Edit: Mạc Thiên Y
Gà nhà Tô Tuệ Nương nuôi, vào một buổi sáng sớm, chết mất một con. Cổ bị cắn gãy, máu lan đầy chuồng, trông cực kỳ thê thảm.
“Gặp phải hoàng tiên rồi.” Lâm thị sau khi xem xong, nhíu mày nói. Hoàng tiên là chỉ con chồn. Người ta tin rằng trong các loài động vật, rắn, cáo và chồn là ba con vật có linh tính nhất, vì lẽ đó thường được tôn kính gọi là tiên gia. Mà rất rõ ràng, vị tiên gia này hình như rất thích đám gà mái tơ thịt dày máu thơm của Tô gia, thế là, trong nửa tháng tiếp theo, bầy gà nhà họ Tô xem như gặp xúi quẩy liên tục bị hạ độc thủ. Tô Tuệ Nương bấy giờ ngồi không yên nổi rồi, liên tục làm rất nhiều cách phòng hộ, nhưng con chồn kia đúng là quá giảo hoạt, qua rất nhiều ngày mà vẫn chưa bắt được.
“Nuôi một con chó đi!” Lâm thị đề nghị. Dân gian có câu ‘chó mà lại bắt chuột, rõ quản lắm chuyện’. Song, chuột ở đây cũng không phải là chỉ con chuột, mà hoàn toàn chính là chồn. Loại vật như chúng thân hình lớn, mèo bắt không được. Chỉ có chó săn tính cách hung dữ, được huấn luyện mới có thể bắt được. Tô Tuệ Nương không đành lòng để bầy gà nhà mình nuôi cực khổ lại gặp hại nữa, gần như là đồng ý ngay lập tức.
Chó là nhà thím Ba nuôi, dài hơn nửa thước, toàn thân đen tuyền, trông rất hung dữ, Tô Tuệ Nương nhìn bụng nó có phần mập ra, không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ là có chửa?” thím Ba gật đầu, cười nói: “Hơn nửa tháng nữa là đẻ rồi, sao, để cho nhà con một con nhé?”
Trong Vương Gia Ao mỗi nhà hầu như đều nuôi chó, vừa có thể giữ nhà cũng có thể canh sân, có thể nói là trợ thủ tốt của các thôn dân. Hơn nữa nếu mà nuôi từ khi mới đẻ, thì con chó sau này nhất định rất trung thành với chủ. Tô Tuệ Nương đối với đề nghị này cảm thấy cực kỳ hứng thú, bèn nói: “Được ạ, vậy thì phiền thím chọn cho con một con lợi hại chút nha.” Thím Ba nghe vậy, dĩ nhiên cười nói được.
Thế là, con chó mực kia tạm thời ở lại trong sân nhà Tô Tuệ Nương, nàng cố ý dùng cỏ khô mềm dồn thành một cái ổ để nó được nằm thoải mái. Vào ngày thứ năm sau khi con chó mực đến, chuyện chồn bắt gà đã được giải quyết, Tô Tuệ Nương phát hiện xác nó trong sân nhà. Là một con chồn rất to, toàn thân còn dính ít lông gà, đầu mềm oặt xuống một bên, đã bị con chó mực cắn chết. Tô Tuệ Nương đem xác nó chôn thật xa, rồi đem trả con chó lại cho nhà thím Ba. Cứ thế, lại qua chừng mấy ngày, bên nhà thím Ba truyền đến tin tức, con chó đã đẻ một bầy, tổng cộng năm con, cho nàng đích thân tự chọn. Tô Tuệ Nương cố ý dẫn Vương Thất Lang đi cùng, thằng bé liếc mắt một cái liền chọn trúng một con lông đen thuần, trên cổ có một vòng lông trắng.
Tô Tuệ Nương nhìn cũng thích, có điều chó con mới sinh, phải bú sữa mẹ thêm ít ngày nếu không dễ chết non. Vương Thất Lang đã sớm đặt tên cho nó, vô cùng bình thường, gọi Tiểu Hắc. Tô Tuệ Nương nhớ tới con chó trước kia thằng bé yêu thích vô cùng lại bị nó quăng chết tươi, khẽ thở dài.
Nửa tháng sau, Tiểu Hắc được đón về, lúc này nó đã có thể đứng thẳng bốn chân, trông rất dễ thương, hai mắt to tròn như nước trong veo nhìn nàng, khiến cho lòng nàng ngứa ngáy. Chú cún dễ thương kia, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, trở thành tân sủng của Tô Tuệ Nương. Chẳng những ngày ngày cho ăn ngon uống ngon, mà còn làm cho nó một cái ổ nhỏ vô cùng xinh xắn. Dĩ nhiên, hành động này đã vô cùng “chọc giận” Vương Thất Lang, thằng bé trở mặt như lật sách. Có một ngày, đột nhiên chạy tới nói với Tô Tuệ Nương, cậu muốn đích thân huấn luyện Tiểu Hắc, Tô Tuệ Nương cũng không có ý kiến gì. Nhưng chưa đến vài ngày ngắn ngủi, cũng không biết thằng bé kia làm cách gì, mà một chú cún lớn chừng một bàn tay, hoàn toàn lột xác, một đôi mắt nho nhỏ để lộ ra một luồng khí thế hung ác, cái đuôi ngắn cũn dùng để dụ người cũng không còn làm nũng nữa, thay vào đó dựng lên thật cao, còn kém khắc lên trán: “Ta rất dữ, không nên tới gần ta.” nữa thôi.
Nhìn thằng nhóc chết dẫm nào đó dương dương đắc ý với hiệu quả huấn luyện của mình, nàng bắt đầu cảm thấy có chút đau dạ dày. Bây giờ Tiểu Hắc hoàn toàn trở thành người hầu của Vương Thất Lang, ngay cả Tô Tuệ Nương cũng không để ý nữa, chọc nàng tức thầm mắng vài tiếng “vô lương tâm”.
Một ngày nọ, cả nhà ăn tối xong, Tô Tuệ Nương bắt đầu dọn bát đũa, Vương Thất Lang ngồi ở ngưỡng cửa, trong ngực đặt Tiểu Hắc, ngoài miệng ngậm cây cỏ lau, cực kỳ nhàn nhã hút nước táo trong ly. Thằng nhóc này từ nhỏ đã là còn ma men, từng uống trộm rượu táo mà Tô Tuệ Nương giấu. Nó vẫn còn bé, Tô Tuệ Nương đâu cho phép nó uống. Nhưng không chịu nổi nó mọi cách khẩn cầu, cuối cùng đành phải ép chút nước táo ra. Chất rượu trong đó vẫn chưa lên men, trẻ con uống cũng rất tốt. Mặt trời chiều ngã về tây, ráng chiều nhuộm đầy bầu trời, chính là lúc rỗi rãnh, nhưng một tràng tiếng đập cửa rầm rầm hoàn toàn phá hủy sự yên tĩnh lúc này. Tiểu Hắc là đứa đầu tiên, từ trên đầu gối Vương Thất Lang nhảy xuống, ngửa đầu điên cuồng sủa về hướng cửa sân.
Tô Tuệ Nương và Lâm thị nghe thấy động tĩnh bèn đi ra xem, Vương Thất Lang dẫn đầu đứng lên đi tới cửa. Điều không ngờ được chính là, người đến là một tiểu cô nương người gầy như que củi. Tô Tuệ Nương định thần nhìn, chẳng phải Tề Mai Mai thì ai vào đây. Tiểu cô nương lúc này mặt đầy hoảng loạn, suýt va phải Vương Thất Lang, chạy tới chỗ Tô Tuệ Nương.
“Dì ơi, xin dì, mau cứu mẹ con với!” Tề Mai Mai lệ rơi đầy mặt, không ngừng khóc. Tô Tuệ Nương nghe vậy trong lòng căng thẳng, biết là Tề Phương đã xảy ra chuyện: “Bé ngoan, từ từ nói, mẹ con bị làm sao?”
“Người nhà họ Vương muốn đánh chết mẹ con, dì Tô, dì mau đi xem chút đi, cầu xin dì đấy.” Tô Tuệ Nương nghe vậy cùng Lâm thị liếc nhau, bấy giờ gật gật đầu dắt tay Tề Mai Mai rồi đi ra ngoài.
Nhà họ Vương vốn cách rất gần Tô gia, chẳng mấy chốc đã đến nơi, lúc này trong trong ngoài ngoài sân nhà họ Vương chen chúc không ít người, rất nhiều các hương thân chỉ chỏ vào bên trong, cách đám người Tô Tuệ Nương còn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi lớn tiếng của phụ nữ. Tô Tuệ Nương lập tức hiểu ra, đây là tiếng của Điền thị, Tề Mai Mai kéo Tô Tuệ Nương lủi trái lủi phải khó khăn xen qua đám người vây xem.
Chỉ thấy lúc này trong sân, Điền thị đang cưỡi lên người một phụ nữ, túm tóc thị ta điên cuồng bạt tai, tay vừa tát mặt vừa vặn vẹo mắng chửi: “Tao đánh cái con điếm già nhà mày, đồ giày rách. Đánh chết cái thứ hồ ly tinh câu dẫn nam nhân nhà mày…” người bị nhấn bên dưới đánh đến khóe miệng chảy máu, chật vật không chịu nổi kia không phải Tề Phương thì là ai.
“Không cho bà đánh mẹ ta!” Tề Mai Mai hét lên một tiếng, như một viên pháo nhỏ xông tới, đẩy mạnh Điền thị từ trên người Tề Phương xuống. Điền thị kia ui da một tiếng, nhìn Tề Mai Mai đứng nơi đó, dùng một đôi mắt hung ác nhìn mình chằm chằm, lửa giận trong lòng thị không khỏi càng cháy mạnh hơn. Chỉ thấy thị chợt nhào tới, đá Tề Mai Mai một cước, hét lớn: “Tao nhổ vào! Oan uổng cái gì, mẹ mày làm cái chuyện không biết xấu hổ kia, chẳng lẽ còn sợ người ta nói, mẹ mày là một đại tiện nhân, mày là tiểu tiện nhân, nhà chúng tao tốt bụng thu lưu mẹ con chúng mày, thế mà mẹ mày làm cái chuyện gì, dám cướp chồng tao, xem tao đánh chết ả.”
Tề Mai Mai dù sao còn nhỏ, bị Điền thị đạp một cước ra đất đã đau tái mặt. Mắt thấy Điền thị lại muốn chộp tới mình, không khỏi kêu thảm một tiếng, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
“Dừng tay!” Ngay lúc này, một tiếng rống giận vang lên. Điền thị mặt đầy hung ác nhìn theo hướng thanh âm vang lên, người tới không ai khác chính là Tô Tuệ Nương.
“Ui… đây đúng là khách quý đến a!” Điền thị cười lên the thé, cay nghiệt nói: “Thế nào, em dâu cũng tới xem chị dâu làm sao thu thập cái ả tiện nhân không biết xấu hổ này đấy à?”
Tô Tuệ Nương không có tâm tư cùng ả đàn bà này phân biệt cái gì em dâu chị dâu, hai mắt nàng nhìn Tề Phương nằm trên mặt đất, đang giùng giằng muốn đứng lên, chị ta thoạt nhìn như đã bị đánh một lúc rồi, mặt đầy máu, trông cực kỳ thê thảm.
Tô Tuệ Nương nhíu nhíu mày, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Điền thị là cái ả sợ chuyện không đủ lớn, nghe vậy, lập tức gân cổ dùng thanh âm mà tất cả mọi người có thể nghe được, mắng: “Cái con đàn bà họ Tề này là con gái của em gái mẹ chồng ta. Chồng chết, sống không nổi nữa, liền dắt con đến nhà chúng ta tìm nơi nương tựa. Nhà họ Vương chúng ta từ hậu (hiền từ, phúc hậu) bậc nhất, hảo tâm hảo ý mà thu lưu chúng. Cho chúng ăn, cho chúng uống. Nào ngờ con đàn bà họ Tề này chính là hồ ly tinh khoác da người, chẳng những không biết báo ơn, ngược lại nổi tâm tư câu dẫn Đại Lang nhà chúng ta. Ta nhổ vào, mày tưởng bà đây chết rồi chắc? Không nhìn ra được con mắt gian tà cứ hướng lên đũng quần đàn ông của mày sao?”
Lời Điền thị vừa dứt, xung quanh lập tức nổi lên vô số thanh âm xì xào, chỉ chỉ chõ chõ mẹ con Tề Phương.
“Không!! Không phải như thế…” mặt mày xanh tím máu đen, Tề Phương liên tục lắc đầu, yếu ớt nói: “Ta không có, ta thật không có, ta và Đại Lang trong sạch, chưa bao giờ có chút tư tình gì, đệ muội, muội đừng hiểu lầm ta.”
“Hiểu lầm, cái này mà cũng gọi hiểu lầm à?” Điền thị nhặt từ trên đất lên một tấm y phục đàn ông, ném ập lên đầu Tề Phương: “Đây là tao lục soát được từ phòng mày, mày dám nói bộ quần áo này không phải của Đại Lang không?”
“Đồ đúng là của Đại Lang…” Tề Phương cắn cắn môi dưới, song vẫn quật cường giải thích: “Nhưng đây chỉ là sáng sớm nay, ta thấy đồ Đại Lang bị rách, mới bảo hắn cởi ra, tiện tay vá mà thôi!”
“Cần mày vá chắc? Đại Lang là người có vợ, đồ hắn rách, về nhà tự có người vá cho hắn? Đến phiên mày ở đây xum xoe chắc?” Điền thị nhổ toẹt một ngụm nước bọt, đầy ác ý nói: “Đừng tưởng bà đây không biết chút tâm tư kia của mày, muốn cướp chồng bà hả, kiếp sau đi!”
Đối với lời của Điền thị, Tô Tuệ Nương quyết định sẽ không tin tưởng toàn bộ, không nói đến những cái khác, mà chỉ nói cái chuyện vá quần áo này, nhớ ngày đó lúc nàng còn làm trâu làm ngựa cho nhà họ Vương, Điền thị đến cả đồ trong, đồ lót của mình cũng bắt Tô Tuệ Nương đi giặt, thì càng đừng nhắc tới chuyện sẽ vá đồ gì cho Vương Đại Lang rồi.
Thị ta cũng không phải loại phụ nữ biết yêu thương chồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...