi, giờ mới nhìn lại người đứng bên cửa, nhất thời thộn cả người: “Dung Lạc, sao ngươi lại ở đây?”

Dung Lạc khó hiểu nhìn nó, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Ngươi tìm Mộ Phù Sanh?”

“Ừ,” – A Thải giật mình, kiễng chân nhìn ngó phía sau Dung Lạc, “Công tử đâu?”

“Đừng nhìn nữa, hắn không có ở đây.”

A Thải kỳ quái: “Vậy công tử đi đâu?”

Nhớ lại chuyện đêm qua, bất giác mặt Dung Lạc ửng hồng: “Ta không biết, hình như cả đêm qua hắn không ngủ…”

A Thải còn muốn hỏi mà phía sau đột nhiên vang lên chất giọng trầm thấp của công tử nhà nó: “Họ đến thúc dục à?”

A Thải bị dọa giật thót tim, vội vàng quay lại hô: “Công tử?”

Dung Lạc thấy hắn, cơn ngái ngủ cũng lập tức lặn tăm.

Mộ Phù Sanh gật đầu: “Ta chuẩn bị xong rồi, lát nữa có thể xuất phát.”

Cũng không rõ rốt cuộc đêm qua hắn có nghỉ ngơi hay không, nét mặt không hiện lên một chút mệt mỏi nào cả, hơn nữa quần áo lại chỉnh tề gọn gàng. Y bào viền vàng nhạt vừa vặn tinh tế, mái tóc dài buộc lên, hiển nhiên đã chỉnh chu từ sớm.

A Thải có chút lo lắng nhìn hắn: “Có thật đêm qua công tử không ngủ?”

“Không sao.” – Mộ Phù Sanh nói bâng quơ – “Ngươi nhanh đi chuẩn bị, một lúc nữa cùng theo ta đi.”

“Chờ, chờ chút đã,” – A Thải vội vàng thưa: “Tiểu Duyệt nói hôm nay hắn phải cùng với Tịch Diễn ca tới Niên gia tái khám. Nhưng mà hôm trước thương gia buôn dược Tây Vực gửi tín đến nói rằng hôm nay sẽ đưa một số lượng dược thảo tới đây, thời gian cụ thể chưa rõ, đệ tử sợ đến lúc đó tất cả chúng ta đều không có tại y quán thì ai tiếp chuyện với họ đây?”

Mộ Phù Sanh ngẫm nghĩ một lúc: “Chúc Lăng đâu?”

“Hắn bảo có khó chịu trong người, hôm qua mới về nhà rồi.”

Mộ Phù Sanh lại nghĩ một lúc, nói với nó: “Vậy ngươi ở lại đi.”


A Thải “A” một tiếng, bối rối: “Vậy công tử thì sao?”

Mộ Phù Sanh thản nhiên nói: “Không sao, cũng chỉ thiếu một tiểu đồng thôi, đến đó mượn một nha hoàn của người ta là được.”

Nghe Mộ Phù Sanh nói xong, A Thải rất mất hứng: “A Thải mà dễ thay thế như vậy được sao. Nha hoàn vụng về tay chân, phản ứng lại chậm, vẫn nên dùng nam nhân thì tốt hơn.”

Thấy cái khuôn mặt như trẻ con của nó lại đường hoàng tự xưng là “Nam nhân”, Dung Lạc vẫn một mực bàng quan đứng bên lại nhịn chẳng đặng, “Phốc” cười ra tiếng.

A Thải trừng trừng mắt nhìn y, rất chi là kích động: “Ngươi cười cái gì, có gì đáng cười hả?!”

Dung Lạc vội vàng thu ý cười, ho khan một tiếng: “Tiểu đồng chỉ cần đứng một bên hỗ trợ phải không?”

Mộ Phù Sanh đang muốn đi lại nghe thấy y nói, bấy giờ mới để ý, nhíu mày: “Chẳng phải đã dặn ngươi rồi sao, sao không mặc nhiều y phục vào đã ra đây.”

A Thải nhìn Dung Lạc, lại nhìn công tử, ánh mắt cổ quái.

Dung Lạc vội nhìn sang hướng khác: “Không có việc gì, một lúc nữa ta sẽ mặc ngay,” – y ngừng lại một chút, hỏi hắn: “Ừm… ta có thể đi hỗ trợ không?”

Mộ Phù Sanh nghiêng đầu, không nói gì, như đang do dự.

Dung Lạc ấp úng bổ sung: “Nếu là những chuyện nha hoàn phổ thông có thể làm thì ta cũng làm được.”

Mộ Phù Sanh nhìn y một lúc lâu, đột nhiên mỉm cười: “Có thể.”

**

Theo Mộ Phù Sanh tiến vào nhà người bệnh, trong phòng đã có một đám người chạy ra.

“Cảm tạ trời đất, Mộ công tử đã tới,” – một phụ nhân trông như đương gia chủ mẫu đi đầu, thấy Mộ Phù Sanh cũng không kịp chào hỏi, vội vã dẫn hắn vào bên trong: “Mời đi theo ta.”

Mộ Phù Sanh gật đầu: “Tình huống của phu quân người ta đã hiểu, nghe hạ nhân các ngươi nói qua, đêm qua tình huống của hắn chuyển xấu phải không?”

“Vâng,” – theo sau phụ nhân là đôi ba nha hoàn, nàng vừa vội vàng dẫn đường vừa u sầu nói với Mộ Phù Sanh, “Ban ngày phu quân vẫn nói mình ăn không vô, bọn hạ nhân nấu cháo đút cho chàng ăn, mới được mấy miếng đã nôn toàn bộ. Thiếp còn cho rằng chỉ là khó ăn, nên cũng không dám cho ăn linh tính, ai ngờ đêm qua đột nhiên bị tả, thật sự làm thiếp lo âu vô cùng.”

Nàng vừa nói vừa chuyển qua một khúc quanh tới trước cửa phòng, quay đầu khẽ nói với Mộ Phù Sanh: “Ngay bên trong, công tử theo ta.”

Mộ Phù Sanh gật đầu, vị phụ nhân đẩy cánh cửa ra, một đám người nối đuôi nhau theo vào.

Dung Lạc thấy thế cũng đi nhanh vào theo.

Mới vào bên trong phòng, một mùi chua thối nồng nặc đã xộc vào mặt.

Dung Lạc không chịu nổi giơ ống tay áo lên che miệng mũi, chỉ thấy căn phòng tuy ngăn nắp nhưng cửa nẻo lại đóng chặt, có một người đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, trông như đau đớn cùng cực.

Bên đầu giường đặt một chiếc bồn, bên trong còn đựng những thứ nôn chưa xử lý, mùi chua cũng từ đó bốc ra.

Người nam tử nằm trên giường kia tầm tuổi trung niên, da mặt lủng bủng, cằm lún phún râu ria, bụng to, bàn tay ngấn thịt, vừa nhìn đã biết được chủ nhân nó chẳng phải mó tay vào chuyện gì.

Dung Lạc lại nghĩ, thảo nào mà bệnh.


Mộ Phù Sanh nhíu mày nói: “Mở cửa.” – nói rồi cuộn ống tay áo lên, cất bước đến bên giường.

Vài nha hoàn trong phòng còn chưa kịp phản ứng, thẳng đến khi vị phụ nhân quát lớn: “Ngây ra đấy làm gì, còn không mau mở cửa?”

Lúc ấy hai nàng nha hoàn mới giật mình bừng tỉnh, một người lên tiếng đáp, rồi vồi vã chạy tới bên cửa sổ, đang muốn mở ra thì đã có người đến trước nàng.

Dung Lạc mở cửa, quay đầu cười với tiểu nha hoàn: “Cho dù sợ lạnh thì cũng nên hé cửa sổ ra một chút, như thế trong phòng mới thông khí, đối với bệnh nhân cũng tốt hơn.”

Cô tiểu nha hoàn đỏ mặt: “Thưa vâng,” – đáp lời rồi lui sang bên cạnh.

Mộ Phù Sanh đang ngồi bên giường khám bệnh cho người kia, thấy thế quay đầu lại nhìn y một cái, gọi: “Tiểu Lạc, lại đây.”

Dung Lạc giật mình, vội đi qua.

Mộ Phù Sanh nhích ra một chút để y ngồi cạnh mình: “Giúp ta để ý mạch cho hắn, nếu có biến hóa thì nói cho ta biết.”

Dung Lạc không do dự gật đầu: “Ừ.”

Y nói rồi ngồi xổm xuống thành giường, lấy tay người kia trong chăn ra, lại duỗi ngón tay ấn xuống cổ tay người đó, y lập tức sửng sốt.

Mộ Phù Sanh thấy vậy, chỉ khẽ cúi người, cầm tay y kéo sang một chút: “Không phải ở đó, đặt ba ngón tay ngay tại chỗ này.”

Nhờ hắn chỉ dẫn, ngay dưới ngón tay đã có thể cảm ứng rõ rệt được mạch đập nhảy lên, mu bàn tay lại truyền đến độ ấm từ lòng bàn tay Mộ Phù Sanh, sắc mặt Dung Lạc lại hồng: “Ta đã biết.”

Lúc này, vị phụ nhân cũng tiến tới, nói: “Mộ công tử, chúng ta cần làm gì?”

Mộ Phù Sanh quay đầu dặn: “Những người dư thừa không cần ở lại đây, nha hoàn cũng đợi bên ngoài, chuẩn bị một ít vải ẩm, kéo, mộc bồn, rượu trắng… vải nhớ phải chần qua nước nóng.”

Vị phụ nhân liên tục vâng dạ, rồi quay ra sai đám nha hoàn đi chuẩn bị.

**

Đến khi mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, Mộ Phù Sanh lui ra phía sau, bắt đầu tiêu độc thi châm.

Dung Lạc đã từng thấy qua châm pháp của Mộ Phù Sanh, lúc ấy chỉ có một cảm giác, đó là tuyệt đối không đau.

Vậy mà hôm nay, chẳng đợi chiếc châm thứ hai hạ xuống, nam tử trên giường đột nhiên “Hừ” rên rỉ.

Mộ Phù Sanh cau mày, nhìn Dung Lạc: “Mạch đập thế nào?”

Dung Lạc đáp: “Có chút nhanh.”

Mộ Phù Sanh không nói gì, cúi đầu tiếp tục động tác thi châm.

Khi chiếc châm thứ bảy hạ xuống, người nằm trên giường lộ ra vẻ mặt đau đớn, cả người không ngừng vặn vẹo trên tấm đệm, thảng như đang cực kỳ khó chịu.


Dung Lạc thất kinh, quay sang nhìn Mộ Phù Sanh: “Chuyện gì vậy?”

Mộ Phù Sanh lắc đầu, không đáp, vẻ mặt vẫn chưa biến đổi, nhấc tay hạ xuống một châm.

Người nam nhân bắt đầu la hét kêu đau, lăn lộn trên giường.

“Giữ chặt hắn lại.” – Mộ Phù Sanh thấp giọng bảo.

Dung Lạc vội vàng nghe theo.

Mộ Phù Sanh liên tục hạ xuống mấy châm, vẻ mặt vẫn trấn tĩnh.

Người nam nhân trên giường bắt đầu phản kháng dữ dội, người gã vạm vỡ lắm thịt, khí lực cũng lớn, Dung Lạc quỳ bên mé giường, sống chết đè bả vai gã, nhưng gần như sắp không áp chế nổi.

Mộ Phù Sanh thấy y gian nan cũng an ủi một câu: “Một chút nữa thôi, rất nhanh là ổn.”

Dung Lạc cắn răng dùng sức, lòng bàn tay dần đổ đầy mồ hôi.

Tiếp theo, Mộ Phù Sanh ngừng thi châm.

Thời gian chậm chạp trôi qua, tình trạng của bệnh nhân vẫn không có gì chuyển biến, rồi đột nhiên gã nghiêng người nhào tới mép giường nôn mửa, mồ hôi túa ra làm tay Dung Lạc trơn trượt, thuận lợi cho cánh tay nam nhân vùng thoát khỏi sự ghìm kẹp của y.

Gã khàn giọng hô lên một tiếng, cánh tay thô ráp vung lên, giáng về phía mặt Dung Lạc.

May thay Mộ Phù Sanh phản ứng kịp, hắn nhanh chóng kéo y sang một bên.

Dung Lạc vừa hoàn hồn đã thấy người kia thoát vừa khỏi sự kìm chế, càng lúc càng lăn lộn dữ dội trên giường.

Mộ Phù Sanh vừa nhanh tay thu châm phòng ngừa gã tự gây thương tích, lại nói với Dung Lạc: “Tâm tình gã trở nên bất ổn, ngươi không nên đứng đây, ra gọi người bên ngoài vào hỗ trợ.”

Bỗng dưng sắc mặt Dung Lạc tái nhợt, đứng yên không động đậy.

Mộ Phù Sanh gọi y: “Tiểu Lạc?”

Dung Lạc không phản ứng, đầu y lại hiện lên những hình ảnh đã từng quen thuộc.

Ngay vào năm Dung Lạc mười bốn tuổi, mẫu thân y cũng nằm trên giường như thế, bị giày vò bởi bệnh tật.

Khi đó, phụ thân mời tới một vị đại phu chữa bệnh cho mẫu thân.

Vị đại phu kia đã qua tuổi hoa giáp (60), trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng người ta vẫn nói y thuật của lão rất cao siêu.

Khi lão đại phu chẩn bệnh cho mẫu thân, Dung Lạc một thân một mình ngồi bên bậc thang ngoài cửa phòng ấy.

Chờ từ hừng đông đến khi đêm tối.

Những tưởng rằng ai cũng bảo y thuật vị đại phu kia cao siêu, nhất định sẽ chữa được bệnh cho mẫu thân nó, ngờ đâu, đến khi mọi âm thanh trong sân đều tĩnh lặng, trăng sáng nhô cao, lão đại phu đột nhiên mở cửa phòng bước ra, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Khi Dung Tiên Cảnh vội vã ra đón, ông ta lại bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Xin lỗi các vị, lão phu đã tận lực.”

Đầu Dung Lạc “Ông” lên một tiếng, nhanh chóng bật dậy chạy vào trong phòng.

Lúc ấy Dung Lạc vẫn thủy chung không tin, những tưởng còn có thể trông thấy mẫu thân gắng gượng cười với nó, vậy mà người lại nằm yên trên giường kia.

Tiếc rằng tất cả đã ngã ngũ, những gì đã xảy ra cũng chẳng thể dùng một câu đơn giản “Không tin” là có thể thay đổi được.

Nhớ lại, lòng y lại lạnh lẽo, ngực đập phập phồng, hồn hển hỏi Mộ Phù Sanh: “Ngươi có thể cam đoan hắn sẽ tuyệt đối không sao không?”


Mộ Phù Sanh ngoái đầu nhìn y, khẳng định trả lời: “Ta có thể.”

Dung Lạc lập tức xoay người chạy ra cửa, âm thanh có phần run rẩy: “Người đâu, mau tới hỗ trợ!”

Vừa gọi một tiếng, cả mảng sân nhốn nháo, tiếp theo cục diện trở nên hỗn loạn.

Trong ngoài cửa phòng liên tục đám nha hoàn ra vào không dứt, có đổi nước, có đưa đồ, ai nấy đều mang dáng vẻ khẩn trương.

Ánh mắt Dung Lạc mờ mịt nhìn về phía bầu trời âm u, như cậu thiếu niên năm kia cố chấp đợi bệnh tình mẫu thân chuyển biến tốt, y bám vào chiếc trụ cầu thang, từ từ ngồi xuống.

Đám người vẫn cứ tấp nập ra ra vào vào.

Dung Lạc nép người ngồi yên trên bậc thang, cằm gác lên đầu gối, không chớp mắt nhìn chăm chăm mặt đất.

Ngày đông vốn ngắn, sắc trời đã bắt đầu u ám.

Cơn gió lạnh buổi hoàng hôn bắt đầu thổi, quấy quá khiến đầu âm ỉ đau.

Dung Lạc ngồi yên chẳng buồn nhúc nhích, thẳng đến khi cánh cửa phòng phía sau đột nhiên bị bật mở, có một tiểu nha hoàn chạy vọt ra từ bên trong, hưng phấn mà hô hào: “Mau đi gọi phu nhân, lão gia đã tỉnh!!”

Dung Lạc run lên, cũng đứng phắt dậy từ bậc thềm.

“Lão gia tỉnh rồi ư?”

“Lão gia tỉnh thật rồi ư?!”

Nhất thời ồ lên tiếng xôn xao lớn, ai nấy từ các nơi đổ lại, nét mặt mang theo vẻ rặng rỡ mừng vui.

Mộ Phù Sanh bước từ trong đi ra, trên trán lấm bấm nước.

Sau đó là vị đương gia chủ mẫu ban nãy xuất hiện.

Trượng phu đã tỉnh, vị phu nhân cũng không còn bày ra khuôn mặt sầu u nữa, thay vào đó là vẻ mặt cảm kích vạn phần với Mộ Phù Sanh: “Lời loan truyền bên ngoài quả không sai, Mộ công tử quả nhiên là thần ý tại thế. Lần này ngàn lần cảm tạ ngài, thiếp thực sự không biết nên thay phu quân đáp tạ ngài thế nào nữa.”

Mộ Phù Sanh cười cười: “Không dám nhận.”

Vị phụ nhân nhìn sắc trời một chút, nói: “Đã trễ thế này rồi, Mộ công tử có muốn lưu lại ăn bữa cơm hay chăng?”

Mộ Phù Sanh lắc đầu, không để ý tới nàng mà ngoái đầu nhìn Dung Lạc đang thẫn thờ đứng dưới mái hiên.

Lần này Dung Lạc không lẩn tránh ánh mắt hắn, cũng đứng tại chỗ lặng lẽ dõi theo hắn.

Mộ Phù Sanh chậm rãi đi tới trước mặt y, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Đã không sao rồi.”

Dung Lạc vẫn ngẩn ngơ nhìn hắn, chẳng nói gì.

Mộ Phù Sanh trầm ngâm một chút, gọi: “Tiểu Lạc? Chúng ta trở về nhé?”

Rốt cuộc lúc bấy giờ Dung Lạc cũng phản ứng, cơ thể dao động, bàn tay túm chặt ống tay áo hắn.

Mộ Phù Sanh vội vàng kéo y vào lòng, chỉ thấy toàn thân y lạnh lẽo, lại vội vàng giơ tay phủ lên trán y, nóng hổi.

Dung Lạc chỉ thấy đầu đau gay gắt, lại mơ hồ nghe thấy tiếng Mộ Phù Sanh nhỏ nhẹ bên tai: “Ngươi tin ta, ta nói ta có thể, vậy nhất định có thể.”

Dung Lạc chôn chặt mặt vào ngực hắn, viền mắt chợt hoe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui