Tù Phi

Lễ thưởng hoa năm nay thu hút không biết bao nhiêu văn nhân mặc khách, từ xưa đã có vô số tài tử thích học đòi văn vẻ, cho nên lễ thưởng hoa của Thiên Triệu đương nhiên cũng sẽ hấp dẫn rất nhiều công tử tuổi trẻ, văn tài phi phàm đến từ năm nước kia. Xét một khía cạnh nào đó, hội thưởng hoa có chút giống như đại hội các nước.

Huyền Trọng Thiên đương nhiên không quan tâm tới những nữ nhân được hắn lấy về, lầy nhiều mới tốt, nếu không ba năm tuyển tú một lần sẽ làm hắn phiền muộn không ngớt, có đôi khi hắn tìm cách bình ổn quyền lực của các đại thần bằng cách chọn nữ nhi của họ vào cung. Thế nhưng hắn thực sự là không cần nhiều nữ nhân như vậy a, hắn cũng không phải hôn quân.

Hội thưởng hoa, ban ngày có rất nhiều loại đồ ăn từ các nơi tập trung về, buổi tối lại có rất nhiều hoạt động chúc mừng khác, hoàng gia tất nhiên cũng mở tiệc chiêu đãi quan lại, mọi người viên uống rượu, thưởng hoa, ngắm trăng tại ngự hoa —- chỉ là —, Huyền Trọng Thiên cau mày nhìn thẳng sư đệ, trước đây hắn là người hay ầm ĩ náo loạn nhất, không biết vì sao lại đổi tính, nhìn bộ dạng hắn vài lần muốn nói lại thôi, lẽ nào gần đây gặp rắc rối gì trong cung sao?

Tới khi đã hơi say rượu Vũ Quân Kỳ không thể ngồi yên hơn nữa. Hắn đứng lên, chạy đến bên sư huynh sau đó trưng ra vẻ mặt nịnh nọt. “Thế nào? Chẳng lẽ ngươi vừa ý cái gì trong Lăng Tiêu điện của ta sao?” Huyền Trọng Thiên mỗi lần thấy sư đệ có bộ dáng kia là biết hắn nhất định lại vừa mắt vật gì trong cung.

Tỷ như, một năm trước, hắn kiên quyết đòi bảo kiếm từ thời thượng cổ do Lục Cam dâng tặng, năm kia hắn muốn thiên niên huyết tham do Tuyết Phong tiến cống— năm nay hắn lại coi trọng cái gì đây?

“Ha hả, người hiểu ta chỉ có sư huynh a, bất quá ta năm nay coi trọng không phải vật chết như vậy.” Vũ Quân Kỳ nhìn Huyền Trọng Thiên mang ánh mắt dạng trêu chọc nhìn mình cũng không tức giận, chuyện nho nhỏ ấy hắn nhất định phải nhịn xuống. Bởi vì “thứ” lần này muốn không giống như mấy lần trước a.

“Nga, chẳng lẽ còn là sống sao? Không biết quốc quân Vũ Trạch của chúng ta vừa mắt cái gì trong vương cung Thiên Triệu a?” Huyền Trọng Thiên nhìn sư đệ bộ dạng e dè, đủ biết lần này đồ vật “đông tây” mà sư đệ vừa ý gì đó xem ra có chút quan trọng. Không biết hắn coi trọng cái gì nữa, chẳng lẽ là phi tử trong cung sao? Sư đệ hắn sao lại vừa mắt nữ nhân trong cung vậy, lẽ nào hắn không sợ bị thừa tướng nhà hắn mắng cho một trận sao?


“Thực sự sư huynh là người hiểu ta nhất a. Ta lần này là muốn thỉnh cầu một người của sư huynh a, là người trong cung.” Vũ Quân Kỳ chỉ một câu nói làm chấn động mọi người ở đây. Hoàng thượng Vũ Trạch quốc lại bắt đầu chơi đùa cái gì đây. Người? Lẽ nào hắn muốn quý phi của hoàng thượng? Sắc mặt Trinh Đức hoàng hậu nhanh chóng tái nhợt, lẽ nào hoàng thượng tuyệt nhiên không quan tâm các nàng sao? Nếu như quốc quân Vũ trạch muốn nàng, phải chăng hắn cũng sẽ chấp nhận?

