Edit: Mạc Thiên Y
Phong tục của Đại Thụy, nếu trong nhà có khách, nội quyến trong nhà phải lánh đi tuyệt đối không được ngồi ăn cùng bàn. Sau khi Trần Ngọc rửa mặt qua loa xong, “việc nhân đức không nhường ai” ngồi lên chủ vị, đoán là rất ít khi dùng bữa trên giường gạch, trông vẻ mặt hắn ngạc nhiên thích thú. Ngồi bên trái Trần Ngọc dĩ nhiên là Tô Văn, mà bên phải lại là… Tô Tuệ Nương lén đưa mắt ra hiệu thằng nhóc kia bảo nó đi theo mình.
“Tuệ tỷ tỷ an tâm, đệ sẽ chiêu đãi Trần công tử tử tế!” sống lưng Vương Thất Lang ưỡn lên rõ là cao, cái cằm tựa như bạch ngọc hơi hất lên, nom điệu bộ hoàn toàn giống như trụ cột của Tô gia, khiến Tô Tuệ Nương phải nghiến răng trèo trẹo, thầm nghĩ, thằng nhóc mới tám tuổi đầu bày đặt vờ làm người lớn! Có phần lúng túng nhìn Trần Ngọc hai mắt lộ ra tia thú vị bởi lời nói của Vương Thất Lang, Tô Tuệ Nương rót cho họ rượu táo nhà ủ (trừ Vương Thất Lang) sau đó kéo Lâm thị ra ngoài.
Hai mẹ con đi vào bếp, Lâm thị bây giờ vẫn còn có chút hoảng hốt, hiển nhiên, tướng mạo khí phái cùng gia thế của Trần Ngọc đã gây cho bà chấn động cực lớn, khiến bà lúc này cũng có phần bó tay bó chân, mất hồn mất vía. Tô Tuệ Nương thấy thế an ủi: “Mẹ, Trần công tử là sư huynh của đệ đệ, đều xem như thăm viếng lẫn nhau, chúng ta cũng đã làm tròn chữ nghĩa của gia chủ rồi, không cần phải lo lắng như vậy.”
“Mẹ nghe nói, Trần công tử kia là con của nhà quan lớn ở kinh thành, bản thân cũng có công danh tú tài, hôm nay vừa gặp, quả thật là nhân trung long phượng” trong lời nói đầy hâm mộ. Đoạn thời gian trước lúc Vương Nhị Lang hy vọng thông qua Tô Tuệ Nương móc nối đến Trần phủ, Lâm thị cũng nghe không ít chuyện về Trần Ngọc, giờ thật sự nhìn thấy bản nhân, càng cảm thấy đối phương cao không thể chạm tới, không phải loại người mà nhà mình có thể bám víu được.
Tô Tuệ Nương nghe vậy khẽ mỉm cười cũng không thèm nhắc lại, ở thời đại này tư tưởng giai cấp khắc sâu, Lâm thị đại để là đời này lần đầu tiên nhìn thấy thiếu gia nhà có tiền, khó tránh khỏi thổn thức mấy câu. Đi thẳng đến trước bàn bếp, Tô Tuệ Nương cầm chén xới ít thức ăn đi ra ngoài, ăn cùng với Lâm thị. Nàng không dám rời quá xa, sợ bên trong có gì cần gọi.
Có điều đám người Trần Ngọc dường như rất vui vẻ, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng cười lớn từ bên trong, giữa lúc đó, Tô Tuệ Nương có đi vào một lần, bởi vì đối phương đã uống cạn một vò rượu táo, muốn Tô Tuệ Nương mang lên một vò nữa. Nhìn khuôn mặt cười ngây ngô của Tô Văn, hai mắt say lờ đờ mông lung của Trần Ngọc, cùng với Vương Thất Lang ra chiều không có chuyện gì khá là trấn định, Tô Tuệ Nương co rút khóe miệng. Loại rượu táo kia, uống vào mặc dù chưa phát giác nhưng tác dụng chậm mà cực lớn, bình thường Tô Tuệ Nương cũng chỉ uống một ly nhỏ thôi, mấy người này thế mà giỏi, gần cả một vò, thế mà cạn sạch.
Bữa cơm này ăn từ giữa trưa đến khi mặt trời lặn, đợi Trần Ngọc đi ra khỏi Tô gia thì bước chân đã phiêu phiêu, đầu choáng mắt hoa, gã sai vặt thấy thế vội chạy tới đỡ.
“Đa tạ Tô cô nương, Trần mỗ hôm nay rất vui. Bây giờ xin cáo từ!” Trần Ngọc ôm quyền hướng về phía nàng nói.
Tô Tuệ Nương khẽ mỉm cười, nói vài tiếng khiêm tốn đầy ý tứ, tự mình tiễn Trần Ngọc lên xe ngựa. Cho đến khi xe ngựa chạy xa dần, mới quay lại trong nhà. Lúc này, thấy trên giường gạch chén dĩa bề bộn, Tô Văn tựa lên tường ngáy o..o…, Vương Thất Lang cũng đỏ bừng cả khuôn mặt ngồi cạnh bàn, trong ngực ôm vò rượu. Thấy nàng tới, còn ngẩng đầu nấc cụt hai cái, vẻ mặt đầy đắc ý.
Tô Tuệ Nương quắc mắt trừng nó, đầu tiên thu dọn chén dĩa, để Lâm thị lại chăm sóc Tô Văn, mình thì duỗi tay bế thằng nhóc Vương Thất Lang chết bầm kia lên, thằng bé như con cún nhỏ cúi đầu tựa bên cổ Tô Tuệ Nương, còn không thành thật cọ xát lung tung, chọc nàng tức vỗ mông nó vài cái. Cởi quần áo trên người nó, Tô Tuệ Nương dùng khăn ấm lau tay lau mặt cho nó, rồi nhét vào trong chăn. Vừa muốn đi, thằng bé chẳng biết lúc nào kéo vạt áo nàng lại. Tô Tuệ Nương nhìn nó, cu cậu đang mở to đôi mắt nai con, ầng ậng nước nhìn lại nàng. Là hồn nhiên đến thế, dễ thương đến thế. Nó như vậy thật sự rất phạm quy a! Tô Tuệ Nương lại thở dài thườn thượt, cau mày gằn hỏi: “Muốn làm gì?”
Trên gương mặt nhỏ nhắn đỏ au, lộ ra nụ cười ngây ngô đáng yêu chết người, rồi sau đó nó dùng đầu ngón tay non nớt chọc lên hai má của mình, hướng về phía Tô Tuệ Nương trâng tráo không biết ngượng mà nói: “Chụt một cái.”
Tô Tuệ Nương o (╯ **╰)o.
“Chụt một cái đi mà!” làm nũng.
“Chỉ một cái thôi.”
Tô Tuệ Nương nhìn thằng nhóc con dùng thái độ chính đại quang minh yêu cầu loại hành động vô lễ này, một cái gân xanh hình chữ 井xuất hiện trên trán nàng, vươn tay đem thằng nhóc chết dẫm này dùng sức đẩy vào trong chăn, Tô Tuệ Nương mặt lạnh tanh nói: “Bớt mượn rượu giả điên đi.” Đoạn dứt khoát rời đi.
Sau một lúc lâu, trong chăn mới truyền đến một tiếng lầm bầm không tình không nguyện: “Xì, bị phát hiện rồi!”
Tô Tuệ Nương còn chưa kịp hỏi Tô Văn rốt cuộc sao lại cùng về với Trần Ngọc, ngày hôm sau, vị Trần công tử kia đã nghênh ngang đến thăm hỏi. Lần này, hắn mang quà ra mắt đến rất phong phú. Như cũng hiểu được hôm qua mình có phần thất thố, lúc Trần Ngọc đối diện với Tô Tuệ Nương có hơi xấu hổ, dầu gì cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Tô Tuệ Nương tất nhiên sẽ không để ý, chàng công tử thiếu niên đến cái nơi nông thôn ở trong núi này, đơn giản cũng là kiếm chút mới mẻ thôi. Quả nhiên, lần này Trần Ngọc nói muốn đi leo núi, Tô Tuệ Nương bèn bảo Tô Văn và Vương Thất Lang dẫn hắn lên Nam Sơn. Mình thì cùng Lâm thị ở lại chuẩn bị cơm trưa, hôm nay cũng không làm thịnh soạn giống như hôm qua, trời nóng nực, Tô Tuệ Nương bèn chuẩn bị kéo sợi mì ăn. Bột mì hòa với ít bột bắp, cán thành từng sợi to, nhai vào đặc biệt thích, nước sốt làm bốn loại, theo thứ tự là thịt bằm đậu đũa, cà tím tương, thịt băm ớt, và trứng gà dầm tương. Thức ăn thêm thì có bốn loại, một đĩa bì heo, một đĩa hành lá trộn đậu hủ, một đĩa dưa chuột muối cay, một đĩa lạp xưởng. Hai mẹ con cùng nhau động thủ, tốc độ tất nhiên cực nhanh, chỉ còn chờ bọn họ trở về là có thể lập tức ăn cơm. Nhân lúc nhàn rỗi, Tô Tuệ Nương còn đầy hứng thú xem quà tặng Trần Ngọc mang tới. Ngoại trừ bốn hộp quà tinh xảo ra, bắt mắt nhất là 2 thớt vải, khác hẳn với loại vải sợi gai mà Tô Tuệ Nương mua trước kia, hai thớt vải này đều là tơ lụa chân chính, một màu hồng, một màu tím, nhìn cũng biết là chuẩn bị cho Tô Tuệ Nương và Lâm thị.
“Woa, đẹp quá đi mất!” Lâm thị vẻ mặt kinh ngạc, yêu thích nhìn hai thớt vải kia, Tô Tuệ Nương cũng lộ vẻ cao hứng, loại tơ lụa thượng hạng chân chính này trên thị trường cũng rất hiếm thấy.
“Mẹ, dùng hai thớt vải này làm quần áo cho mẹ nhé!” Tô Tuệ Nương cười nói: “Vừa khéo bây giờ trời nóng mặc luôn.” Lâm thị nghe vậy lại lắc đầu nguầy nguậy, bảo nhường cho Tô Tuệ Nương mặc, Tô Tuệ Nương biết tính tình của bà, cũng không tranh biện nữa, chỉ nghĩ nên may hình thức như thế nào. Đương lúc hai mẹ con vui vui vẻ vẻ, đột nhiên, có người vọt vào, dọa Tô Tuệ Nương giật mình a —— một tiếng, vải vóc trên tay rớt cả xuống đất.
“Ôi giồi ôi, đồ tốt ở đâu thế này, cứ thế ném đi đúng là phí của giời nha, Tuệ Nương này, nếu con không cần, vậy cho mẹ nha!” Một giọng nói tham lam, khiến người ta chán ghét vang lên trong phòng. Tô Tuệ Nương định thần nhìn lại, đứng trước mặt mình không phải Bì thị thì ai vào đây. Trong lòng nàng tức điên cả người, vì trời nóng nực, nàng cũng không khóa cửa, ai ngờ Bì thị lại vô thanh vô tức lẻn vào, chắc chắn là mụ cố ý!
Tô Tuệ Nương mặt mày xanh mét nhìn Bì thị dùng hai tay không ngừng vuốt ve tơ lụa, bất ngờ xuống giường, xoạt một cái giật đồ từ trong tay đối phương trở lại, khinh bỉ mắng: “Đây là đồ của tôi, mụ bớt đụng chạm đi!” Đem hai thớt lụa cất vào tủ giường, dùng sức đóng rầm cửa tủ khóa lại. Bì thị thấy thế da mặt co giật. Tô Tuệ Nương có chút hối hận vì để Tiểu Hắc đi theo đến núi Nam Sơn rồi, nếu có nó ở nhà, Bì thị tuyệt đối không thể vô thanh vô tức lẻn vào được.
“Mụ đến làm gì?” chẳng chút mảy may ý tứ cho Bì thị thể diện, Tô Tuệ Nương lạnh lùng nói: “Tô gia không chào đón mụ, đi ra ngoài cho tôi!”
Nghe thấy lời này của Tô Tuệ Nương, trên mặt Bì thị lộ vẻ hung ác, song tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, cố đè nén cơn giận trong lòng, tiến lên mấy bước nói với Lâm thị: “Bà thông gia, bà xem xem Tuệ Nương của chúng ta này, nóng tính thế cơ chứ. Nói thế nào chúng ta cũng đều là người một nhà đúng không?”
Lâm thị cũng bị việc mụ ta tự dưng xông ra dọa cho sợ nhảy dựng. Bà tính tình mềm yếu, trước mặt Bì thị không thốt ra nổi mấy lời cứng rắn, chỉ có thể khó xử nhìn con gái mình. Bì thị được một tấc lại muốn tiến một thước, thấy Lâm thị không nói, khí thế bỗng chốc nổi lên, ẩn ý châm chọc mà nói mấy lời Tô Tuệ Nương không biết lễ phép, không biết hiếu kính trưởng bối này kia.
“Trong nhà có khách quý tới, cũng phải nói cho chúng ta biết một tiếng đúng không?” Bì thị đầy mồm oán trách: “Chúng ta ấy thế mà là người có thân phận, cũng không phải là hạng bình dân áo vải này kia, nhị ca của Tuệ Nương, hắn chính là chủ bạc bên người Huyện thái gia chúng ta, còn có Ngũ Nương, trong bụng con bé đang mang chính là con trai duy nhất của Huyện thái gia… thiếu gia Trần phủ tới thì phải chiêu đãi thật tốt, bằng không chẳng phải làm mất mặt Huyện thái gia sao?”
Nhìn Bì thị còn đang ở đó liến thoắng luôn mồm, Tô Tuệ Nương chỉ cảm thấy từng trận khí chán ghét xông thẳng lên ót, đối với việc mụ ta không có lúc nào là không nghĩ cách tới đây chiếm lợi, nàng cũng chỉ có thể nói một câu, kẻ ti tiện ắt thì vô địch.
“Trần công tử là nể mặt đệ đệ của ta mới đến Tô gia làm khách, can hệ gì tới nhà họ Vương mụ? Có quan hệ với Huyện thái gia trong miệng mụ thì thế nào?” Tô Tuệ Nương lạnh lùng nói: “Tô gia không chào đón mụ, bây giờ lập tức đi ra ngoài cho ta!”
Da mặt Bì thị quả thật đủ dày, đã đến nước này rồi cũng không đi trái lại đặt mông ngồi lên giường gạch, cười híp mắt nói với Tô Tuệ Nương: “Đừng nóng thế chứ, ta quên nói cho con biết Nhị Lang hôm nay cũng đi theo lên núi, một lát nhất định sẽ trở về cùng Trần công tử, đàn bà con gái chưa từng thấy qua thế đời như con chắc chắn không biết làm sao tiếp đón khách quý, ta ở lại giúp con một tay chứ sao.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...