“Nga, ta đã biết. Chỉ là, có một điều kiện, phi tử ta sủng hạnh qua không thể cho ngươi, còn lại chỉ cần sư đệ vừa ý, ta đều có thể bỏ đi những thứ yêu thích.” Huyền Trọng Thiên tuy nói vậy, trong lòng lại hưng phấn hết mức, ai quan tâm sư đệ hắn muốn nữ nhân làm gì, chỉ cần có thể giúp hắn chia sẻ một chút, hắn đều cảm thấy thoải mái.

Huyền Trọng Thiên mới vừa nói xong, thần tử phía dưới đều ồ lên, ai chẳng biết hoàng đế bọn họ sủng hạnh phi tử được mấy người. Những người khác đều hảo hảo thả ở trong cung, mặc dù có phong làm Quý phi, Chiêu nghi nhưng hoàng đế ngay cả chạm cũng chưa chạm qua một lần a. Đứng mũi chịu sào đương nhiên là Lại bộ thượng thư Tào Tân Kiến, nữ nhi hắn tiến cung đến nay vẫn “hoàn hảo không tổn hao gì” a. “Hoàng thượng, các vị nữ tử vào trong cung, đương nhiên là nữ nhân của hoàng thượng, sao có thể để cho nam nhân khác tới nhúng chàm hậu cung chứ.”

“Tào khanh gia, theo ngươi nói thì để một nữ nhân cả đời chết già ở trong cung tốt? Hay là để các nàng tự tìm kiếm hạnh phúc trong cung là tốt hơn? Ý trẫm đã quyết, các vị khanh gia sẽ không có ý kiến khác chứ?” Huyền Trọng Thiên quay xuống phía dưới trừng mắt với thượng thư lễ bộ, hộ bộ còn đang muốn lên tiếng khiến cho bọn họ sợ đến mức lập tức quay trở lại. Dù sao thì nữ nhi cũng đã đưa vào trong cung, cứ để cho hoàng thượng định đoạt đi.

“A, sư huynh ta lúc nào nói qua muốn phi tử của ngươi đâu? Người ta muốn thực ra là nam nhân a! Hơn nữa dù sao thì hắn ở trong cung cũng nhàn rỗi.” Vũ Quân Kỳ đắc ý nói, thực sự rất muốn nhìn biểu tình của vị sư huynh luôn lãnh đạm điềm nhiên với thế sự kia khi đem thưởng hắn cho mình.

Vũ Quân Kỳ vốn định cứ thế đem nhân tài như Thiên Chiêu Tễ về nước, nhưng cái người như thần tiên kia lại nói nếu hắn là người trong lãnh cung nghĩa là hắn là người của hoàng thượng, cho nên chỉ có hoàng thượng mới có thể quyết định hắn đi hay ở. Trên nguyên tắc trước nay hắn muốn gì đó sư huynh chưa bao giờ không cho, cho nên người kia nhất định là của hắn.

Huyền Trọng Thiên nhìn vẻ mặt đắc ý của sư đệ, ánh mắt lặng lẽ đảo qua thần tử phía dưới. “Trẫm vì sao không biết, trong hoàng cung của trẫm lại có một nhân tài như vậy sao?” Thần tử phía dưới đều cảm thấy không khí trở nên lạnh lẽo, tất cả im lặng không dám nói. Bọn họ đương nhiên không biết a, trong cung ngoại trừ hoàng thượng, hay thị vệ là nam nhân ra, còn có ai nữa chứ.


“Sư huynh ngươi đồng ý đi, chỉ cần ngươi nói cấp, ta sẽ lập tức đưa người đi, tuyệt đối không quấy rối sự thanh tĩnh của sư huynh nữa.” Vũ Quân Kỳ muốn sư huynh hắn đáp ứng nhanh một chút, dù sao trước mặt nhiều thần tử như vậy cho dù đến lúc đó sư huynh muốn đổi ý cũng không có cơ hội nữa. Quân vô hí ngôn mà!

“Thế nhưng, lần này không giống với mọi lần, ta phải suy nghĩ một chút.” Huyền Trọng Thiên trước mặt sư đệ cho tới bây giờ cũng vẫn lấy tư thái của một hoàng đế. Lần này hình như sự việc rất quan trọng, bởi vì sư đệ hắn đã nói ra, sau này sẽ không bao giờ đến quấy rối hắn nữa. Xem ra đáng giá điều tra lại một chút. Thế nhưng còn chưa chờ hắn nói —

“Không thể, phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không đáp ứng!” Không biết từ bao giờ nhị hoàng tử Huyền Tỉnh Hiên đột nhiên nhảy ra, hắn tuy mới chỉ năm tuổi nhưng đã cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi tới một cái đầu. Sau đó nhìn lại đại hoàng tử Huyền Tỉnh Nhiên cũng đang mang vẻ mặt u ám ngồi bên mẫu hậu không nói một lời.

“Nga? Hiên Nhi vì sao không đáp ứng vậy? Hiên Nhi biết người Vũ thúc thúc nói là ai chăng?” Huyền Trọng Thiên nhìn tới đứa con thứ hai, xem ra trong hoàng cung này chỉ có mình hắn là không biết gì, thì ra có nhiều người biết như vậy a.

“Ta, nhưng — “

“Khởi bẩm, phụ hoàng, ý tứ của hoàng đệ là nếu vương cung của Thiên Triệu ta có một nhân tài như thế, đương nhiên phải lưu lại cho chúng ta bổ nhiệm, sao có thể để cho người khác mang đi. Đạo lý “phì thủy bất lưu ngoại nhân điền”*, ta nghĩ là tất cả mọi người đều hiểu.” Tiếng nói tuy non nớt nhưng mạnh mẽ của Huyền Tỉnh Nhiên vang lên chặn đứng sự do dự của nhị hoàng tử. Khi nói xong, hắn còn không quên trừng mắt nhìn Vũ Quân Kỳ đang đứng bên cạnh, thật là, sao sư phụ lại để người như thế phát hiện sự tồn tại của của mình, sư phụ cũng quá bất cẩn đi.


“Nhiên Nhi thực sự là biết suy nghĩ cho Thiên Triệu ta a. Chỉ là phụ hoàng không biết, người có thể làm cho hai nhi tử của ta và sư đệ trở nên như thế là cùng một người sao?” Huyền Trọng Thiên nhìn hai bé một lớn đứng ở phía dưới, mỉm cười nhưng làm cho người ta càng thêm sởn gai ốc.

“Nga? Hai tiểu tử các ngươi cũng biết người kia, xem ra hắn nói tới là các ngươi a!” Vũ Quân Kỳ khẩn trương nhìn hai đứa trẻ. “Thế nhưng, nói cho các ngươi biết, mỗi lần ta muốn gì đó phụ vương các ngươi chưa từng không cho? Còn muốn cùng ta tranh?” Vũ Quân Kỳ nhìn hai tiểu quỷ tức tới đỏ bừng mặt, càng thêm đắc ý.

“Ngươi không được, ngươi không được mơ tưởng sư phụ ta, hắn mới không theo ngươi đi như vậy đâu! — ách —” Huyền Tỉnh Thiên nói xong thì phát hiện hoàng huynh Huyền Tỉnh Nhiên đang không ngừng nháy mắt với hắn, thế là xong a — hắn đã nói ra — Huyền Tỉnh Nhiên nhìn phụ hoàng đang cười lại càng thêm sáng lạn, thì càng biết — mình — xong —

“Sư phụ? Sư phụ của hoàng nhi là ai vậy, sư phụ nào? Là Lâm thái phó sao, nhưng mà hắn chỉ biết văn. Là Võ tướng quân sao? Hắn chỉ biết võ. Nói như vậy, sư phụ hoàng nhi còn có một người khác a.” Huyền Trọng Thiên âm thanh trầm thấp làm Huyền Tỉnh Thiên càng không ngừng run rẩy.

Trinh Đức hoàng hậu cùng Lăng quý phi lập tức quỳ trên mặt đất. “Đều là nô tì sai lầm, giáo dục vô phương, mong bệ hạ niệm tình hoàng tử còn nhỏ tuổi mà bỏ qua cho bọn chúng đi.” Hai nữ nhân vẫn không ngừng hướng về phía Hoàng thượng cầu xin, tuy rằng các nàng cùng hoàng thượng là phu thê đã nhiều năm nhưng hoàng thượng đối với các nàng vẫn không có tình cảm gì.

“Hai vị ái thê, trẫm không có ý tứ trách tội, chỉ là muốn biết, rốt cuộc đó là vị nào ở Thiên Triệu chúng ta. Được rồi, nếu tất cả mọi người không muốn nói, vậy trẫm cũng không ép hỏi. Sư đệ, yêu cầu của ngươi ta sẽ xem xét. Tất cả giải tán đi.” Huyền Trọng Thiên nói xong xoay người bước đi, để lại mọi người sau lưng —-

“Rốt cuộc là người như thế nào?” Có thể khiến đại hoàng tử lạnh lùng cũng vào cùng một phe bảo vệ hắn.”Tiểu Đinh Tử, ngươi nói xem?” đêm đã khuya, Huyền Trọng Thiên đứng trong ngự hoa viên, quay sang nói với Tiểu Đinh Tử ở phía sau. Hắn hiện tại rất hỗn loạn, rốt cuộc là một người như thế nào đây? Khiến sư đệ Vũ Quân Kỳ cũng muốn có. Thừa tướng Lãnh Thiên Thương của sư đệ vừa là mỹ nhân lại là thiên tài khó gặp, chẳng lẽ là nam nhân đó so với Lãnh Thiên Thương càng thêm ưu tú sao? Xem ra hắn thực sự cần phải tìm hiểu thêm.

“Hoàng thượng, hoàng cung này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cho nên muốn giấu một người đương nhiên là không dễ dàng tìm được. Nhưng nếu hoàng đế của Vũ Trạch nói là vừa mới đây, vậy nhất định sẽ không phải người vừa mới ẩn thân trong hoàng cung này, mà hẳn là cao nhân ở bên ngoài a —” Tiểu Đinh Tử đã nghe kể chuyện nhiều, trong kịch cũng đều nói như vậy a, cao nhân trên đời này nếu không muốn chức vị đều đi ẩn cư.


“Đúng vậy, trong cung này hẳn là một có chỗ có thể có người cao ngạo như vậy, mà hắn luôn luôn tồn tại trong hoàng cung, rốt cuộc là ở đâu đây?” Huyền Trọng Thiên càng thêm nhíu mày.

Trong hậu cung đều là nữ nhân, nếu là một người được Vũ Quân Kỳ để mắt, chắc hẳn sẽ không là một kẻ háo sắc. Trong cung điện của Thái hậu, lại càng không thể có nhân tài như vậy, mẫu hậu hắn vẫn thờ phật nên Từ Trữ cung vẫn là không thể. “Ngự thư phòng?” Không có khả năng, bằng thân thủ của hắn hẳn là sẽ phát hiện. “Kim Loan điện?” Không có khả năng, là thần tiên cũng phải ăn a. Rốt cuộc là ở đâu?

“Lẽ nào? — là nơi đó!” Huyền Trọng Thiên khiếp sợ đột nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm Tiểu Đinh Tử. Khiến cho Tiểu Đinh Tử sợ thiếu chút nữa ngã xuống đất. “Tiểu Đinh Tử, ngươi nói, chẳng lẽ là nơi đó sao?!” Huyền Trọng Thiên mắt sáng như đuốc chăm chú nhìn Tiểu Đinh Tử.

“Hoàng thượng, tiểu nhân ngu dốt, không biết hoàng thượng nói chính là đâu nha?” Tiếng nói của Tiểu Đinh Tử run rẩy cho thấy hắn đang sợ, ánh mắt của hoàng thượng như là muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.

“Hẳn là nơi đó!” Huyền Trọng Thiên nói xong liền xoay người xông ra ngoài như một cơn gió thổi qua bên người Tiểu Đinh Tử, làm Tiểu Đinh Tử sợ đến mức ngồi bệt trên mặt đất.

“Kia, hoàng thượng, đã sắp tới giờ tý, người muốn đi đâu a —–” đáng tiếc đã không còn ai nghe hắn nói nữa —-

~~~~~~~~~~~~chú giải~~~~~~~~~~~

“phì thủy bất lưu ngoại nhân điền” : phù sa không để ở ruộng của người khác, có thể hiểu đơn giản là không để người khác hưởng lợi ích là sư phụ siêu tài giỏi, siêu xinh đẹp của bé đại hoàng tử


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui